Mai Nở Dưới Sao

Chương 83: Vết rạn trong lòng

Vĩnh Nghiêm cho Mai Lang Vương thời hạn năm ngày để điều tra nhưng không buộc chàng phải bắt đầu ngay. Dù có nóng lòng tìm ra sự thật như thế nào thì họ vẫn phải giải quyết những vấn đề quan trọng trước mắt, nhất là tang lễ của thần sông.

Ngày khi Sao bị giam vào biệt khu, trên dưới phủ thần sông liền u buồn chuẩn bị tang lễ. Người thân của thần sông nghe tin dữ đều kinh hoảng quay về, hai vị tiểu thư - Con gái của ngài vốn đã đi lấy chồng xa cùng gia đình của hai nàng chính là những người về phủ đầu tiên.

Vĩnh Nghiêm cùng những thành viên trong gia tộc đứng bên linh cửu đau thương đưa tiễn. Những người lớn tuổi dù lòng đau vô hạn nhưng chỉ để lộ nỗi buồn trong ánh mắt, duy có những người trẻ, đặc biệt là hai cô con gái thì khóc rất nhiều, khóc đến mức suy sụp mà ngất lên ngất xuống mấy bận.

Mai Lang Vương là người đã quán xuyến một số việc thay Vĩnh Nghiêm khi chàng ta còn bận chuẩn bị lễ tang. Dù nói thế nào thì Vĩnh Nghiêm vẫn là một người thiếu kinh nghiệm, một số việc chàng ta không quen xử lí, chính vì thế chỉ có thể nhờ Mai Thần làm thay.

Sự hiện diện của Mai Lang Vương khiến những người họ hàng của thần sông vô cùng khó chịu. Họ người thì lén lút người thì công khai hằn học chàng, kể cả những người lớn tuổi nhất cũng buông lời móc mỉa mỗi khi chàng lướt qua. Sự việc xảy ra ở phủ thần sông hôm đó đã được Thủy Cơ đi trước một bước lan truyền, không ai trong gia tộc tin tưởng Mai Thần và tiểu đồng của chàng cả. Dù gì trong suy nghĩ của họ người nhà vẫn hơn người ngoài.

Mai Thần không để ý đến thái độ thù hằn ấy. Ở một góc độ nào đó chàng có thể hiểu được tâm trạng họ. Hơn nữa bản tính chàng vốn cũng chẳng hay giải thích nhiều. Việc mà chàng quan tâm lúc này chỉ là sớm có thể khởi động cuộc điều tra và trả lại trong sạch cho Sao.

Tuy nhiên, chàng im lặng không chấp thì không có nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy. Khi những người họ hàng dùng lời khinh miệt mà không thể tác động đến chàng, họ càng trở nên kích động hơn. Ngày thứ hai sau tang lễ, một số người nóng tính trong tộc đã lao đến biệt khu và gây sự với Sao.

- Buông ta ra! Ta phải đốt chết nó! - Con rể thần sông gào lên, trên tay chàng ta cầm một bó đuốt lớn đã bị dập tắt, hùng hổ nhảy bổ vào căn nhà đang giam giữ Sao.

- Cậu ơi không được đâu! - Bọn đầy tớ cực lực ôm lấy chàng, hơn năm tên lực lưỡng mới có thể miễn cưỡng giữ được chàng lại.

- Buông ta ra! - Con rể thần sông gầm lên.

Sao nắm lấy song cửa, nghe động nên khẽ đưa mắt nhìn. Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy khoảnh sân trước nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bọn họ vây quanh một gã đàn ông bặm trợn, giữ chặt lấy gã, trong khi gã thì hướng về phía em, bó đuốt trên tay vung vung như muốn hành hung.

- Con khốn! - Vừa thấy Sao ló mặt ra, con rể thần sông lập tức đáp bó đuốt trên tay về phía em.

Sao kinh ngạc, bó đuốt khá lớn, tuy có cánh cửa chắn cho nhưng nếu để nó va vào song cửa thì bụi tro bám trên bó đuốt sẽ rơi hết lên mặt.

Em lập tức ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Bó đuốt xoay vòng trên không trung rồi lao thẳng vào song cửa nơi Sao vừa hiện diện.

Sao ngẩn người…

Em chờ mãi mà không thấy tiếng động nào vang lên.

