Sao cười thật tươi, thành thật tâm sự rằng là vì nghe Trưng Vương dạy bảo, em thấy mình tràn trề năng lượng. Từ đó em cũng muốn học vài đòn võ để phòng thân. Nếu được, em thậm chí còn muốn học cách sử dụng một vài loại vũ khí nữa."-o-
Khi thuyền còn một ngày nữa là về đến Mai Viện thì vết thương của Mai Lang Vương lành lại hoàn toàn. Hôm ấy, như thường lệ Sao thức giấc trên giường chàng, em thấy Mai Lang Vương đang đứng bên cửa sổ, chậm rãi xoay xoay khớp vai phải. Động tác của chàng cẩn thận và bài bản, tựa như đang thử vận động để kiểm tra xem tình trạng của vết thương. Nắng tỏa vào cửa sổ và phủ lên khuôn mặt tuấn mĩ, soi rọi đôi mắt nâu tuyệt đẹp đang chìm trong đăm chiêu.
Phía sau chàng, dưới sàn là tấm chiếu mà đêm qua em trải xuống. Trên tấm chiếu đó, chăn gối đã được xếp cẩn thận. Sao vui vẻ tâm tình, ngồi dậy và gập chăn. Mai Lang Vương hơi đưa mắt sang em, cười chào buổi sáng.
- Tay ngài vận động mượt mà như bình thường rồi ạ?
- Ừm.
- Có còn lưu lại chấn thương nhỏ nào không?
- Không. Bình phục hoàn toàn rồi.
Lời thông báo đó khiến Sao rất vui vẻ, vậy là em không còn phải lo lắng nữa. Sao rời khỏi phòng chàng và chuẩn bị đến hầu Quan Lang. Sau khi em đi, Mai Lang Vương cũng thay trang phục và đi lên lầu cùng dùng bữa với mọi người. Khi Vương và Quan Lang đều đã an tọa trên sập cả thì Lãm phờ phạc bước lên. Trông Lãm thật tàn tạ, hệt như cái lần mà Mai Lang Vương đưa Sao đến Vàm Thuật rong chơi cả tháng khiến chàng ta phải cáng đáng công việc một mình vậy.
Lãm đi đến, trèo lên sập của Mai Lang Vương, quên mất cả cởi guốc. Đôi guốc lộp bộp rơi xuống sàn thuyền, văng ra hai hướng lung tung. Mai Lang Vương liếc nhìn hai chiếc guốc rời rạc đó rồi lại nhìn sang Lãm, chàng ta thậm chí còn chẳng buồn chú ý đến ánh mắt chàng, Lãm che miệng ngáp dài một cái, mắt thâm quầng như bị người ta bôi nhọ nồi.
Quan Lang không nói gì cả, khung cảnh này ngày nào cũng thấy. Chàng vẫn còn đang gia công vảy của Độn. Cái vảy đó quá cứng, khiến chàng rất vất vả. Sao cẩn thận chỉnh guốc của Lãm lại ngay ngắn rồi chuẩn bị bữa sáng cho chàng ta. Lãm ngủ gà ngủ gật trong lúc dùng bữa.
- Chuyện ta bị thương mong đừng ai tiết lộ với các vị trưởng bối. - Mai Lang Vương rót chén trà cho Lãm tỉnh ngủ bớt rồi nói.
Sắc mặt mọi người đều đồng loạt biến chuyển nhưng chẳng ai phản hồi điều gì, xem như họ đã ngầm đồng thuận với chàng. Sau khi dặn dò xong như vậy, Mai Lang Vương trở lại với công việc còn Lãm thì được chàng tha cho đi nghỉ. Sao thấy chàng ta đang di chuyển về phòng thì đột nhiên đổ ngang vào vách nhà, ngủ mê ngủ mệt. Trông Lãm thật thê thảm, Sao vừa xót mà cũng vừa không nhịn được cười. Em bèn dìu chàng ta về phòng hộ.
