Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày

Mai Lang Vương đào xong đất thì đứng thẳng dậy lau mồ hôi. Đôi mắt nâu hơi hé sang, khi nhìn thấy em ngồi đó, chàng lại cười mỉm đắc ý, cất giọng - Vợ, ra lau mồ hôi cho anh."

- o-

Mọi người trò chuyện một chốc thì cụ bà lại phải rời khỏi nhà và tiếp tục đi gánh nước, cụ ông thì phải bổ cho xong mớ củi phía sau. Sao và Mai Lang Vương lặng người khi thấy họ tuổi già mà còn phải làm những việc nặng nhọc này, cả hai lập tức can ngăn. Mai Lang Vương bảo rằng vì hai người cho em và chàng nghỉ lại nên chàng sẽ giúp đỡ. Cụ ông thoạt tiên từ chối nhưng vì Mai Lang Vương tỏ thái độ rất kiên quyết, cuối cùng hai ông bà phải đành để chàng làm.

Mai Lang Vương cởi áo ngoài ra và để mình trần đi gánh nước. Trong lúc chàng kín nước thì Sao ở nhà chẻ củi. Mai Lang Vương kín đầy mấy vại nước xong, trở về thấy em đang cầm rìu khệ nệ bổ xuống thì cau mày. Chàng gõ đầu em một cái, nhấc em lên và ngồi vào vị trí đó.

Sao tần ngần đứng bên cạnh, nhìn từng động tác dứt khoát gọn gàng của chàng mà hổ thẹn. Chàng bổ nhanh và điệu nghệ thật. Chàng bấy giờ chỉ mặc mỗi chiếc quần lá tọa. Thân trên cởi trần khiến cơ bắp luôn được che đậy dưới lớp áo dài lộ rõ mồn một. Mồ hôi chảy xuống, trượt theo những thớ cơ gợi cảm. Cực kì nam tính và quyến rũ.

Sao quay đi vội vàng.

- Gì vậy? - Chàng hỏi khi thấy em trở nên lúng túng mất tự nhiên.

- K… Không có gì ạ!

Đúng lúc này thì cụ bà đi ra sân sau lấy nước chuẩn bị nấu cơm, Mai Lang Vương nhân cơ hội liền nói - Vợ, anh khát.

Sao trừng mắt, nhìn chàng cáu giận. Mai Lang Vương cười trêu chọc. Cụ bà nghe chàng nói, lập tức gọi Sao đến và đưa cốc nước cho em, bảo em mang ra cho chồng. Sao ngượng chín cả người nhưng không dám phản bác, chậm chạp mang nước ra. Mai Lang Vương gác rìu sang bên, đón nước em đưa, vừa uống vừa nhìn em rất thích ý.

Đến tối, mọi công việc cũng hoàn tất cả, mọi người dùng bữa cùng nhau và chuẩn bị đi ngủ. Nhà của hai cụ có một phòng riêng, cụ ông thì ngủ ngoài nhà trước, Sao được cụ bà dặn là vào phòng. Mai Lang Vương vốn đã quen dùng phòng riêng rồi nên không suy nghĩ gì mà bước vào đó theo em. Chàng vừa đi vừa nghe lòng hân hoan, chàng sẽ lợi dụng việc hai người đang giả làm vợ chồng này mà dụ dỗ em cho chàng ngủ cùng. Nào ngờ đi chưa được hai bước vai chàng đã bị cụ ông giữ lại, Mai Lang Vương sững người, ngạc nhiên, cụ ông cười cười - Dù đây là trăng mật của vợ chồng cậu nhưng mà xin lỗi nhé, đàn ông ngủ nhà ngoài, đàn bà ngủ nhà trong, cậu phải xa vợ mình đêm nay rồi.

- Vâng… - Mai Lang Vương đáp, những tia lấp lánh trong mắt cứ lần lượt tịt mất.

Mai Lang Vương ngủ ngoài nhà trước với cụ ông còn Sao ngủ trong phòng với cụ bà. Lúc hai người đang sửa soạn đi ngủ thì nghe thấy cụ ông nhắc nhở Mai Lang Vương, cụ bà lại bảo với Sao - Còn son nên cậu ấy hăng sức cũng phải.

Sao ngồi bó gối trên giường, em không cố hiểu lời bà cụ.