Ngoài kia, cuộc hỗn loạn mà những người ấy tạo ra cũng đã ngưng bặt, Sao âm thầm ngồi dậy, nắm lấy song cửa đưa mắt nhìn, ánh sáng đã bị chắn lại hết, chỉ có bóng lưng thanh nhã vững vàng của một người là hiện rõ mồn một.

- Mai Lang… - Sao khẽ thốt.

Trên tay chàng là bó đuốt mà con rể thần sông vừa ném. Trước khi nó kịp va vào cửa, Mai Lang Vương đã ngăn nó lại. Chàng chắn trước gian nhà, nhìn bọn đầy tớ xung quanh và con rể thần sông, vẻ mặt lạnh nhạt.

Con rể thần sông nhăn mày, nuốt nước bọt.

Mấy ngày qua, dù phải chịu lời ra tiếng vào của cả gia tộc nhưng Mai Lang Vương vẫn không hề tỏ chút bất mãn nào. Chàng vẫn như vậy, bình tĩnh và thậm chí còn có phần hòa nhã với mọi người. Trông chàng lúc ấy thật cam chịu, thật im lặng, vì vậy mà những người thân của thần sông đã quên mất địa vị của chàng.

Họ đã quên mất rằng chàng chính là Mai Lang Vương, là thuộc hạ cấp cao dưới trướng vua Hùng, là người đứng đầu hiện tại của Khau Pạ.

- Các ngươi muốn làm gì tiểu đồng của ta? - Chàng lạnh giọng hỏi.

Con rể thần sông rụt lại vài phần trước khí thế uy nghiêm của chàng, tuy vậy hắn vẫn còn cố chấp, sau hồi lâu lấy can đảm, hắn rướn cổ thét lên - Nó đã ra tay với cha vợ ta! Ta không tha cho nó! Ta sẽ giết nó để trả thù!

- Câm ngay. - Đôi mắt nâu lóe lên, giọng chàng thật lạnh, thật sắc, rít qua tai như gió rét mùa đông.

Hàn khí tỏa ra từ ánh mắt chàng ngay lập tức khiến con rể thần sông lạnh sống lưng, vô thức im bặt.

Mai Thần liếc mắt về phía cửa tròn dẫn vào biệt khu, giọng hạ xuống trầm thấp - Thế này là thế nào?

Vĩnh Nghiêm sầm mặt lộ diện ngay sau câu hỏi của chàng, chàng ta tựa tay vào cửa tròn, bộ dạng bực tức, ánh mắt lấn át đổ lên người con rể thần sông.

- Chú… - Con rể thần sông vừa chịu đựng luồng hàn khí từ cái nhìn của Mai Thần vừa chịu đựng hỏa khí từ Vĩnh Nghiêm, người chàng ta không tự chủ được giật thót lên một cái, mồ hôi vã ướt toàn thân.

- Ngươi muốn giam giữ Sao thì phải đảm bảo an toàn cho em ấy, nếu ngươi không làm được việc này thì hãy trả Sao lại cho ta. - Mai Thần lườm Vĩnh Nghiêm, lạnh lẽo nói.

- … - Vĩnh Nghiêm không đáp lại chàng, chàng ta ra hiệu cho bọn đầy tớ kéo con rể thần sông ra ngoài.

- Chú! - Con rể thần sông thấy Vĩnh Nghiêm nghe lời người ngoài mà ra tay với mình thì lòng uất ức vô cùng, chàng ta lập tức nông nổi hét lên - Tại sao chú lại đứng về phía tên đó? Chính hắn đã ra lệnh cho con khốn kia giết hại cha! Năm xưa cũng vì hắn mà người phải chịu tù đày suốt ba trăm năm! Tại sao người còn tin tưởng hắn như vậy? Hắn chính là sao chổi của gia đình chúng ta! Hai lần hắn hiện diện ở Vàm Thuật là hai lần phủ chúng ta phải gánh chịu vận hạn! Chú không hận hắn ư? Tại sao còn thiên vị hắn? Người xem hắn là bạn nhưng hắn có xem người ra gì đâu!

- Im đi. - Vĩnh Nghiêm liếc chàng, nghiến răng.

- Chú! - Con rể thần sông căm phẫn thốt, dù không dám nói thêm lời nào nữa nhưng trong lòng bất mãn lắm.