Khi về đến Mai Viện, Mai Lang Vương phải lao vào làm việc quay cuồng ngay. Thời gian qua dù Lãm giải quyết thay chàng phần nào công việc nhưng vẫn như cũ, có một số việc chàng ta không thể can thiệp thay chàng. Mai Lang Vương làm đêm làm ngày khiến Sao rất xót, em cảm thấy vô cùng có lỗi vì chuyện ra như thế này cũng một phần do em. Sao vừa hầu hạ Nùng Tậu vừa tỉ mẩn hầu hạ chàng. Em không còn quay về phòng mình được nữa mà lúc nào cũng thức giấc trên sập trong phòng làm việc của chàng. Mãi đến hơn tháng sau, công việc mới thư thả, cả chàng và em bấy giờ mới được thảnh thơi.
Vừa được rảnh rỗi vài hôm, Sao đã ngay lập tức phấn khởi tinh thần mà đến tìm Nùng Tậu, nhờ Quan Lang dạy cho một vài thế võ. Em đã từng thấy Quan Lang luyện võ, quả là những đòn đánh đầy uy lực. Sao muốn học được những ngón võ ấy từ chàng.
Nùng Tậu ngồi trên sập uống trà, nghe em xin xỏ mà mày nhướn cao rất hứng thú. Chàng hỏi em tại sao tự dưng lại muốn học võ? Sao cười thật tươi, thành thật tâm sự rằng là vì nghe Trưng Vương dạy bảo, em thấy mình tràn trề năng lượng. Từ đó em cũng muốn học vài đòn võ để phòng thân. Nếu được, em thậm chí còn muốn học cách sử dụng một vài loại vũ khí nữa.
Nùng Tậu cười nhếch, thông tỏ. Quan Lang đặt chén trà xuống, nhịp tay lên đùi, đồng ý sẽ dạy em. Sao mừng rỡ, em hỏi chàng là có cần chuẩn bị gì thêm không? Quan Lang lắc đầu, bảo rằng chỉ cần dành nhiều thời gian ở bên chàng là được.
Vì đã bàn bạc với Nùng Tậu như vậy nên Sao dứt khoát cắt giảm thời gian sang hầu Mai Lang Vương để ở khu lưu trú học tập. Hơn nữa chàng cũng lành thương rồi, công việc đã trở về nhịp điệu cũ, em không cần phải quá chú tâm đến chàng nữa. Quan Lang làm cho em một thanh kiếm gỗ bằng tre. Trông nó chẳng có gì nguy hại cả, thô sơ và có phần buồn cười, chỉ là hai mảnh tre một dài một ngắn đính vào nhau bởi đinh. Phần cán đã được bọc vải để khi Sao cầm, tay em không bị sơ tre cứa đứt.
Nùng Tậu không bắt sao học gì nhiều, chàng trực tiếp làm mẫu chiêu thức rồi bảo em cứ thực hiện nó nhiều lần, tập đi tập lại đến khi nào động tác trở nên mượt mà và tao nhã thì thôi. Việc đó không khác gì so với lúc em học múa Chơ Ro với Chrau Lun Giao cả. Sao rất ngoan ngoãn, Quan Lang dạy thế nào thì em nghe vậy, Sao cứ luyện tập mãi một tư thế mà Nùng Tậu dạy, tập rất cần mẩn nhưng lần nào em cũng bị Quan Lang bắt lỗi.
- Không đúng, phải thế này. - Nùng Tậu ôm eo em và nắm lấy tay cầm kiếm của em, nhẹ nhàng vòng một đường kiếm tuyệt đẹp.
- Vâng. - Sao căng thẳng tiếp thu.
- Chân cũng không đúng. - Nùng Tậu dùng chân của mình tác động lên chân em, khiến bước chân Sao dần xê dịch. Khi tư thế của em đã vào đúng vị trí, chàng mới gật đầu hài lòng - Ừ, thực hiện lại đi.
- Vâng.
Sao tiếp tục vẽ một đường kiếm vun vút vào không trung, thế nhưng em vẫn không thể khiến Quan Lang vừa ý. Nùng Tậu lại ôm eo em và chỉ dạy một lần nữa. Trong lúc hai người luyện kiếm trong sân thì Mai Lang Vương khoanh tay đứng ngoài cổng tròn nhìn vào. Khuôn mặt tuấn mĩ đen kịt như trời giông.