Trong giấc mơ của họ, vào đêm ấy, tràn ngập bình yên. Phút chốc, cả hai như được trở về thời xa vắng xưa, lúc em còn nhỏ, rất nhỏ…"
- o-
Mai Lang Vương không ép Đào Hoa quay về Khau Pạ nhưng không cho phép nàng đến gần khu nhà của Sao. Nàng cũng lưu trú tại khu Hoa Tiên chứ không còn được ở cùng em như trước nữa. Đào Hoa hiển nhiên bực tức nhưng chàng đã thẳng thừng an bài như vậy thì nàng còn biết làm gì? Con bé đó đã trở về với chàng, chàng càng lúc càng mê muội nó, đến nỗi không bận tâm đến thể diện của bản thân nữa! Ngay từ lúc nàng nghe thấy việc chàng công khai hờn ghen trước mặt Thần Lúa và bao vị Vương Thần khác là nàng đã biết chàng hết thuốc chữa rồi!
Thế nên, Đào Hoa sẽ không xen vào giữa chàng và nó nữa, nàng sẽ trực tiếp trừ khử nó. Đào Hoa âm hiểm suy tính, một là giết phứt nó đi, hai là hủy hoại dung nhan nó. Chỉ cần cướp đi những thứ quý giá nhất của nó thì nàng sẽ để lại khổ đau trong đời hai người mãi mãi. Đến lúc đó, dù được sống bên nhau thì chàng và nó cũng sẽ không thể hạnh phúc được nữa. Nàng không có được chàng ư? Thế thì cũng sẽ không ai yên bình mà có được chàng đâu!
Đào Hoa đã hạ quyết tâm như thế, hiềm nỗi không có cơ hội ra tay. Hiện tại nàng không tiếp cận con bé dễ dàng như trước được. Đào Hoa tính toán rồi lén đi sang nhà chàng vào lúc chàng đang làm việc. Đó là thời cơ duy nhất để nàng ra tay.
Lúc nàng đi vào, Sao đang ngồi ở giường tre đau đầu tính toán các khoản chi. Đào Hoa lê kiếm lên sân, làm vang lên tiếng kim loại va chạm sắc lẹm. Sao ngẩng lên nhìn, bắt gặp bộ dạng man rợ đó, em tái xanh mặt. Đào Hoa không cho em có thời gian động đậy, nàng lập tức vung kiếm chém về phía em.
Kiếm của nàng gãy đôi. Một tấm khiên hoa mai vững chãi che chở em tuyệt đối. Đào Hoa sững người, nhìn như khoan vào sợi dây chuyền trên cổ em. Đó chính là kỉ vật mà mẹ chàng đã để lại cho chàng. Mai Lang Vương đeo nó từ khi chàng còn nhỏ cho đến khi chàng trưởng thành, suốt bốn trăm năm qua chưa từng cởi ra lần nào.
Đào Hoa suy sụp, buông kiếm. Vật quý giá như vậy mà chàng sẵn sàng trao cho nó ư? Còn kiềng vàng mà nó đang đeo kia, tại sao cũng tỏa ra mùi thần lực của chàng? Ha… Đào Hoa cười bàng hoàng… Chàng dùng thần lực của mình để làm trang sức cho nó ư?
Mai Lang Vương… Còn chuyện gì mà chàng không thể làm cho nó nữa hay không? Tại sao chàng lại u mê nó như vậy? Rốt cuộc nó đã bỏ bùa mê gì cho chàng? Rốt cuộc thì… Nàng và nó khác nhau ở điểm nào?
Sao trông bộ dạng suy sụp tột độ của nàng ta, tựa như đã hiểu được gì đó. Bộ mặt khốn khổ ấy… Thật giống em quá…
Sao rũ mắt, im lặng hồi lâu rồi định sẽ nói rõ với nàng mọi suy nghĩ của em. Em định đính chính rằng, dù hiện tại em bị trói chân ở đây nhưng lời hứa năm đó em vẫn sẽ giữ, sẽ không xen vào mối duyên tình giữa nàng và Vương, vì vậy nàng đừng tìm em gây sự nữa.
