- o-
- An bài như vậy ngươi vừa ý rồi chứ?!
Trên con đường chính nối liền các khu của phủ thần sông, Vĩnh Nghiêm không ngừng cằn nhằn vặn hỏi Mai Lang Vương. Hai người đang bước đi dưới những tán điệp xanh rợp trời nở chi chít hoa vàng. Trên tường nhà đôi khi còn có mấy nhành hoa giấy, mấy cụm sử quân tử trĩu xuống. Những cánh hoa bị nắng trưa chiếu lên, hương sắc không những chẳng hề phai nhạt mà còn càng thêm nồng nàn.
- Ừ, tạm được. - Mai Lang Vương lay quạt, khó đăm đăm đáp lời.
- Gì hả?! - Vĩnh Nghiêm tức xì khói định túm lấy áo chàng theo thói quen.
Mai Lang Vương gấp quạt lại, dùng quạt cản tay chàng ta, đôi mắt nâu tư lự đột ngột lóe lên ánh nhìn bức bách, khiến Vĩnh Nghiêm không dám lấn tới nữa.
Em trai thần sông bực mình hạ tay xuống, giữ tay sau vạt áo như đang cố kìm chế, bộ dạng thật khổ sở.
Mai Lang Vương liếc nhìn chàng ta, quạt vẫn đong đưa trước ngực, lạnh nhạt nói - Ta đã có manh mối điều tra rồi, chúng ta sẽ đến miếu Nổi.
- Gì cơ?! - Vĩnh Nghiêm hếch cằm lên, hỏi lại với thái độ không tin cậy.
- Ta đến gặp Sao để hỏi cặn kẽ về sự việc diễn ra hôm đó và bắt được một manh mối, nó đang nằm ở hầm rùa tại miếu Nổi. - Mai Lang Vương vẫn ôn hòa giải thích.
- Hừ! Cái gì từ miệng ngươi và con bé đó thốt ra thì đều không khách quan và không thể tin tưởng tuyệt đối! - Vĩnh Nghiêm khoanh tay lại, khăng khăng buông giọng.
- Ừ, ta không phủ nhận. - Mai Lang Vương thở dài, hết cách. Chàng dùng quạt che ngang mặt, đáy mắt mệt mỏi bực mình, từ tốn bày tỏ quan điểm với Vĩnh Nghiêm - Tuy đó là thông tin từ Sao nhưng là một manh mối hữu ích, ngươi không thể phủ định nó được, trước mắt hãy đi tìm nó về và điều tra cặn kẽ đã.
- Đi tìm về? - Vĩnh Nghiêm nghe đến đây, mặt lập tức nghệt ra.
- Ừm. - Mai Lang Vương gập quạt, ưu nhã cười - Phải, đi tìm. Nói cho chính xác thì là mò nó lên.
Em trai thần sông xoa cằm, suy tư. Thái độ của tên Mai Thần này tại sao lại trở nên bí hiểm như vậy? Có vẻ sau khi gặp con bé đó hắn đã tìm thấy điều bất thường nào…
Vĩnh Nghiêm hướng mắt về con đường rộng rãi lát đá trắng phía trước, đó là con đường dẫn thẳng đến cổng phủ.
Đúng là như hắn nói, cứ điều tra manh mối ấy thử xem.
…
Hai người cử một toán binh lính đến miếu Nổi Phù Châu, Mai Lang Vương ra lệnh cho bọn lính tập trung lục tìm ở hầm rùa.
Hầm rùa là một hồ nước nằm phía bên trái của miếu, bên trên tọa lạc một bức tượng Quan Âm, sở dĩ nó được gọi là hầm rùa vì rất nhiều rùa được nuôi thả ở đây, bọn rùa được bảo vệ bằng những tấm hàng rào thép.
Vĩnh Nghiêm thật sự khó hiểu khi Mai Lang Vương biết được chính xác nơi cần lục tìm. Chàng ta khoanh tay đứng bên cạnh Mai Thần, nhìn bọn lính cực lực làm việc mà lòng đầy hoài nghi.
Có rất nhiều khả năng dẫn đến việc tên Mai Thần này nắm được cặn kẽ nơi chứa tang vật. Một là hắn được kẻ phạm tội bắn tin cho - Điều này chắc chắn rồi, con bé đó đã nói cho hắn biết cơ mà? Hai là chính hắn sắp đặt chuyện này, phải chăng vì quá muốn cứu con bé đó mà hắn đã bày ra mọi chuyện nhằm phỉnh phờ chàng?
