Cứ mỗi khi đêm xuống, nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ, Sao lại không khỏi lo lắng về tương lai. Hiện tại em được ở đây, chăn ấm nệm êm nhưng tới lúc Đào Hoa trở thành vợ chính thức của Vương thì em hẳn sẽ bị nàng đuổi đi. Đến lúc đó nếu em không có chốn nương thân thì sẽ rất tệ hại."
- o-
Sau hai tháng chăm chỉ nghỉ ngơi và ăn kẹo hổ phách, vết thương trên tay Sao đã hồi phục hoàn toàn. Khi Mai Lang Vương gỡ lớp băng luôn quấn kín trên tay em ra, Sao cảm thấy vô cùng tự do, vô cùng thoải mái. Lớp băng ngứa ngáy, chặt ních và khó chịu đó cuối cùng cũng rời khỏi người em rồi!
Sao trở về công việc hầu hạ chàng. Bây giờ em không phải hầu Quan Lang nữa nên thảnh thơi trông thấy. Mai Lang Vương không còn vô cớ hành em, bắt em dính chặt vào chàng rồi làm việc thâu đêm suốt sáng cùng chàng như hồi em còn hầu Quan Lang nữa. Khi em quay về bên chàng hoàn toàn, chàng để em được tự do nghỉ ngơi và viết vẽ thong dong, những chuyện trong nhà chàng đều bảo tiểu đồng làm, không thì chàng tự làm.
Một ngày, khi em đang quét cánh mai ở sân sau thì nghe thấy tiếng bước chân, Sao cứ nghĩ là Nùng Tậu, bởi vì âm thanh vang lên rất khẽ khàng, đó không phải là âm thanh được tạo nên bởi guốc mộc.
Ai ngờ, người lộ diện ở cổng tròn lại là Mỵ Nương. Sao khựng lại, nhìn nàng hồi lâu, Mỹ Tiên cũng thoáng sững ra, ánh mắt mà nàng dùng để nhìn em, dần dần, dần dần u tối.
Sao cúi xuống chào nàng, Mỹ Tiên không cất một lời nào. Em cứ phải giữ nguyên tư thế đó, còn nàng thì chầm chậm đi đến. Khi nàng sắp đến trước mặt em thì giọng nói nghiêm nghị của Mai Lang Vương bất chợt vang lên. Mỹ Tiên hướng mắt về phía đó, Mai Lang Vương đang tựa người vào cửa sau, nghiêm giọng gọi - Sao, vào thư phòng.
Sao không hiểu mô tê gì nhưng chỉ còn cách vâng vâng dạ dạ tuân lời chàng. Thật ra, em không biết rằng mình đã trở thành cái gai trong mắt của Mỹ Tiên. "Ấn kí đặc biệt" mà ngày đó Mai Lang Vương nhấn mạnh trước mặt mọi người vốn là ấn kí tượng trưng cho tình phu thê. Khi chàng nói thế với người khác, tức là chàng đã dõng dạc tuyên bố rằng chàng yêu em, chàng sẽ cưới em.
Vì lời tuyên bố đó, Mỹ Tiên vỡ mộng. Mỵ Nương trước giờ nào có hay bóng hồng trong tim Mai Lang Vương lại là con nhóc tiểu đồng mà Nùng Tậu để ý? Thế nên nàng không hề đề phòng gì em, thậm chí khi thấy chàng quấn quýt em, nàng cũng chỉ nghĩ vì em là ngôi sao lõi mà chàng có nghĩa vụ bảo vệ nên chàng quan tâm em đặc biệt một chút. Cho đến khi nghe lời tuyên bố của chàng, nàng mới bàng hoàng. Nàng đã sơ hở, đã để tình địch qua mặt bấy lâu.
Riêng Sao, em không biết gì về vụ "Ấn kí đặc biệt" nên hiển nhiên không hiểu được suy nghĩ của mọi người. Em chỉ cảm thấy mình đang xui xẻo và hẩm hiu vì bị Vương kiểm soát trở lại. Em thậm chí còn chẳng hiểu tại sao Mỵ Nương lại nhìn mình thiếu thiện cảm như vậy. Nhưng Sao không quan tâm, chuyện giữa Mỵ Nương và Vương em không chú ý quá nhiều.
Sao lách qua người Mai Lang Vương và chạy tọt vào trong. Mỹ Tiên nhìn theo bóng em một cách căm tức rồi hướng mắt sang chàng. Mai Lang Vương cúi chào nàng nghiêm trang rồi cũng quay lưng định rời đi. Mỹ Tiên thấy thế, vội vàng lên tiếng, nước mắt nhòa ướt - Mai Lang Vương, chàng không có gì để nói với ta ư?