Sao chưa kịp mở miệng thì từ trên cao đã có một bóng người bất ngờ đáp xuống. Tà áo thêu hoa bay lật phật gấp gáp, tiếng guốc đáp lên bề mặt gạch nghe thật chát chúa và nôn nóng. Mai Lang Vương tức thì dời mắt sang em để kiểm tra, khi thấy em lành lặn an toàn, chàng mới dịu dần đi. Đôi mắt nâu lại dời sang Đào Hoa, ánh mắt lạnh thấu xương. Đào Hoa không còn sức nói gì nữa, nàng chỉ lùi dần, lùi dần rồi ngã bệt xuống. Mai Lang Vương siết chặt tay, không nói một lời. Các thuộc hạ của Mai Viện vừa báo tin cho chàng.
Ba người im lặng một lúc rồi Mai Lang Vương ra lệnh cho thuộc hạ giải Đào Hoa đi. Nàng bàng hoàng vô hồn, mặc tình cho mọi người đưa sang nơi khác. Các vị Hoa Tiên lúc này cũng đã biết chuyện, thở dài ảo não nhìn vẻ mặt bần thần của Đào Hoa. Các nàng cũng đi theo nhóm thuộc hạ đang áp giải nàng, Mai Lang Vương chưa có lệnh trừng phạt cụ thể nên trước mắt, các nàng cần giúp Đào Hoa bình tĩnh lại đã.
Đào Hoa bị đưa đi rồi, Sao lại cúi đầu trầm ngâm. Cuối cùng thời khắc này cũng tới, mối tơ vò rắc rối ba năm trước lại tái diễn. Em cau mày nhìn những khoản thu chi mà mình đang tính toán, cố gắng hướng sự chú ý vào chúng và xua đuổi những chuyện rắc rối vừa rồi đi. Mai Lang Vương chậm bước tiến đến gần em, khi hai người không còn khoảng cách nữa, chàng đột nhiên cúi xuống ôm em thật chặt.
- Vương! - Sao phản ứng.
- Sao. - Mai Lang Vương không bận tâm đến những cú đánh, cú đẩy thô bạo của em. Chàng chỉ một mực ôm em trong vòng tay, lặp đi lặp lại "Sao, Sao" một cách tha thiết.
Sao không đánh chàng nổi nữa, những cảm xúc mà em đang ém xuống cùng lúc trào tuông. Ngực em rất đau, em khóc nghẹn ngào, vừa khóc vừa đẩy chàng ra. Mai Lang Vương ôm em chặt hơn, sau đó bế em mang vào phòng. Sao kịch liệt thoát đi nhưng không được. Chàng đặt em lên giường và ôm lấy em, hai người dính chặt vào nhau như lúc ở hang đá ấy, em vùi vào ngực chàng còn chàng thì vùi vào tóc em.
Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như em đã ngủ quên mất. Khi em mơ màng tỉnh dậy, em thấy mình vẫn nằm trong lòng chàng. Sao cựa quậy, em cảm thấy người hơi ê ẩm. Dường như em không còn nằm trên giường nữa, em đang tựa vào ngực chàng. Sao định thần nhìn kĩ lại, thì ra em và chàng đang ở thư phòng. Mai Lang Vương ôm em bằng một tay còn tay kia thì lả lướt phê duyệt công văn. Hóa ra chàng đang làm việc, phải rồi, ban sáng khi sự việc kia xảy ra chàng vẫn đang trong giờ hành chính mà? Em dụi dụi mắt, da trán chợt truyền đến cảm giác mềm mại quen thuộc, chàng vừa hôn lên trán em.
- Tỉnh rồi hửm?
- Vâng.
- Đói không?
- Không ạ.
Mai Lang Vương dừng bút và đưa kẹo đến cho em ngậm, sau đó im lặng giải quyết công việc thêm một lúc. Sao không quấy rối sự tập trung của chàng, em còn buồn ngủ nên nũng nịu vùi vào người chàng mà gà gật thêm một lúc. Mai Lang Vương phì cười, vòng tay choàng qua eo em khẽ siết. Em được bao bọc trong hơi ấm của chàng, dấu ấn trên xương quai xanh lúc này chợt nhộn nhạo, lan truyền đến em một nỗi hân hoan khó tả.
Đến cuối giờ dậu thì chàng giải quyết xong công việc, Mai Lang Vương không thả em xuống mà bế em ra sau nhà. Sao thắc mắc hỏi chàng đưa em đi đâu thế? Mai Lang Vương cười cưng chiều, đáp rằng "Đưa em đến hồ Độn."
