Mai Lang Vương hơi dừng bút, sau đó tiếp tục công việc, cười mỉm - Chúng ta không về nữa.
- Gì cơ? - Sao tưởng mình nghe nhầm.
Chàng ngẩng lên nhìn em, cười thật hiền hòa - Chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây mãi mãi."
- o-
Mai Lang Vương quay về bên Sao, ngồi bên em một lúc. Đôi mắt nâu xót xa nhìn mười ngón tay bé nhỏ bấy giờ đã dập nát, đôi chỗ còn trơ ra xương. Chàng nâng niu tay em mà hơi thở cứ nghẹn lại ở ngực. Bọn chúng dám làm ra những chuyện này. Chỉ vì muốn đạt được tham vọng mà chúng không ngần ngại gây tổn thương cho người khác.
Chàng quan sát cổ tay em, dấu vết kia vẫn còn nguyên ở đó. Nó đã hình thành hoàn toàn, trở thành một ngôi sao đen toàn bích. Dấu phong ấn này sẽ ức chế toàn bộ thần lực của em và Sao không thể khởi động lớp thần lực hộ thể cũng như các kĩ năng khác nữa. Em giờ đây đã hoàn toàn bị biến thành một con người bình thường.
Để hóa giải phong ấn này không khó, nhưng cần thời gian. Chàng sẽ cho em ăn kẹo pha trộn thần lực của chàng, chỉ cần đều đặn tiếp nhận chúng tầm nửa năm thì em sẽ khỏi hoàn toàn. Mai Lang Vương cẩn thận bế em lên và định đưa em về hội ngộ với những người khác. Thế nhưng mới cất được vài bước, chàng lại nghĩ ra điều gì, Mai Lang Vương cười nhẹ, chàng không bế em đi tiếp nữa mà quay lưng lại, thả người xuống vách núi.
Khi Sao hồi tỉnh, em thấy mình đang nằm trong một hang đá. Cái hang tối om, bập bùng bập bùng ánh lửa đo đỏ. Sao cố gắng dịch chuyển cơ thể rã rời, nhìn ra ngoài. Cách em không xa là một đống lửa, xa xa hơn nữa là một chiếc bàn thấp bằng tre. Xa xa hơn nữa thì là cửa hang trắng xóa ánh sáng. Trong hang hiện tại chỉ có mình em.
Sao đang đặt lưng trên một đống rơm. Em cố dời mắt xuống, tay em đau quá. Mười ngón tay dù đau nhưng đã được băng bó cẩn thận. Nếp băng rất đẹp, không phải do một tay sơ cứu vụn về thao tác, người đã chữa trị cho em hẳn là người có am hiểu về y thuật.
Đầu em váng vất và cả người sốt dằng dặc. Sao nhắm mắt lại và thiêm thiếp dần. Kí ức dừng lại ở đoạn tảng đá rơi xuống. Em chẳng biết tại sao mình lại được đưa đến nơi này nữa. Trong lúc Sao thắc mắc ấy thì ngoài hang vang lên tiếng bước chân. Em hé mắt, rệu rã nhìn ra, liền thấy tà áo thêu hoa thanh thoát lướt đến. Sao ngẩn người, sửng sốt. Vương? Là ngài đã cứu em?!
- Tỉnh rồi hửm? - Mai Lang Vương ngồi xuống bên em, xoa trán thật dịu dàng và mỉm cười.
- Vương? Tại sao…
- Ta đã điều tra ra ý nghĩa của dấu phong ấn đó. - Chàng giải thích ngắn gọn - Ta biết em sẽ gặp nguy hiểm nên tức tốc đến.
Lồng ngực căng cứng của em dần thả lỏng, Sao nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra - Em hiểu rồi ạ.
Mai Lang Vương đỡ em dậy, ôm em vào lòng và tựa lưng lên vách đá. Sao yếu ớt nằm trong vòng tay chàng, giờ em chẳng còn hơi sức để kháng cự gì. Mai Lang Vương tiếp tục truyền thần lực vào kiềng vàng giúp em nhanh chóng lành thương.
Sức mạnh của chàng khiến cơn sốt thuyên giảm hẳn. Những cơn đau cũng được đẩy lùi trong chốc lát. Sao dần tươi tỉnh hơn, mắt em không còn lim dim nữa mà có thể hé mở ra rồi. Mai Lang Vương hôn lên trán em, sau đó đưa đến một quả mận, cười cười - Ăn đi nào.
- Trái cây? - Sao cắn một miếng.
- Ừm.
- Ngài vừa hái ạ?
- Phải.