Mai Lang Vương dừng bước, khẽ thở dài. Chàng đành quay lại, đi đến bên nàng. Mỹ Tiên cúi đầu nức nở khóc, Mai Lang Vương trao khăn tay cho nàng.
- Tại sao? Ta không tốt hơn nó ư?! Ta yêu chàng như thế, tại sao chàng không đáp lại tình cảm của ta?!
Mai Lang Vương trầm mặc một lúc rồi lặng lẽ đáp - Công chúa, nàng rất tốt. Bất kì điều gì ở nàng cũng tốt cả, so với em ấy nàng tốt hơn rất nhiều, nàng xinh đẹp hơn, hiền dịu hơn, cũng không vụng về hậu đậu như em ấy.
- Thế thì… Tại sao…? - Mỹ Tiên lau nước mắt, ấm ức cắn môi.
Mai Lang Vương thẳng thắn thừa nhận - Là Mai Lang không có diễm phúc kề cận bên nàng, thế nên mới yêu phải em ấy, mê muội bất chấp, cho dù bị em ấy bỏ mặc, lạnh nhạt, không xem ra gì cũng không dứt ra được.
Mỹ Tiên ngẩn ngơ, nhìn chàng chăm chú.
Mai Lang Vương cười buồn - Nàng đừng trông chờ vào ta nữa. Ta sẽ chỉ mang lại khổ đau cho nàng thôi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người ngày hôm đó đã khiến Mỹ Tiên nhận ra, người đau khổ trong mối tơ vò rối rắm này không phải chỉ có mình nàng. Nàng cứ nghĩ bản thân đã là kẻ si tình nhất, nào ngờ Mai Lang Vương cũng là kẻ si tình không kém. Thì ra trong chúng ta đều tồn tại một kẻ si tình. Ai cũng là kẻ si tình thôi. Không ai khổ nhất, bởi chúng ta đều cùng đau khổ, đều cùng chịu tổn thương vì mối tương tư mà mình ôm trong lòng.
Mỹ Tiên quyết định trở về Cổ Loa đề tìm quên. Nùng Tậu không yên tâm về nàng nên cũng rời đi theo nàng. Sao thì đang đau đầu suy nghĩ xem nên làm thêm việc gì để gia tăng thu nhập. Dù có nói gì thì, em cũng không chấp nhận được cảnh thất nghiệp, thất thu này đâu.
Cứ mỗi khi đêm xuống, nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ, Sao lại không khỏi lo lắng về tương lai. Hiện tại em được ở đây, chăn ấm nệm êm nhưng tới lúc Đào Hoa trở thành vợ chính thức của Vương thì em hẳn sẽ bị nàng đuổi đi. Đến lúc đó nếu em không có chốn nương thân thì sẽ rất tệ hại.
Nghĩ vậy, Sao lại bừng bừng muốn mua nhà. Em sẽ tìm một căn nhà xinh xẻo dưới thị trấn. Em sẽ định cư ở đây cho đến khi nào Vương nghĩ thông suốt mà gỡ ấn cho em. Thế thì dù chàng có cưới Đào Hoa, em cũng có chỗ dừng chân tạm thời, sẽ không phải sống cảnh lang thang hay ở lại Mai Viện mà chịu sự mặt nặng mày nhẹ của vợ chàng.
Có quyết định trong lòng, Sao bắt đầu tham khảo các tập san về nhà đất. Sau nhiều ngày cân nhắc lựa chọn, cuối cùng em cũng ưng được một ngôi nhà nhỏ nằm gần chân núi. Sao hí hửng cắp túi đi xuống đó và hẹn chủ nhà để xem nhà. Căn nhà mà em xem là một khu nhà bao gồm ba ngôi ba gian quây vào nhau, lối kiến trúc không khác gì một khu nhà ở Mai Viện nhưng diện tích nhỏ hơn. Khu nhà có sân trước và sân sau vừa phải, trên bờ tường còn leo kín một giàn sương sâm. Không gian thật thanh tao và yên tĩnh, khiến Sao rất vừa ý. Em thậm chí đã nghĩ ra bản thiết kế nội thất trong nhà cũng như bản thiết kế cho khu vườn trước sân.