Bọn đầy tớ kéo con rể thần sông ra ngoài, Vĩnh Nghiêm gọi tên trưởng đầy tớ lại bảo hắn huy động thêm lực lượng, kể từ giờ không được phép để bất kì ai bước chân vào biệt khu nữa. Tên trưởng đầy tớ nhận lệnh rời đi, hồi lâu sau, thêm hai mươi tên đầy tớ khác được gọi đến cùng chia nhau trấn giữ bên trong và bên ngoài.

- Thế này đã được chưa? - Vĩnh Nghiêm giận dữ đối mắt với Mai Thần, giọng khiêu khích.

Mai Lang Vương khó chịu cau mày, ngọn đuốt trong tay chàng bỗng dưng lao vút về phía cổng biệt khu, cắm chặt vào bờ tường đẹp đẽ. Mảng tường bị bó đuốt cắm vào toác ra vô số khe nứt, dẫu vậy phần thân bằng tre của bó đuốt vẫn lành lặn.

Bó đuốt nằm yên trên tường, xuyên thẳng qua lớp gạch đá như khoan.

Hành động đó đã thay lời đáp trả. Bó đuốt kia và vách tường bị nó ghim chặt ấy đã thể hiện rõ cơn giận trong lòng chàng.

Vĩnh Nghiêm sầm mặt.

Những tên tôi tớ quanh đó run rẩy.

Duy có Sao, em chỉ cảm thấy nỗi đau của Mai Lang, Mai Lang không giận, những vết nứt trên bờ tường kia là những vết rạn trong lòng ngài.

- Mai Lang, em không sao. - Sao nói.

Bóng lưng Mai Thần bất động.

- Ngài đừng vì em mà phân tâm, hãy tỉnh trí giải quyết công việc của ngài đi. - Em khuyên can.

- Sao… - Mai Lang Vương không quay đầu nhìn em, chỉ có đáy mắt chàng vừa run lên.

- Em ở đây rất an toàn, lúc nào cũng vậy, em chỉ việc ở yên một chỗ còn mọi rắc rối đều có ngài chống đỡ hết. Em không muốn trở thành gánh nặng cho ngài. Xin ngài hãy tập trung vào việc của mình.

Mai Lang Vương trầm tư nhìn những viên gạch Bát Tràng đỏ rực, lời nói của em luôn khiến tâm trí chàng trở nên bình lặng một cách diệu kì.

Cho dù có đối mặt với rắc rối như thế nào thì khi đứng trước em, khi ở cạnh em, mọi thứ đều sẽ trở nên yên ả như một buổi trưa mát rượi vậy. Khi ấy chàng không cần phải ra sức điều chỉnh tâm trạng của bản thân mà mọi thứ sẽ tự động dịu lại. Tâm hồn mỏi mệt cũng được thư giãn thảnh thơi.

- Ừm. - Mai Lang Vương chạm tay lên song cửa, nhìn em, đôi mắt nâu sáng lấp lánh.

Sao nhoẻn cười vui vẻ, dù không được gặp nhau một ngày nhưng trông chàng vẫn vậy, em yên tâm rồi.

- Gớm ghiếc! Mau ngừng ngay vở tuồng lại rồi cùng ta đi điều tra! - Vĩnh Nghiêm trợn trừng mắt gắt lên.

Mai Lang Vương lạnh nhạt đưa mắt sang chàng ta, dù lòng chẳng muốn rời đi nhưng cũng không còn cách nào khác, chàng đành tạm biệt Sao và đi theo Vĩnh Nghiêm.

Sao tựa trán vào song cửa, nhìn bóng Mai Thần đang khuất dần. Khi chàng ra đến cổng tròn, bước chân thanh nhã bỗng dừng lại, em thấy lòng bồi hồi, Mai Lang Vương quả nhiên hướng về phía em, nỗi lưu luyến như những sợi tơ rực rỡ, bắt nguồn từ ánh mắt chàng mà giăng mắc, thoáng chốc đã bao trùm khắp lòng em.

Ngực Sao đánh trống thình thịch.

Ngay lúc ấy thì Mai Lang Vương bỗng dưng bị Vĩnh Nghiêm tóm, sau đó em chỉ kịp thấy một góc vạt áo thêu hoa chóng vánh biến mất sau khung cửa.

- o-

Vĩnh Nghiêm kéo Mai Lang Vương ra khỏi khu biệt giam rồi đẩy vai chàng lên phía trước còn bản thân thì hầm hầm đi phía sau trông chừng. Chàng ta không muốn nhìn cảnh bịn rịn sến sẩm của hai người nữa. Tên Mai Thần kia đừng hòng quên rằng hắn chỉ có năm ngày để điều tra mà thôi!

