Hôm sau, Mai Viện lại có khách. Họ là những vị khách mà Mai Lang Vương và Sao không lường trước được. Lúc họ đến, chàng đang đọc sách ngoài vườn còn em thì kéo khung dệt ở nhà phải. Hai người đang tận hưởng giây phút yên bình thì bỗng nhiên tiểu đồng chạy vào báo và những vị khách xuất hiện.
Mai Lang Vương ngạc nhiên, ngẩng khỏi trang sách.
Từ cổng tròn, Bukjai và nữ thần Kon Chư Răng đang tiến vào.
Đoàn người của Kon Chư Răng viếng thăm Mai Viện một cách long trọng với sính lễ đầy ắp. Bukjai đi đầu, theo sau là nữ thần và Yang. Họ vẫn nhớ lời hứa năm ấy của bốn người. Rằng khi Sao đủ tuổi kết hôn, Kon Chư Răng sẽ đem sính lễ đến.
Đáng lẽ, trước khi mang lễ vật đến, Bukjai phải gửi thư hỏi ý Sao cho rõ ràng. Thế nhưng kể từ khi Mai Lang Vương thay đổi hệ thống thư từ trong viện thì Sao không còn liên lạc được với quá nhiều người nữa. Những người có thể gửi thư đến em đều là những người mà Mai Lang Vương cảm thấy họ nằm trong "phạm vi an toàn". Hiển nhiên Bukjai sẽ bị chàng loại ra khỏi phạm vi đó rồi, vì vậy chàng ta không gửi thư cho em được.
Bukjai vừa nhìn thấy em, hai mắt lập tức sáng lên, nụ cười nhớ thương bừng nở. Nữ thần Kon Chư Răng thì cứ nhìn Mai Lang Vương mãi. Đã rất lâu, rất lâu rồi, nàng không được gặp chàng.
Mọi người tiến vào nhà chính trò chuyện. Sau vài lời hàn huyên, Bukjai lập tức đặt vấn đề cưới hỏi. Mai Lang Vương cau mày còn Sao thì ái ngại. Bukjai tha thiết ngắm Sao, em đã trưởng thành và trở thành thiếu nữ xinh đẹp hệt như tưởng tượng của chàng. Mai Lang Vương rất khó chịu vì Bukjai cứ nhìn em bằng ánh mắt tình tứ đó. Chàng thẳng thắn nói rõ - Sao đã đính ước rồi.
Bukjai sững sờ, hóa đá, hỏi chàng một cách bần thần - Là ai? Em ấy đính ước với ai?
Mai Lang Vương nhìn thẳng vào mắt chàng ta, đáp dõng dạc - Với ta.
Chàng vừa dứt lời thì nữ thần Kon Chư Răng ngồi bên cạnh Bukjai lập tức lảo đảo. Nàng trân trân nhìn hai người, ngay từ ban đầu Mai Lang Vương và Sao đã ngồi rất gần nhau và ánh mắt thì âu yếm. Nàng đã thấy ngờ ngợ nhưng tự trấn an rằng lúc em còn nhỏ thì chàng cũng gần gũi em như vậy. Cuối cùng em và chàng đã đi xa như thế? Mới mấy năm không gặp mà hai người đã đính hôn?
Nữ thần càng nghĩ càng nghe ngực thắt lại. Nàng đỡ trán và thấy người xây xẩm, ngất lịm đi. Bukjai hốt hoảng ôm lấy chị trong khi Sao và các tiểu đồng hớt hãi di chuyển nàng sang khu lưu trú. Mọi người nháo nhào hồi lâu thì mới an bài ổn thỏa cho nữ thần.
Trong lúc nữ thần nghỉ ngơi, Bukjai và vợ chồng Mai Lang Vương tiếp tục bàn bạc mọi chuyện. Bukjai cảm thấy rất cay đắng vì sau cùng Sao vẫn bị Vương cuỗm đi. Dù chàng đã ngăn chặn chuyện đó, cố ngăn chặn chuyện đó bằng cách đặt vấn đề cưới xin từ khi em còn mười ba nhưng vẫn không giữ em được.
Bukjai trách móc Mai Thần - Năm đó ngài hứa thế nào? Một lời nói ra như đinh đóng cột. Tại sao ngài lại cư xử như vậy? Dù ngài có tình cảm với em ấy thì cũng phải đợi ta mang sính lễ đến rồi cùng ta cạnh tranh công bằng chứ? Ngài làm thế là bội ước đấy!
- Bội ước? - Mai Lang Vương nhàn nhạt phân định - Năm đó ta không hề hứa rằng sẽ cho Sao đính ước với ngài.
Bukjai khựng người.
Mai Lang Vương nhắc lại lời nói năm ấy - "Nếu bảy năm sau, Kon Chư Răng đem sính lễ đến và Sao vẫn giữ nguyên quyết định thì ta sẽ làm chủ cho hôn sự này" đó là lời nói của ta. Ta không hề nói đồng ý hôn sự hay đính ước gì giữa ngài và em, ta chỉ nói rằng nếu em giữ nguyên quyết định, chịu lấy ngài thì ta sẽ làm chủ.
Bukjai bối rối.