Trong lúc Sao đang thương thảo với chủ nhà về giá cả thì ngoài sân có người đi vào. Lúc người đó trông thấy em, chàng ta đã khựng lại hồi lâu. Người đi vào kia không ngờ lại là Lãm. Hai người chuyện trò một lúc, Sao mới biết là Lãm cũng đang có ý định mua thêm nhà. Căn mà chàng ta đang xem là căn kề cạnh bên nhà em. Lãm vốn định mua cả căn này nữa rồi đập bờ tường, nối hai căn làm một để có chỗ rộng rãi hơn nhưng rốt cuộc nó đã bị em mua trước.
- Ở đây yên tĩnh, rất thích hợp để định cư lâu dài đấy. - Lãm nói.
- Vâng ạ.
- Giá cả cũng phải chăng, ông chủ là người có uy tín, không nói năng quàng xiên đâu.
- Vâng. - Sao gật gù tán đồng, ban nãy, qua cung cách làm việc của chủ nhà là em đã cảm thấy rất yên tâm rồi.
- Hai bên đã thỏa thuận được giá chưa?
- Rồi ạ.
- Bao nhiêu?
- Năm trăm ngọc.
Lãm nghe vậy thì cười hài lòng, bảo rằng giá như thế là đúng đấy. Căn bên kia mà chàng ta mua cũng thế. Và rồi Lãm ngỏ ý sẽ lo giúp em các thủ tục còn lại. Sao hiển nhiên mừng rỡ vô cùng, em rối rít cảm ơn chàng. Lãm bảo rằng khi nào thủ tục lo xong thì phía chủ nhà sẽ gửi thư thông báo cho em. Đến lúc đó em gửi nốt tiền cho ông ta là được.
Sao trở về Mai Viện mà lòng rất hí hửng. Suốt một tuần sau đó, em dành thời gian để xếp đặt các bài trí trong nhà. Em sẽ ở trong nhà chính còn nhà trái thì làm nơi nghiên cứu thảo dược. Nhà phải biến thành kho sách. Vậy là một mình em một lãnh địa rồi. Trong vườn em sẽ trồng gì nhỉ? Hoa, chắc chắn là hoa. Em cũng có thể trồng thêm những loài rau củ khác như ớt hay mướp chẳng hạn. Hoặc là trồng một vườn thảo dược? Các loài cây kì diệu mà em hái về từ các vùng đất xa lạ ấy sẽ là những chậu cây cảnh có một không hai.
Sang tuần sau, Sao nhận được thư thông báo của chủ nhà. Ông ấy gửi giấy tờ nhà cho em, trên đó ghi rõ em là chủ sở hữu. Tuy nhiên khi em gửi tiền thì ông ấy lại không nhận, bảo rằng có người thanh toán rồi. Đã vậy, ông ấy còn gửi lại số tiền mà em đã đặt cọc trước đó. Sao sửng sốt, em vội đi tìm Lãm hỏi rõ một phen.
Lãm vừa thấy em chạy đến từ đằng xa, đôi mắt một mí đã chùng hẳn xuống. Hai người đứng ngoài vườn trước nói chuyện, Sao truy hỏi Lãm rằng tại sao chủ nhà không nhận tiền của em? Lãm thở dài ngán ngẩm rồi kể, là do thủ tục nhà đất. Trong quá trình làm thủ tục ấy, ban quản lí của thị trấn phải tổng hợp danh sách các cuộc giao dịch bất động sản cho Vương xem và ổng vô tình nhìn thấy tên em.
- Thế đấy! - Lãm nhún vai.
Sao bần thần, Lãm cũng không tiện nán lại nữa mà từ biệt em rồi đi xuống núi.
Em tức tốc chạy đến tìm chàng, Mai Lang Vương đã làm xong hết việc, đang ngồi uống trà ngoài giường tre. Sao vừa vào đến là giơ giấy tờ nhà đất trong tay ra, đập xoành xoạch vào không khí, hỏi chàng sao lại can thiệp vào chuyện mua nhà của em? Mai Lang Vương hơi dời mắt lên một chút, cười nhẹ nhàng, chàng bảo rằng sau này em và chàng sẽ về chung một nhà, tài sản đều gộp lại thành một, vì vậy, chàng phải xem xét căn nhà mà em mua, để xem nó có nằm trong chỉ tiêu đất mà chàng được sở hữu hay không, tránh rắc rối về sau.
- Ai về chung nhà với ngài?! - Sao nổi đóa.
Mai Lang Vương không quan tâm em, tiếp tục thư thả thưởng trà.
- Em trả tiền lại cho ngài đây!