- Ngươi thật thô lỗ. - Mai Lang Vương vuốt phẳng lại phần vai áo vừa bị Vĩnh Nghiêm làm nhăn, bực dọc nói.

- Nam nhi đại trượng phu bị nhăn áo chút thì có gì! - Vĩnh Nghiêm gắt gỏng.

- Đúng là suy nghĩ của kẻ lông bông suốt ngày. - Mai Lang Vương không chấp nữa, nhẹ giọng buông một câu rồi lướt đi.

- Ngươi nói gì?! - Nhưng dẫu Mai Thần cho rằng câu nói của mình không mang ý trêu chọc gì thì khi nó lọt vào tai Vĩnh Nghiêm, nó vẫn khiến chàng ta sôi máu. Vĩnh Nghiêm lập tức đuổi theo chàng mà đôi co một trận.

Trong lúc bọn họ chí chóe nhau thì đụng phải nhóm người của con rể thần sông. Ban nãy Vĩnh Nghiêm cho người kéo chàng ta đi và bọn chúng đã đưa chàng ta ra ngoài này. Thủy Cơ biết chuyện liền đến khuyên can chàng ta. Hai người to nhỏ trò chuyện với nhau mãi, cho đến khi chạm mặt Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm.

Mọi người lúc này đều đang đứng trên con đường chính của phủ, dưới một tán Điệp vàng. Hoa Điệp vàng ươm héo rũ rơi đầy một quãng đường, lại trong thời khắc u buồn này, trông thật bi ai hiu hắt.

- Vĩnh Nghiêm… - Thủy Cơ ngẩn ra nhìn chàng rồi lại lướt mắt qua người Mai Lang Vương, ánh mắt thoáng lóe lên tia cảnh giác.

Mai Lang Vương mở quạt, khẽ lay nhẹ nhàng, đôi mắt nâu tĩnh tại dừng lại trên người nàng.

- Chú! - Con rể thần sông ấm ức kêu lên, chàng ta hướng sang Mai Thần, trên mặt hiện rõ hai chữ căm ghét.

- Im. - Vĩnh Nghiêm không cho chàng ta kịp thốt lên lời nào, lớn giọng trấn áp. Thật lòng, Vĩnh Nghiêm không chịu đựng nổi mấy đứa cháu rể nông nổi này.

Con rể thần sông bị Vĩnh Nghiêm dọa, chỉ biết đem bao nhiêu ấm ức đè nén xuống. Sau khi được Thủy Cơ khuyên nhủ vỗ về, chàng ta trở nên bình tĩnh và hiểu chuyện hơn, không còn mất lí trí như khi nãy nữa.

- Vĩnh Nghiêm, khi nào cuộc điều tra bắt đầu? - Thủy Cơ cất tiếng hỏi.

Vĩnh Nghiêm bước đến gần nàng, đặt tay lên bờ vai mảnh mai, dịu dàng đáp - Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ, nàng đừng lo.

- Thật ư? - Lòng nàng thoáng rối loạn, nàng cứ nghĩ Vĩnh Nghiêm sẽ đợi sau khi chôn cất anh rể đường hoàng xong thì mới lao vào điều tra, nào ngờ chàng lại bắt đầu sớm như vậy.

- Ừ, chúng ta sẽ làm sáng tỏ vụ này. - Vĩnh Nghiêm nhẹ giọng đáp. Thời gian qua thần kinh chàng lúc nào cũng căng như dây đàn, lời nói lúc nào cũng nóng nảy, thế mà lại có thể thốt ra những lời êm ái như vậy với Thủy Cơ - Nàng hãy giữ gìn sức khỏe, nếu mệt thì cứ về nhà nghỉ ngơi, chuyện trong phủ giao lại cho bọn hầu là được rồi.

- … Vâng. - Thủy Cơ ngập ngừng đáp.

Mai Lang Vương trông cảnh tượng đó, chàng lặng lẽ cúi đầu, trầm mặc gấp từng nan quạt lại.

Một cơn gió lớn bất thần thốc qua, vô số đóa điệp vàng lại rơi, một đóa lả lướt đáp lên cánh quạt chưa xếp hết của chàng.

Mai Lang Vương đặt mắt lên đóa hoa ấy. Một đóa hoa đã tàn, bị gió cuốn.