Vĩnh Nghiêm không biết nhưng chàng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào thứ mà hắn sắp moi lên dưới hầm rùa kia, chàng sẽ im lặng xem hắn định giở trò gì.
Tìm tầm nửa canh giờ thì quả thật bọn lính có mang lên một thứ. Đó là một hủ sành men vàng với phần đáy to hơn lòng bàn tay được đậy nắp kín bưng. Hủ được niêm phong bằng thạch cao, quanh thân còn bện thêm dây thừng, xem chừng thứ chứa đựng bên trong rất quan trọng.
Khi tên lính đem cái hủ trình báo trước mặt hai người, Mai Lang Vương tỏ ra rất đăm chiêu. Vĩnh Nghiêm cẩn trọng nắm bắt từng biểu hiện trên gương mặt chàng, hòng tìm kiếm một tia giả dối phỉnh lừa nhưng vô vọng.
Mai Thần như thể đang chìm vào một nỗi suy tư sâu thẳm, đáy mắt chàng lặng đi, không hề tỏ ra ngạc nhiên và cũng không hề mừng rỡ hay đắc ý.
Dường như chàng đã nắm được một điều gì đó… Một đầu mối còn đáng quan tâm hơn cái hủ sành này.
- Chúng ta sẽ khám nghiệm nó. - Hồi lâu sau, Mai Lang Vương thong thả mở cánh quạt ra, vừa lay quạt vừa nghiêm nghị nói.
- Ngươi không biết bên trong là thứ gì à? - Vĩnh Nghiêm khinh khỉnh hỏi.
- Biết.
- Hừ, là do ngươi bày ra chuyện này đúng không? Ngươi không qua mặt được ta đâu. - Vĩnh Nghiêm ghé đến gần chàng, đưa tay giữ cánh quạt đang lả lướt của chàng lại, cười khinh miệt.
- Nếu ta bày ra thì hà cớ gì phải đưa ngươi đến đây tìm, đã vậy còn thừa nhận với ngươi rằng ta biết thứ bên trong? - Dù bị Vĩnh Nghiêm khinh khi ra mặt nhưng Mai Lang Vương vẫn rất ôn nhu hòa nhã, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi - Nếu do ta tự mình tạo ra thì chỉ cần thêm thắt chút tình tiết giả, đầu tiên là mua chuộc kẻ nào đó rồi bảo hắn tự ngã xuống hầm rùa, sau đó vờ như nhặt được cái hủ và đem trình báo cho ngươi, như thế chẳng phải đáng tin cậy hơn sao? Trực tiếp đưa ngươi đến tìm như thế này thật là hành động ngu ngốc, thô sơ, ngươi nghĩ ta là người thiếu tinh tế đến vậy ư?
Vĩnh Nghiêm lùi khỏi chàng một bước, mắt đổ lên người chàng hừng hực tia lửa, những thớ cơ quanh cổ chàng ta đang nổi gồ lên, xem chừng rất bực mình vì không thể bắt chẹt được chàng.
- Vậy thì hãy giải thích đi, vì sao ngươi biết được thứ này tồn tại ở hầm rùa và cái gì đang ở bên trong nó? Hãy cho ta một lời giải thích xác đáng. - Vĩnh Nghiêm truy vấn.
Mai Lang Vương nâng quạt, hơi quay người đi, đôi mắt nâu ngước nhìn bóng cây xanh rợp trên cao, buông ra một câu với ngữ điệu bông đùa - Ta cũng đang thắc mắc đây.
- Gì hả?! - Vĩnh Nghiêm tức lộn ruột.
Mai Lang Vương lúc này mới khẽ quay lại, quạt vẫn đặt hờ trước ngực, chỉ có nụ cười kì quái và đôi mắt nâu lạnh lẽo là in sâu vào tâm trí Vĩnh Nghiêm.
- Ta nói, chính ta cũng không biết vì sao mình phải biết thông tin này.
- o-
Mai Thần và Vĩnh Nghiêm mang chiếc hủ đến nơi khám nghiệm, đó là một tòa phủ đệ to lớn nằm ở phía tây khu vực Vàm Thuật. Đây là nơi làm việc của các vị quan viên trong vùng nên diện tích rất rộng lớn, bên trong chia thành các khu khác nhau tương ứng với những lĩnh vực khác nhau. Trụ sở quản lí mà hôm qua Mai Lang Vương đến đọc sổ sách chính là nằm đối diện với nơi này.
Trong tòa phủ bệ vệ đó có một khu nhà không lớn lắm nằm ở cuối con đường chính. Đây là khu chuyên dùng để khám nghiệm các tang vật, hung khí, hiện vật và đồng thời cũng là nơi nghiên cứu phát triển ra các loại thuật pháp, thần khí mới.