Sao nghe đến đó thì vỡ òa, mừng rỡ. Em vừa rối rít cảm ơn vừa hỏi tại sao chàng lại tự dưng cao hứng như vậy? Đưa em đi xa thế? Mai Lang Vương giải thích là do lần trước, chàng bị thương nên em không thể nán lại đó nghiên cứu kĩ lưỡng được, chàng vẫn luôn muốn bù đắp cho em. Chàng còn nói rằng từ nay chàng sẽ thường xuyên đưa em đi đây đi đó. Chuyến đi đến hồ Độn lần này chỉ là khởi đầu thôi.
Khi hai người ra đến sân sau, ở đó đã neo sẵn một chiếc mông đồng lớn. Chiếc mông đồng này rất khác so với những chiếc mà em từng thấy trước đây. Nó bệ vệ với phần thân được bọc đồng tinh vi, đầu thuyền và đuôi thuyền kín bưng, trang trí đầu sư oai vệ. Khoang thuyền không sâu như những chiếc thuyền trước mà được lát sàn, khiến cho diện tích khoang trở nên hẹp và ngột.
Dọc theo mạn thuyền trang bị rất nhiều vũ khí, có đến tám khẩu thần công đặt dọc hai bên mạn, kèm theo hệ thống nỏ tự động uy lực. Đầu thuyền và đuôi thuyền có hai khoang kín, khoang ở đầu thuyền lớn hơn. Mai Lang Vương bảo rằng đây là loại mông đồng dành riêng cho quân đội, nó được sử dụng để tham chiến nên trang bị tối tân, rất khác biệt so với loại mông đồng giản lược dùng để di chuyển đơn thuần.
Chàng đưa em vào khoang ở đầu thuyền, đó là một khoang lớn có cửa kéo. Bên trong có đầy đủ các vật dụng cần thiết như chiếu, đệm, chăn gối và cả bàn thấp, khay trà, tráp trầu. Khoang này đủ để em và chàng sinh hoạt thoải mái. Mai Lang Vương thậm chí còn chuẩn bị sẵn giấy bút cho em.
Trên đầu thuyền trang bị đến ba con cò lửa nên tốc độ sẽ rất cao. Mai Lang Vương bảo em đừng mở cửa sổ, nếu không em sẽ bị cuốn ra ngoài. Chiếc mông đồng này cho phép họ vượt qua các cánh cổng thông hành một cách thần tốc, không cần chờ kiểm soát. Trên thân thuyền có có lắp một con dấu đặc biệt, khi đến cổng thông hành dấu ấn đó sẽ tự kích hoạt hệ thống kiểm soát tự động ở cổng mà không cần đợi quan trông coi xem xét.
Họ ở trên thuyền nửa canh giờ thì đến nơi, Mai Lang Vương neo thuyền ở khoảng không thấp rồi bế em nhảy xuống rừng. Rừng Độn ban đêm rất tối, nguyên do là ở đây không có các loại cây cỏ có khả năng phát sáng như ở các khu rừng vùng ven khác. Mai Lang Vương gọi ra một trời hoa mai sáng bừng, những đóa mai lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng của vầng trăng êm dịu.
Nhờ có "đèn lồng" hoa mai của chàng mà Sao không ngại bóng tối nữa. Em thỏa thích ngắm nhìn các loại hoa quả đủ màu sắc, vừa ngắm vừa vẽ lại chúng. Hai người đi một lúc thì nhìn thấy một bụi hoa đẹp mê hoặc với những đóa hoa lớn có lớp cánh bên ngoài màu trắng hệt như những chiếc lông vũ, nhụy hoa màu vàng, từng sợi thon nhỏ mượt mà như hoa cúc. Mai Lang Vương bảo với em rằng đó là hoa thanh long. Sao vô cùng sững sờ, em không nghĩ hoa thanh long lại đẹp như vậy. Em hí hoáy phác họa lại đóa hoa còn chàng thì tựa lưng vào gốc cây gần đó ngắm trời mây. Khi Sao vẽ xong, họ lại đi tiếp, trên đường bắt gặp biết bao loài động vật kì diệu.
Đầu tiên, họ nhìn thấy một con cá lớn uyển chuyển bơi qua đầu. Con cá có hình dạng như cá heo nhưng lớp da bên ngoài thì lại mang sắc hồng nhàn nhạt. Mai Lang Vương bảo rằng ban ngày bọn chúng sẽ sống ở thác nước gần đó còn ban đêm thì bay lên trời kiếm ăn. Thức ăn của chúng là những loại hoa quả rừng. Tuy nhiên, nếu chúng bắt gặp con người thì chúng cũng sẽ xơi tạm. Chúng là loài ăn tạp, thân thể to lớn và tính tình hiếu chiến, vì vậy chàng khuyên rằng không nên nán lại đây quá lâu, nếu khiến chúng chú ý thì chuyến du ngoạn này sẽ mất vui đấy.