Chàng phẩy quạt, đóa hoa ấy lại rơi xuống sân, nằm im lìm dưới tà áo thêu hoa.

Cuộc điều tra của Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương bắt đầu bằng việc kiểm tra lại hiện trường và khoanh vùng những kẻ tình nghi. Vì hung khí là những chiếc lưỡi câu - Thứ mà không ai ở vùng Vàm Thuật này có thể chạm vào được - Nên việc điều tra trở nên dễ dàng hơn, nghi phạm đã được giới hạn.

Người có thể ra tay với thần sông chỉ có thể là những kẻ đến từ bên ngoài.

Nói về những người ngoài thì thời điểm đó, trong phủ thần sông chỉ có Mai Lang Vương và các tiểu đồng của chàng là khả nghi nhất. Mai Lang Vương có bằng chứng ngoại phạm vì đi cùng Vĩnh Nghiêm, riêng Sao do liên quan trực tiếp đến vụ việc nên đã bị giam giữ, còn lại các tiểu đồng khác của Mai Thần, Vĩnh Nghiêm đang cho người tra khảo.

Các tiểu đồng của Mai Lang Vương được dạy dỗ rất nghiêm khắc. Chúng sẽ không tùy tiện đi ra ngoài khi không có lệnh. Chính vì vậy, sau khi hỏi cung thì Vĩnh Nghiêm có thể xác định được chúng không liên quan gì đến vụ ám sát. Tất cả tiểu đồng của Mai Thần trong khu lưu trú đều tương tác với một vị đầy tớ thân cận của Vĩnh Nghiêm vào lúc xảy ra sự việc, ông ấy là người đã cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho chúng.

Hai người bắt đầu mở rộng phạm vi ra bên ngoài, điều tra các người hầu trong phủ và mối quan hệ của họ. Song, những vị khách đến Vàm Thuật du ngoạn cũng bị điều tra, Vàm Thuật kiểm soát người ngoài và hành lí của họ rất kĩ ngay từ cổng vào khu vực, vì vậy mọi thông tin đều được ghi chép cẩn thận trong sổ sách quản lí.

Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương làm việc ở trụ sở quản lí suốt đêm. Dù nói ra có vẻ đơn giản nhưng để xem hết đống thông tin từ sổ sách quản lí này e rằng cũng mất không ít công sức. Vùng Vàm Thuật vốn là một danh thắng xinh đẹp của Thần giới, lượng người đến đây tham quan mỗi ngày không phải ít, vì thế muốn điều tra ngọn ngành thì sẽ mất rất nhiều thời gian.

Trên bàn làm việc đặt đối diện cửa sổ của trụ sở quản lí, Mai Thần ngồi sau một chồng sổ sách, số sổ sách ấy chất cao như núi, nhiều đến nỗi che khuất cả chàng, nếu không phải do tiếng lật giở trang sách thỉnh thoảng lại cất lên, có lẽ chẳng ai nghĩ rằng đằng sau ấy có người.

Vĩnh Nghiêm bắt chéo chân ngồi bên tràng kỉ, một tay gác lên ghế mà tựa đầu, một tay nâng quyển sổ sách mới đọc được vài trang bị cuốn lại, liếc mắt nhìn bàn làm việc.

Chén trà nghi ngút khói phả làn hương êm dịu vào không gian. Vĩnh Nghiêm luyến tiếc, lại nâng chén trà lên uống một ngụm, mắt rơi vào mấy dòng chữ nhập nhèm, chàng ta lại nhăn mày, lại liếc về phía bàn làm việc rồi lại luyến tiếc nâng trà lên uống.

Cứ thế dùng dằng chùng chình đến chiều, quyển sổ trên tay chàng ta vẫn chỉ lật được mấy trang, trong khi đống sổ sách che khuất Mai Thần đã vơi đi chỉ còn vài quyển.

- Mang thêm ra đây. - Mai Lang Vương nói với tiểu đồng.

- Vâng. - Tiểu đồng cúi người cung kính rời đi, thoáng sau đã trở lại với đống núi y hệt ban đầu.

Mai Thần tiếp tục nghiêm chỉnh làm việc. Vĩnh Nghiêm chứng kiến xong cảnh tượng đó, trán chàng bỗng toát mồ hôi, chàng quyết định đẩy bình trà qua một bên, kiên định làm việc cùng Mai Thần.