Sao ngoãn ngoãn ăn trái cây chàng đưa, Mai Lang Vương muốn trêu chọc em nên đã cắn quả mận rồi mới đưa đến cho em ăn. Sao dùng dằng không chịu ăn quả đó, chàng cứ đưa nó trước miệng. Sao chống cự hồi lâu cũng đành phải ăn cho vừa lòng chàng.
- Này. - Chàng đưa đến một viên kẹo hổ phách.
Sao nhìn nó, thật sự không muốn tiếp nhận nhưng nghĩ đến tình trạng của mình, em lại vâng lời ngậm lấy. Mai Lang Vương rất thư thái tinh thần. Chàng chóng cằm ngắm em mãi, môi thì tủm tỉm vừa ý. Sao bấy giờ đã cảm thấy khỏe hẳn rồi, nhờ kẹo của chàng mà cơ thể em đã giảm bớt được một số tổn thương.
Em không ngồi trong lòng chàng nữa, cố trèo ra ngoài. Mai Lang Vương cau mày, bế em lên và đặt trở lại giường rơm. Xong việc chàng lại trở về bàn thấp bằng tre bên ngoài cửa hang, vẽ vẽ viết viết gì đó. Sao ngồi bó gối bên trong, chợt hỏi chàng - Vương, bao giờ chúng ta quay về?
Mai Lang Vương hơi dừng bút, sau đó tiếp tục công việc, cười mỉm - Chúng ta không về nữa.
- Gì cơ? - Sao tưởng mình nghe nhầm.
Chàng ngẩng lên nhìn em, cười thật hiền hòa - Chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây mãi mãi.
- Ngài đùa em đúng không? - Sao sốc nặng, hỏi một cách nửa tin nửa ngờ.
- Ta đùa em làm gì? - Chàng vẫn rất thản nhiên, vừa nói vừa lật giở các trang giấy - Ta đang thiết kế nhà đây.
Sao nín lặng.
Mai Lang Vương nghiêm trang xem xét từng bản thiết kế sau đó hỏi em - Em thích kiểu nhà nào? Nhà sàn hay nhà trệt chia gian? Ta thì thích nhà sàn, một ngôi nhà xinh xắn vừa đủ cho vợ chồng mình sống. Nếu sau này có thêm thành viên thì có thể xây thêm, nhưng lúc đó còn tùy quyết định của các con, nếu chúng muốn sống gần mình thì mới xây được. Hoặc có thể xây một khu lớn như Mai Viện cũng không sao. Chỉ tiêu đất còn lại của ta vừa đủ cho một khu như vậy nữa. Xây một khu nhà rộng rãi, bên trong chia thành các khu nhỏ. Vợ chồng mình sống một khu còn những nơi khác dành cho con cháu chút chít. Không khí đông vui rộn ràng đấy nhỉ?
- Ngài… Nghiêm túc… Đấy… Ạ? - Sao hỏi một cách rời rạc.
Mai Lang Vương gật đầu, sau đó tiếp tục tập trung vào các bản phác thảo.
- Ngài đùa quá trớn rồi đó! - Sao tức giận hét lên - Ai ở đây với ngài?! Mau đưa em về!
Mai Lang Vương thờ ơ chóng cằm - Không.
Sao không hiểu nỗi chàng, em chẳng biết từ lúc nào chàng lại trở thành một kẻ tùy tiện, thích làm gì thì làm, bất chấp mọi hậu quả như vậy. Chàng cứu em, em rất cảm kích nhưng không chấp nhận việc chàng đưa em đến đây thế này rồi bày ra những chuyện hoang đường phi lý mà chàng vừa nói đâu. Sao giận run người, liên tục truy vấn.
- Còn mọi người thì sao?! Ngài có biết họ sẽ lo lắng lắm không?!
- Ta gửi thư thông báo cho họ rồi.
- Còn công việc của ngài?! Ngài bỏ anh Lãm ở đó một mình như thế à?!
- Ta sẽ làm những công việc quan trọng, còn những việc phụ thì tạm thời nhờ hắn vậy. Đợi khi nào xây nhà xong ta sẽ gửi công văn đến các phủ thần và bảo họ chuyển việc đến nhà mới cho ta. Dù gì ta cũng chuyển chỗ nhiều lần rồi, họ không bỡ ngỡ đâu.
Sao á khẩu, không còn gì để nói. Em siết chặt tay lại, nhưng tay em giờ làm gì có thể siết được nữa? Sao vừa cố chịu đau vừa trợn mắt há mồm gào lên - Không muốn ở đây với ngài! Đưa em về! Đưa em về ngay lập tức!