Dù quy mô của nó hơi khiêm tốn và nhân lực thì thiếu hụt nhưng tốt xấu gì cũng là một nơi phát triển các tiến bộ "công nghệ". Những vị thần làm việc ở đây vẫn có đủ kinh nghiệm và hiểu biết để phân tích những món đồ dị biệt và cũng có phương tiện kĩ thuật cần thiết để làm việc đó.
Khi Mai Thần và Vĩnh Nghiêm tiến vào, trong gian giữa của nhà chính, trên tràng kỉ có một vị quan đang gà gật ngủ. Ông ta khoanh tay trước ngực, chân gác lên ghế, nhờ đó mà có cái thế để giữ lưng an giấc. Khuôn mặt ông ta nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi, mái tóc lấm tấm bạc. Trên tay ông ôm một bức vẽ. Đó là bản đồ của toàn bộ khu vực Vàm Thuật - Nơi được bao bọc bởi bức tường thành cẩn sứ nổi danh.
- Gì đây? Lại làm việc thâu đêm đến nổi ngủ mê mệt bất chấp thế này à? - Vĩnh Nghiêm khoanh tay nhìn ông, lắc đầu cười.
- Vị này là ai? - Mai Lang Vương lịch thiệp hỏi, chàng đã điều chỉnh âm lượng trở nên thật khẽ khàng để không vô tình đánh thức người đàn ông ấy.
- Bác Tuệ Giác của ta đấy. - Vĩnh Nghiêm cũng nén giọng xuống thật thấp mà trả lời chàng - Bác là người quản lí chỗ này, nhờ có bác mà vùng Vàm Thuật mới được ấm no yên bình như hiện tại. Bức tường bao quanh nơi này thực chất là một kết giới cực mạnh, nó bảo vệ chúng ta trước sự tấn công từ bên ngoài. Cư dân Vàm Thuật vốn yếu ớt khi gặp lưỡi câu, nếu địch rải lưỡi câu từ trên không thì chúng ta sẽ bị tuyệt diệt, chính vì thế kết giới ấy đã được tạo ra và bác là người đã luôn duy trì nó.
Mai Lang Vương nhìn thật kĩ người đàn ông đang say ngủ kia. Quanh ông toát lên luồng sáng cao xa của sự uyên bác trí tuệ. Chuyện về bức tường thì chàng đã biết từ sớm, đó cũng là lí do mà người vùng Vàm Thuật rất tự tin kiểm soát lưỡi câu ở các cổng thông hành. Chỉ là, chàng không nghĩ người tạo ra kết giới khổng lồ đấy và chịu trách nhiệm duy trì nó lại là người đàn ông có dáng hình khiêm tốn này.
- Giờ chúng ta sẽ làm gì đây? Có cần gọi ngài ấy dậy không? - Mai Lang Vương hỏi.
- Để ta. - Vĩnh Nghiêm đột nhiên cười khả ố, tiến đến gần tràng kỉ rồi nhanh tay rút lấy tấm bản đồ mà Tuệ Giác ôm trong lòng đi.
Vĩnh Nghiêm kêu ré lên.
Mai Lang Vương cau mày lại.
Ngay khi chàng ta chưa kịp rút được tấm bản đồ, mới chạm vào góc của nó thôi thì người đàn ông kia đã mở bừng mắt dậy, không khoan nhượng tung chân sút thẳng vào cằm chàng ta một cú trời giáng.
Vĩnh Nghiêm nằm đo ván.
- Thật là! Thằng nhóc ngu ngốc! Bao nhiêu năm rồi vẫn chơi cái trò ngu này à? Bị ăn đá bao nhiêu phát rồi vẫn không tỉnh ra nhỉ? - Người đàn ông kia sau khi hạ đòn thì mới nhận ra đó là Vĩnh Nghiêm, tuy vậy, ông ấy không những không lấy làm lo lắng mà ngược lại còn vừa giẫm thêm mấy phát lên thân xác bải hoải của chàng ta vừa vỗ vỗ tấm bản đồ đã bị cuốn lại vào lòng bàn tay, sảng giọng mắng nhiếc.
- … - Vĩnh Nghiêm sùi bọt mép, không thể nhúc nhích dù chỉ là ngón tay.
Mai Lang Vương nắm chặt quạt đứng đó, nhìn chàng ta hồi lâu, mũi guốc đưa ra, đá đá lên tấm thân bất động, vẫn không thấy có phản ứng gì.