Theo bàn bạc trước đó giữa hai người thì sáng hôm sau họ sẽ lên đường ngay, nhưng khi Mai Lang Vương ngả lưng lên giường tre ngoài nhà trước, chàng đã nghe thấy tiếng cót két mãnh liệt. Chiếc giường rung lắc hồi lâu, khiến chàng ngủ mà thấp thỏm không biết khi nào nó sẽ sập xuống. Mắt nhìn lên trần nhà, thấy mái nhà dột nát, ban sáng chàng đi kín nước về, nhìn quanh hàng rào, trông thật tàn tạ xác xơ. Mai Lang Vương không đành lòng nhìn vợ chồng ông cụ sống cảnh neo đơn trong căn nhà tồi tàn, cho nên bàn với Sao rằng sẽ nán lại nhà họ thêm một ngày.

Sao hiển nhiên đồng ý với chàng, buổi sáng khi vợ chồng ông cụ đi ra đồng hoa làm việc thì hai người ở lại trông nhà. Sao chuẩn bị cơm nước cho bốn người trong khi Mai Lang Vương sửa lại mái nhà, đóng chiếc giường mới và dựng lại hàng rào. Khi chàng làm việc, Sao ngồi bên hiên nhà nhìn ra chăm chú. Mai Lang Vương đang làm việc nặng nhọc nên dứt khoát cởi trần, chàng đứng bên vườn và dùng xẻng đào đất, động tác thật gọn gàng mạnh mẽ. Sao chóng cằm ngắm chàng mãi, những giọt mồ hôi ấy đang rơi.

Nếu so về sự khéo léo và siêng năng thì Vương hơn hẳn Quan Lang. Sao quan sát hàng rào mà chàng dựng, trông nó tinh xảo hơn hàng rào mà Quan Lang làm nên nhiều. Mai Lang Vương làm việc gì cũng tỉ mỉ và chăm chú, chàng thường im lặng và tập trung cao độ, dù là lúc xử lí công văn hay đào đất đi nữa thì dáng vẻ nghiêm nghị trác tuyệt vẫn không hề thay đổi.

Mai Lang Vương đào xong đất thì đứng thẳng dậy lau mồ hôi. Đôi mắt nâu hơi hé sang, khi nhìn thấy em ngồi đó, chàng lại cười mỉm đắc ý, cất giọng - Vợ, ra lau mồ hôi cho anh.

Sao nghe chàng nói mà thẹn đùng đùng, nhưng em không làm khác được. Sao đi đến và cẩn thận lau mồ hôi cho chàng. Tay em lóng ngóng quệt qua quệt lại khuôn mặt, sau đó phớt lên phớt xuống cổ và ngực. Mai Lang Vương phì cười, giữ tay em và ấn chặt vào ngực, chậm rãi di chuyển.

- Ngài làm cái gì vậy?!

- Lau thế này mới hết, lau phớt thế kia thì sao khô mồ hôi được? - Chàng cười trêu.

Sao không ý kiến gì nữa, Mai Lang Vương dùng tay em mà di chuyển chiếc khăn khắp bờ ngực trần nam tính. Khăn đi đến đâu, Sao có thể cảm thấy rõ rệt từng thớ cơ gồ ghề đến đó. Em đỏ bừng bừng, lắp bắp - Đ… Được chưa? Sạch chưa hả?

- Ừm, được rồi. - Mai Lang Vương đã bắt nạt em đủ, chàng tha cho em.

Buổi chiều khi hai vợ chồng ông cụ về, thấy nhà được sửa sang tươm tất đẹp đẽ, họ không khỏi xúc động và ngỡ ngàng. Ông cụ kéo Mai Lang Vương ra sau vườn, tâm sự điều gì đó còn bà cụ thì cứ nắm tay Sao mà lau nước mắt. Hai người ở lại nhà họ đêm đó rồi sáng mai lên đường sớm. Trước khi ông cụ đi ra đồng, ông dành thời gian uống trà cùng Mai Lang Vương, hai người đàn ông nói rất nhiều chuyện. Sao loáng thoáng nghe được một phần câu chuyện khi mang bữa sáng ra cho họ.

- Cậu không phải là cư dân bình thường đúng không?

Mai Lang Vương nâng chén trà, mãi không đáp.

- Tuy cậu còn trẻ nhưng cung cách rất khác biệt, cách cậu đi đứng nói cười đều khác hẳn với dân thường chúng tôi. Hàng rào và mái cậu lợp rất kĩ lưỡng, đặc biệt là hàng rào, chỉ có thợ mới dựng được hàng rào tinh xảo như thế thôi.

Chàng trầm ngâm một lúc rồi cười nhẹ - Bác đừng suy nghĩ nhiều, cháu chỉ là người qua đường thôi.

Ông cụ hướng sang chàng, đôi mắt già nua lặng dần lại.

Chàng mỉm môi, chậm rãi nói - Bác chỉ cần xem chúng cháu như người qua đường là được rồi.

Ông cụ im lặng một lúc rồi run run ôm lấy chén trà, thốt lên - Vâng.