Mai Lang Vương thấy em trở nên kích động đến thế, tay cầm bút cuối cùng phải dừng lại. Chàng hướng mắt sang em, vẻ mặt thoáng e ngại. Nhưng rồi môi chàng lại nhếch lên, chàng đủng đỉnh đi tới và ngồi xuống bên cạnh em. Mai Lang Vương cười sâu kín - Em muốn về đến thế à?
- Vâng! - Sao đáp chắc nịch, mắt em thậm chí còn loang loáng ánh nước vì cáu.
Mai Lang Vương suy nghĩ một chút, tỏ ra thấu hiểu mà gật đầu - Cũng phải, vợ ta là người rất tiết kiệm. Hẳn là em không nỡ bỏ căn nhà ở Tây Nam ấy nhỉ? Được rồi, ta chiều theo em. Chúng ta sẽ về Mai Viện sinh sống, dù sao đó cũng là nơi mà vợ chồng mình bén duyên.
- Ngài thôi đi, ai là vợ ngài?! - Em phản bác kịch liệt.
Mai Lang Vương không bận tâm, chàng tiếp tục nói - Nhưng ta có điều kiện đấy. Không đáp ứng điều kiện của ta thì ta không đưa em về đâu.
- Điều kiện? - Sao cảnh giác, em biết là chàng sẽ lại bày ra những trò "lưu manh" đây mà. Nhưng em không thể chối từ chàng được, chàng đã làm đến nước này rồi, chàng không nói đùa đâu.
- Điều kiện của ngài là gì?
- Trở thành tiểu đồng của ta. - Chàng cười mỉm.
- Tiểu đồng? - Sao khó hiểu - Chẳng phải em luôn hầu hạ ngài ư? Ngài còn đòi hỏi gì chuyện đó nữa?
Mai Lang Vương gác tay lên gối, đôi mắt nâu nhìn em không rời, dịu dàng và đùa bỡn, từ tốn giải thích - Trở thành tiểu đồng không giống như hầu hạ đơn thuần. Khi ta bảo muốn em trở thành tiểu đồng thì tức là ta sẽ đặt ấn lên người em. Giống như cách mà Quan Lang đã thực hiện cách đây ba năm vậy. Một khi bị ta đặt ấn thì em sẽ không còn tự do nữa. Em sẽ ràng buộc vào ta cho đến khi nào ta gỡ ấn cho em thì thôi.
Ở thần giới có hai loại ấn thông dụng được đặt lên linh hồn của cư dân, đó là ấn kí và ấn tích điểm.
Như đã biết, ấn tích điểm là loại ấn được đặt vào linh hồn của tiểu đồng nhằm ghi nhận lại quá trình tu tập của tiểu đồng ấy. Ấn tích điểm được đặt từ khi tiểu đồng bước chân vào con đường rèn luyện thành thần đến khi tiểu đồng đạt đến phẩm cấp của Thần gốc hoặc Vương. Dù tiểu đồng có chuyển từ phủ thần này sang phủ thần khác làm việc thì ấn tích điểm cũng không bị gỡ bỏ hay thay đổi.
Trái ngược với ấn tích điểm là ấn kí. Ấn kí không dùng riêng cho tiểu đồng mà dùng rộng rãi đối với mọi cư dân ở thần giới. Ấn kí là loại ấn được sử dụng để kiểm soát chất lượng lao động. Bên cạnh đó nó còn đóng vai trò như một loại phù hiệu cơ quan. Ấn kí có khả năng tích điểm như ấn tích điểm, tuy nhiên, nó sẽ bị thay đổi khi người lao động chuyển sang cơ quan khác làm việc. Ấn kí cũng có thể bị phá vỡ khi "hợp đồng lao động" giữa người lao động và chủ cơ quan bị hủy bỏ. Nó không tồn tại lâu bền như ấn tích điểm.
Đối với các tiểu đồng ở các phủ thần, trên người thường được đặt cả ấn kí lẫn ấn tích điểm. Ấn kí trong trường hợp này không có tác dụng tích điểm mà chỉ có tác dụng như một loại phù hiệu cơ quan thôi. Ấn kí sẽ ràng buộc mối quan hệ giữa tiên chủ và tiểu đồng.
Các tiểu đồng ở Mai Viện hiển nhiên đều bị đặt ấn. Thậm chí các thuộc hạ của chàng hay Hoa Tiên ở Khau Pạ đều như thế cả. Mai Lang Vương chỉ không đặt ấn lên duy nhất một mình Sao. Sở dĩ chàng làm vậy là vì em là một vị thần gốc. Hơn nữa chàng cũng không có ý định dạy dỗ em như một tiểu đồng hay một thuộc hạ nên không ràng buộc trách nhiệm cùng em.