Đi thêm vài bước, họ lại nhìn thấy một bầy báo hoa mai với chiếc đuôi to lớn, mượt mà như đuôi của những chú mèo Ba Tư. Mai Lang Vương bảo đó là báo hoa mai hồ Độn, một loài báo đặc trưng của vùng đất này. Chàng còn đùa em rằng chúng trông đáng yêu đấy nhỉ? Nếu em thích thì chàng bắt về một con cho em nuôi.
Sao buồn cười trước lời đùa của chàng. Em thì không dám nuôi con vật ấy đâu, dù nó dễ thương đấy nhưng kích thước to lớn quá. Em sợ rằng chưa nuôi nó được bao lâu thì em đã bị nó vồ dưới vuốt rồi.
Họ la cà tầm hai canh giờ thì Mai Lang Vương giục em trở về thuyền. Sao lưu luyến tần ngần mãi nhưng chàng trấn an rằng ngày mai sẽ lại đến. Sao nghe vậy mới mừng rỡ, ngoan ngoãn để chàng đưa về. Khi lên thuyền, Mai Lang Vương hạ bớt hai con cò xuống để giảm tốc độ.
Thuyền vẫn đi rất nhanh nhưng không "thần tốc" như lúc đến nữa. Thuyền bay chậm hơn và Mai Lang Vương nói sẽ mất ba canh giờ để về đến Mai Viện. Sao rất khó hiểu chẳng biết vì sao chàng lại hạ bớt cò xuống. Mai Lang Vương không giải thích, khi hai người vào khoang, chàng chỉ bảo em ngủ đi. Chàng còn nói rằng khi em tỉnh giấc thì cũng là lúc về đến Mai Viện rồi.
Sao cởi mấn ra và nằm xuống. Mai Lang Vương dùng áo ngoài đắp cho em. Chàng cũng nằm xuống bên cạnh em và ôm em thật chặt. Sao để yên cho chàng ôm, Mai Lang Vương thấy vậy, liền trở nên xằng bậy, môi cứ lướt bên tai em, tay thì lần tìm mở cúc áo. Khi chàng đang hí hoáy bật cúc bấm, Sao đột nhiên kéo tay chàng lên cắn một cái. Mai Lang Vương sực tỉnh, trên mu bàn tay đã hiện lên một vết răng sâu hoắm. Chàng cười cười, không những không tỏ ra bực dọc mà còn u mê đưa vết cắn đó lên môi, say sưa hôn lấy.
Sao thẹn bừng bừng, em lập tức nhích xa khỏi chàng. Mai Lang Vương bám dính lấy em, tiếp tục cởi cúc áo ra và hôn lên bả vai. Chàng vừa hôn vừa than thở, giọng thật nặng nề và khao khát - Phải cưới gấp thôi. Sự nhẫn nhịn của ta sắp đạt giới hạn rồi.
Sao nghe chàng nói ra câu đầy ám muội đó, hai má như được tô phấn. Em thúc trỏ vào người chàng, cáu gắt - Khó chịu thì đi tìm chị Đào Hoa ấy!
Mai Lang Vương cười nhẹ, hôn lên gáy em và lướt dần xuống. Sao run rẩy, em lại không nhịn được mà phát ra những âm thanh mê hoặc lòng người. Mai Lang Vương lướt ngón tay qua môi em, muốn em nâng niu chúng như lần ở thư phòng trước đây. Khi em mút lấy những đầu ngón tay chàng, cảm giác thật ướt át và tê dại, khiến chàng chỉ muốn hòa vào em.
Hai người âu yếm nhau mãi cho đến khi cùng chìm vào giấc ngủ. Đó là lần đầu tiên Sao chịu ngoan ngoãn ngủ cùng chàng trên một chiếc chiếu mà không tỏ sự gay gắt hay khó chịu nào. Trong giấc mơ của họ, vào đêm ấy, tràn ngập bình yên. Phút chốc, cả hai như được trở về thời xa vắng xưa, lúc em còn nhỏ, rất nhỏ…