Sao vừa nói vừa móc ví lấy tấm trai thẻ duy nhất của mình ra, buộc chàng phải thiết lập giao dịch. Mai Lang Vương dường như cảm thấy hơi mệt mỏi với sự bướng bỉnh của em, vì vậy chàng đành nói - Được rồi, xem như ta bán lại căn nhà đó cho em vậy.
Sao thấy chàng đã chịu thỏa hiệp, em dịu lại một chút. Mai Lang Vương đủng đỉnh chìa tay về phía em, ý bảo em đưa trai thẻ cho chàng để chàng xác nhận trao đổi. Trong lúc Sao chìa trai thẻ tới, chàng chầm chậm thả ra một câu - Ta bán cho em với gia hai ngàn ngọc nhé.
Tấm trai thẻ chuẩn bị rơi xuống tay chàng được Sao hứng lại vội vàng. Em lau mồ hôi, may quá, chưa rơi vào tay chàng thì giao dịch chưa được xác lập. Sau khi đã qua cơn kinh hoảng, em lại nổi giận đùng đùng. Sao bực mình giậm chân, thốt lên - Ngài mua nhà đó có năm trăm ngọc, sao có thể bán lại cho em với giá hai ngàn được?!
Mai Lang Vương tựa tay vào gối trái dựa, vừa thưởng trà vừa suy tư hỏi ngược lại em - Mua bất động sản gia rẻ rồi bán lại với gia cao để thu lời, chẳng phải là một kiểu làm ăn ư?
- Thu lời gì mà cắt cổ như thế! Gấp bốn lần giá gốc! - Sao tức anh ách.
Mai Lang Vương rót chén trà khác, nhàn nhạt đáp - Không biết. Đã làm ăn thì phải có lời. Mua bán mà không sinh lời thì ai mua bán làm gì?
Sao cứng miệng, đứng trơ như phỗng đá, không thốt được thêm lời nào.
Kết quả, Sao quyết định không nhận giấy tờ nhà. Em trả nó lại cho chàng, bảo rằng em sẽ đi tìm căn nhà khác! Mai Lang Vương không đôi co tranh cãi với em. Khi em đặt tờ giấy lên giường tre của chàng và định dằn nó dưới khay trà, chàng chỉ nhẹ nhàng lên tiếng - Đem cất vào hòm cho ta.
Trong lúc sao còn chưa ý thức được lời chàng, Mai Lang Vương đã thả lên tờ giấy một chiếc chìa khóa hình trụ. Đó là dạng chìa khóa thông dụng ở Thần giới. Sao dùng dằng không muốn đem cất cho chàng nhưng Mai Lang Vương rất thản nhiên thưởng trà và không chú ý gì đến em nữa. Sao bực mình, sau rốt cũng chỉ đành phải vâng lệnh chàng.
Em mang chìa khóa vào thư phòng, đi ra sau bàn làm việc, ở đó có một ngăn tủ luôn được khóa trái. Đó là hòm tiền của chàng, nơi chàng cất giấu những vật quý giá và vô số trai thẻ. Em tra chìa khóa vào ổ, khi mặt đáy có khắc biểu tượng mai hoa của chiếc chìa tra khớp vào hình vẽ tương tự trên chiếc khóa, thần lực nhốt trong chiếc chìa lập tức lan tỏa vào khóa và kích hoạt những cơ quan bên trong. Sao chậm rãi xoay chìa, các chốt khóa lần lượt di chuyển, không còn ngăn giữ ngăn tủ nữa. Sao kéo ngăn tủ ra rồi đặt giấy tờ vào trong cẩn thận.
Hoàn tất nhiệm vụ, em hờ hững đặt chiếc khóa lên bàn làm việc. Em không thèm quan tâm đến nó nữa, đi thẳng ra cửa. Chốc sau, em lại quay trở vào. Sao đứng trước chiếc chìa, suy tư hồi lâu, cuối cùng giấu nó vào kệ gỗ phía sau, nơi mà chàng vẫn thường đặt công văn. Sở dĩ Sao không để chiếc chìa trên bàn là vì em muốn bảo toàn tài sản cho chàng. Hơn nữa nếu giấu lên kệ, nơi mà chàng thường đặt công văn ở đó thì chàng sẽ dễ thấy hơn. Nghĩ vậy, em yên tâm trở ra ngoài. Mai Lang Vương không hỏi em bất cứ điều gì liên quan đến vị trí của chiếc chìa đó cả. Chàng thong thả uống trà đọc sách, tận hưởng giờ nghỉ hiếm hoi của mình.