Quan Lang đã lợi dụng điểm này mà đặt ấn lên người Sao năm đó rồi đưa em đi. Khoảnh khắc thấy ấn đường em hiện lên ấn của Quan Lang, chàng thật sự vừa tức vừa giận. Đây cũng là do chàng thôi, do chàng chủ quan. Giá mà năm xưa chàng biết phòng ngừa, cứ đặt bừa một ấn lên người em thì em đã không bị người khác cuỗm mất rồi.
Giờ chàng sẽ không để chuyện xưa tiếp diễn nữa, chàng sẽ xóa ấn của Quan Lang và tự tay đặt ấn kí của mình lên đó. Khi không còn ấn của Quan Lang nữa thì em cũng chẳng cần phải sang hầu ngài ấy làm gì. Chàng sẽ có thể độc chiếm toàn phần thời gian của em.
- Không! - Nhưng Sao vừa nhác nghe đến đó đã đây đẩy từ chối rồi.
Mai Lang Vương lặng im không đáp. Sao dứt khoát lắc đầu - Em sẽ không trở thành tiên đồng của ngài đâu!
Chiếu theo những gì mà chàng nói thì một khi bị chàng đặt ấn, em sẽ mất đi tự do của mình ư? Năm xưa em thỏa thuận với Quan Lang như vậy là vì em biết khi chuyến diệt sấu kết thúc thì Quan Lang sẽ trả tự do cho em và em có thể rong ruổi ngao du, sống cuộc sống mà mình mong muốn. Nhưng chàng không giống như Quan Lang, chàng sẽ không phá bỏ ràng buộc. Nếu em bị chàng đặt ấn thì xác định là cả cuộc đời sẽ bị trói buộc vào Mai Viện.
Đùa em ư? Em vùng vẫy như vậy, cố gắng làm mọi chuyện cho đến thời điểm này là vì điều gì? Chẳng phải là vì muốn thoát ly Mai Viện ư? Bởi vì nơi đó mang đến cho em quá nhiều bế tắc và ngột ngạt, đến nỗi em không chịu được nên mới phải bứt ra. Thế quái nào đi một vòng lớn lại trở về nơi đó?
Hiện tại em chịu chôn chân ở Mai Viện cũng là vì thân bất do kỉ, tuy nhiên em biết tình hình đó sẽ không tồn tại lâu. Sao đang đợi vua Hùng nguôi giận với Quan Lang, đợi bọn sát thủ luôn nhắm đến em bị tóm, đợi chàng và Đào Hoa kết hôn. Khi những việc đó diễn ra thì chàng sẽ không còn cớ để giữ em lại Mai Viện nữa, đến lúc đó em sẽ lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Sao phân biệt rất rõ ràng mọi thứ, em và chàng đã kết thúc rồi. Em sẽ không bao giờ quay về con đường cũ nữa.
Thế nên, dù có thế nào em cũng không để chàng đặt ấn lên người em, vì điều đó chẳng khác nào em đang bịt mất cánh cửa tự do của mình. Khi chàng đã đặt được ấn thì có nghĩa là chàng có thể mặc nhiên thao túng em. Chàng bảo một khi bị chàng đặt ấn thì em sẽ không còn tự do nữa. Em sẽ ràng buộc vào chàng cho đến khi nào chàng gỡ ấn cho em thì thôi? Thế nhỡ như chàng cứ bỏ mặc ấn ở đó đến trăm năm ngàn năm thì em biết làm sao?
Em sẽ không chấp nhận chuyện như đùa ấy đâu.
- Ta cũng đoán là em sẽ không đồng ý. - Mai Lang Vương tỏ ra rất bình thản, chàng tiếp tục trở lại bàn tre và hoàn thành các bản vẽ của mình. Sao thấy chàng trở lại nơi đó, em tức run. Thế nhưng nếu em đòi về thì chàng sẽ nhắc lại điều kiện cho xem.
Sao không thèm quan tâm đến chàng nữa, em nằm xuống và cố gắng ngủ. Dù gì người bị thiệt hại là chàng chứ có phải em đâu? Công việc của chàng ở Mai Viện sẽ tồn đọng nếu chàng cứ mãi kéo dài thời gian ở đây. Rồi những vị thần khác có sự vụ cần đến tìm chàng thì thế nào? Rồi những thuộc hạ của chàng có báo cáo cần gửi đến thì biết liên lạc với chàng cách nào đây? Chàng làm việc tùy tiện và thiếu suy nghĩ như thế đấy! Em mặc kệ chàng.