"Mai Lang Vương đột nhiên trầm xuống, tiếng thở dài vẳng vào tai em, thật ủ rũ. Chàng chợt nói rằng - Lời em khiến ta suy ngẫm đấy. Nhưng em không phải là chim trĩ.
- Gì chứ? - Sao cau mày, chẳng hiểu ý chàng.
Mai Lang Vương hôn lên tóc em, khẽ cười - Sao, lấy ta đi nào."
- o-
Đến giữa đêm, khi đang chăm chú ngắm nhìn một loài hoa thì Sao đột nhiên nghe tiếng chàng gọi. Sao thắc mắc, Mai Lang Vương không nhìn em, chàng nhìn về một hướng xa còn tay thì vẫn vẫy gọi em đến. Sao truyền thần lực vào đóa hoa đó rồi vội vàng đi đến bên chàng. Mai Lang Vương chờ em đến gần, sau đó bọc em trong tay, khiến em hoàn toàn rơi vào lòng chàng.
- Gì vậy ạ?
- Nhìn kìa. - Chàng vừa nói vừa vén đám dây leo chằng chịt ra.
Sao giương mắt lên, khi khoảng không bị đám dây leo che khuất lộ diện, em có thể thấy rất rõ một vùng đất khá quang đãng với mật độ cây không dày. Ánh trăng vát lên mặt đất nơi đó, soi chiếu một bầy chim rực rỡ đang nhảy múa. Những con chim đó rất nhỏ, đuôi dài và cao vút. Bộ lông pha đủ sắc màu, ánh lên hào quang lấp lánh dưới đêm trăng. Mỗi khi chúng đập cánh, từ những chiếc lông tơ bên dưới cánh lại lan tỏa một vạt bụi mịn phát sáng. Trông như là bụi vàng vậy, vô cùng hoa lệ.
- Đẹp quá! - Sao ngắm chúng đến ngơ ngẩn.
- Đó là chim trĩ thần. Chúng không có tập tính sống về đêm nhưng hệ sinh thái của khu rừng đã khiến chúng biến dị một chút. - Chàng giải thích.
- Oa, ra vậy.
Mai Lang Vương trông vẻ mặt ngất ngây mê mẩn đó, không khỏi buồn cười. Chàng lại nhân cơ hội lân la ve vãn, tay quấn quanh eo em, khiến em dính sát vào người chàng. Sao căng thẳng, khung cảnh mê hoặc trước mắt phút chốc mờ đi. Tâm trí chỉ xoay quanh luồng hơi nóng bỏng đang phả trên đỉnh đầu, cùng với hơi ấm đang tỏa ra từ bàn tay đang đặt ở eo.
- Thích không? Ta bắt một con về nuôi cho em nhé? - Chàng tựa lên vai em, cười hỏi.
- Không đâu, bắt về thì có gì vui nữa chứ? - Em cười lắc đầu.
- Thế nào? - Chàng muốn em nói rõ hơn.
- Chúng sống ngoài tự nhiên đã quen, mang chúng về, chẳng khác nào tước đoạt tự do của chúng. Em không chắc là mình sẽ khỏa lấp được nỗi cô đơn của chúng đâu. Hãy để chúng được bay lượn trong khoảng không cao rộng mà chúng yêu quý.
Mai Lang Vương đột nhiên trầm xuống, tiếng thở dài vẳng vào tai em, thật ủ rũ. Chàng chợt nói rằng - Lời em khiến ta suy ngẫm đấy. Nhưng em không phải là chim trĩ.
- Gì chứ? - Sao cau mày, chẳng hiểu ý chàng.
Mai Lang Vương hôn lên tóc em, khẽ cười - Sao, lấy ta đi nào.
Sau đó, Mai Lang Vương bị em dùng trỏ tấn công và chàng không thể tiếp cận em suốt một lúc lâu.
Hai người ở trong rừng Bướng suốt đêm, đến khi trời hửng sáng, Mai Lang Vương mới mang em về thuyền. Chàng bế em trên tay và nhảy lên ngọn cây, sau đó từ ngọn cây ấy, nhảy vút lên cao. Sao ôm lấy chàng thật chặt, khi họ còn chưa đến thuyền, lực sinh ra từ cú nhảy đã giảm xuống đáng kể, em không biết làm cách nào cả hai có thể đến được thuyền chỉ với một cú nhảy.