- Kệ nó, chút nó tỉnh ấy mà. - Người đàn ông kia quay sang chàng, bình thản xua tay, hướng về chiếc ghế đối diện gật gật đầu - Ngồi đi, có gì thì nói mau lên.
- … - Mai Lang Vương im lìm, từ tốn ngồi xuống.
…
Tuệ Giác xoay xoay chén trà, mắt chiếu lên chiếc hủ sành trên bàn, săm soi tỉ mỉ, không bỏ qua bất kì chi tiết nào trên lớp vỏ vàng nâu óng ánh của nó.
Mai Lang Vương đong đưa quạt, im lặng đợi chờ kết quả.
Những người phụ việc trong phủ đã đem một khung võng bằng gỗ thật lớn đến và đặt cạnh bên tràng kỷ, Vĩnh Nghiêm được họ cẩn thận đưa lên võng. Một vài tiểu đồng ngồi bên chăm sóc cho chàng ta, một đứa đưa võng, một đứa quạt mát cho chàng ta mau tỉnh còn một đứa thì chăm sóc vết thương dưới cằm.
- Lớp thừng bện bên ngoài có chứa ấn chú. - Tuệ Giác hớp một ngụm trà, trầm ngâm nói - Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm khám nghiệm tang vật và hung khí của ta, ấn chú bên ngoài lớp thừng này không có gì đặc biệt, chỉ là loại ấn chú sơ cấp thôi.
- Vâng. - Mai Lang Vương gật đầu.
- Thạch cao đắp trên nắp cũng vậy.
Mai Lang Vương dừng quạt lại, suy ngẫm hồi lâu.
- Làm sao các cậu tìm ra vậy? - Tuệ Giác tựa vào ghế, ung dung rung rung chân, thản nhiên hỏi.
Mai Thần bình tĩnh hướng mắt về phía ông, cánh quạt trên tay chàng lại lay động nhẹ nhàng, chàng cười mỉm đáp - Là một thị nữ trong phủ đã tiết lộ cho tiểu bối.
- Bên trong đó là gì chắc cậu cũng biết?
- Vâng, một đôi găng tay.
Tuệ Giác cười cười, chậm rãi lấy ra một vật từ trong tay áo. Đó là một chiếc búa nhỏ, nó chỉ dài tầm hai gang tay, trên thân chạm khắc những họa tiết kỷ hà tinh xảo. Chất liệu tạo nên chiếc búa có màu vàng nhạt óng ánh - Chính là chất liệu đồng thau giống với kiếm của chàng.
- Cậu cũng nắm được ít nhiều chân tướng rồi nhỉ? - Tuệ Giác vừa nói vừa dùng búa đập vỡ chiếc hủ. Ngay khi bề mặt búa hạ xuống, đừng nói là hủ sành, ngay cả dây thừng bện bên ngoài cũng đứt ra thành từng đoạn.
Quả nhiên bên trong chính là một đôi găng tay. Nó được bọc thêm một lớp vải, trên lớp vải đó cũng có ấn chú.
- Kì công đấy. - Tuệ Giác vừa nói vừa dùng búa đồng hất tấm vải ra, búa của ông vừa chạm vào thì ấn chú trên tấm vải cũng rạn nứt.
- Thật là thô sơ. - Mai Lang Vương đến lúc này đã có thể thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, chàng phe phẩy quạt, quay mặt đi, chậm rãi cầm lấy chén trà.
Tuệ Giác mỉm môi cười nhẹ, sâu xa quan sát chàng, ánh mắt ông ánh lên sự tán thưởng hiếm có. Ông sai bọn tiểu đồng đến thu dọn những thứ trên bàn kể cả đôi găng tay rồi uể oải đứng lên, ngáp dài một cái - Đợi ta đi phân tích thứ này một chút, trông nó có vẻ thú vị đấy. Lớp vải này e rằng không phải loại vải được dệt trên khung cửi từ sợi bông hay tơ tằm rồi, chẳng biết nó được dệt từ hầm mộ hay sinh mệnh của người sống đây.
Mai Lang Vương sầm mặt, mắt rơi lên đôi găng tay kì dị.
Tuệ Giác sau khi nói xong mấy lời đó thì cũng quay lưng trở vào trong, vừa đi ông vừa xoay người sang trái rồi sang phải, như thể đang tập thể dục để gân cốt dãn ra.
Mai Lang Vương nhìn theo bóng ông, khi chiếc bóng khiêm tốn ấy khuất dần, chàng lại đánh mắt sang Vĩnh Nghiêm.
Chuyện ở Vàm Thuật này… Càng lúc càng phức tạp.