Tuy nhiên, nỗi lo của Sao chỉ là lo hão bởi khi cả hai đạt đến độ cao cực đại và bắt đầu chùng xuống, Mai Lang Vương lập tức điểm chân lên khoảng không và tiếp tục nhảy bật lên. Sao sửng sốt, chàng vừa tựa lên thứ gì để tiếp tục cú nhảy mới thế?? Em quay lại nhìn, chỉ thấy nơi chàng vừa đáp lên xuất hiện một tấm kính tròn màu vàng nhạt, đường kính tầm hai tấc, trên bề mặt trôi nổi hoa mai rực rỡ.
Mai Lang Vương lần lượt đáp lên những tấm kính ấy và trở về thuyền, thao tác vô cùng hoàn mỹ. Sao thắc mắc về những tấm kính đó, chàng bảo đó là bệ phóng, cấu tạo cũng giống như kết giới thôi nhưng chàng biến đổi hình dạng một chút để sử dụng cho mục đích khác. Sao bấy giờ mới vỡ lẽ, chẳng trách mà em thấy chúng quen mắt thế. Chúng giống hệt như tấm khiên hoa mai đã bảo vệ em lúc còn ở khu biệt giam của phủ thần sông.
Khi họ về, Lãm và Quan Lang vẫn còn đang ngủ. Mai Lang Vương bế em về phòng, lúc đến cửa, chàng không thả em xuống mà theo em vào trong. Sao giật thót, muốn phản ứng nhưng chàng đã sẵn tay đóng cửa cài then rồi. Sao đỏ mặt bừng bừng, lùi lại, chàng đặt đám mẫu vật mà hai người thu thập lên bàn rồi tiến đến cởi cúc áo em ra.
Sao không còn bỡ ngỡ nữa, em chịu trận trong tay chàng. Mai Lang Vương bế em lên giường và lưu luyến em một chốc rồi mới trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Khi chàng hôn lên lưng em, một mùi hương thoang thoảng lạ lẫm lập tức lan tỏa trên đầu mũi. Chàng cười rất thích ý, bảo em rằng - Em cố tình thay đổi mùi hương cho hợp với khẩu vị của ta chăng?
Sao vùi mặt vào chăn, không đáp, chàng lại hôn lên lưng em rất dịu dàng. Sao thậm chí đã thoa nhiều hương liệu lên lưng và vai, nơi mà chàng sẽ thưởng thức. Một phần là vì em biết sẽ không thể thoát khỏi chàng nên không còn chống cự nữa, một phần khác em cũng ngại… Dù sao nơi đó cũng là nơi mà chàng thường xuyên chạm vào, em muốn nó lưu lại hương thơm dễ chịu một chút.
Cả ngày hôm đó, Sao không rời khỏi phòng được vì đêm qua thức trắng và em phải ngủ bù. Mai Lang Vương không được thoải mái như vậy, chàng phải làm việc và chỉ có thể chợp mắt được một canh giờ mà thôi. Thế nhưng chàng trông rất hưng phấn, tinh thần thoải mái. Lãm liếc điệu bộ đó, khó hiểu vô cùng, rõ ràng hôm qua hai người phải làm việc rất ráo riết, chàng chẳng biết điều kì diệu nào khiến ông Mai Thần trở nên sảng khoái như vậy.
Mọi người ở lại khu vực đó mười ngày, ai cũng có việc riêng cả. Quan Lang thì chuyên tâm gia công vảy sấu, Sao cần nghiên cứu còn Mai Lang Vương và Lãm vừa làm việc vừa đợi đến lúc cuộc họp thường niên ở phủ Thần Lúa diễn ra. Cứ đến tối, Mai Lang Vương lại đưa em xuống rừng Bướng và sáng thì trở về thuyền. Chàng thỉnh thoảng lại ngủ ở phòng em, thỉnh thoảng lại thức trắng nhưng tuyệt nhiên, luôn dành thời gian để quấn quýt em trước khi em ngủ. Thời gian đó Mai Lang Vương phải làm việc rất cật lực với cường độ nặng nề và không được ngủ đủ giấc nhưng chàng rất thỏa mãn. Lãm lúc nào cũng thấy chàng cười, đặc biệt là khi Sao đến gần, vẻ mặt của ông Mai Thần lại trở nên đắc ý theo một cách rất ám muội.