Mai Lang Vương nói tiếp - Từ lúc ấy đến bây giờ đã hơn bảy năm rồi, Sao sắp tròn hai mốt. Kon Chư Răng không đem sính lễ đến đúng thời hạn phải không? Thêm nữa ngài đã hỏi lại em chưa? Được sự đồng ý của em rằng sẽ lấy ngài chưa? Nếu em không chịu lấy ngài thì hôn ước không thể hình thành được.
Chàng lại choàng tay qua vai em, thể hiện sự sở hữu rõ ràng - Chúng ta cũng chỉ mới đính ước gần đây, lúc em hơn hai mươi vài tháng tuổi, vậy là ta đã chờ ngài rồi. Sao và ta yêu nhau thật lòng, chúng ta đến với nhau là lẽ đương nhiên, ngài không thể vì sự ghen tức trong lòng mà đổ cho ta tội bội ước được.
Bukjai không thể phản bác được lời nào của chàng cả, ngay từ đầu, Mai Lang Vương đã an bài rạch ròi mọi chuyện. Năm đó, Bukjai đặt vấn đề cưới xin với Sao khi em còn rất nhỏ, thậm chí lúc ấy em còn chưa hiểu thế nào là tình yêu và hôn nhân. Khi em hỏi chàng rằng sự chung sống giữa hai người đã kết hôn có phải giống như sự chung sống giữa em và Bạch Sứ hay không rồi đồng ý với Bukjai, Mai Lang Vương đã hiểu rất rõ rằng em chỉ xem Bukjai như một vị trưởng bối thôi.
Thế nhưng lúc đó, chàng không thể nói rõ với Bukjai và nữ thần Kon Chư Răng. Chàng cũng không thể xen vào các mối quan hệ của em. Vì vậy chàng đã nói ra lời ấy, rằng nếu Kon Chư Răng đem sính lễ đến và em vẫn giữ nguyên quyết định thì chàng sẽ làm chủ. Khi ấy chàng chưa nảy sinh tình yêu với Sao cho nên cố tình nói vậy để em được tự do định đoạt hạnh phúc của mình. Chàng đã nghĩ rằng giả như bảy năm sau, Bukjai đến tìm và Sao thực sự vẫn muốn kết hôn với ngài ấy thì chàng cũng sẽ rất vui vẻ mà tổ chức hôn sự cho em.
Đó cũng là lí do chàng yêu cầu Bukjai hỏi rõ ý em trước khi mang sính lễ đến, bởi vì thời gian trôi qua, Sao sẽ dần trưởng thành và nhìn nhận đúng đắn hơn về các mối quan hệ. Em có thể sẽ yêu Bukjai hoặc không, vì vậy chàng mới bảo chàng ta hỏi em trước, kẻo khi mang sính lễ đến lại không được như ý thì sẽ rất đáng tiếc.
Sau này, mọi chuyện phát triển theo những chiều hướng mà Mai Lang Vương cũng không dự đoán được. Chẳng biết từ bao giờ giữa em và chàng lại nảy sinh tình yêu. Bukjai thì vì ngại ngùng nên không viết thư hỏi em còn Sao thì từ lâu đã quên mất vụ hôn ước ấy rồi. Khi Mai Lang Vương thay đổi hệ thống thư từ, chàng không gửi công văn thông báo ngụ ngôn đến Kon Chư Răng nên Bukjai không thể liên lạc với em được.
Khoảng thời gian đó, Kon Chư Răng đang tập trung phát triển kinh tế xã hội nên nảy sinh rất nhiều vấn đề. Bukjai đang tập tành quản lý để tiếp quản Kon Chư Răng thay chị, vì vậy tạm thời không có thời gian nghĩ đến chuyện cá nhân. Khi mọi việc ổn thỏa hơn một chút, chàng liền muốn thành gia lập thất để sớm có con có cái nên bèn vội vàng mang sính lễ đến Mai Viện, cũng chẳng nhớ rằng thời hạn mà năm ấy Mai Lang Vương đưa ra đã qua lâu rồi.
- Bukjai… Chuyện này… Xin ngài đừng buồn… - Sao an ủi chàng. Em cũng chẳng biết nói gì hơn.
Bukjai thở dài, chàng đỡ trán, tuy lòng khá cay đắng và buồn bã nhưng chàng cũng không quá bất ngờ. Ngay từ khi em còn nhỏ, nhìn thấy mối quan hệ bất thường giữa em và Vương là chàng đã mơ hồ đoán biết được kết cuộc này. Đã vậy, chàng lại ở tận Kon Chư Răng còn em thì ở bên ngài ấy, xa mặt cách lòng. Vả chăng chàng có đem sính lễ đến đúng hạn và em cùng ngài ấy chưa đính hôn thì cũng không hẳn là em sẽ đồng ý lấy chàng.
- Được rồi, ta thừa nhận mình đã thua. - Bukjai chậm chạp nói - Bao nhiêu năm hi vọng như vậy rốt cuộc chẳng được gì, dù ta rất hụt hẫng nhưng mà… Chúc mừng hai người, mong hai người hạnh phúc.
Mai Lang Vương gật đầu, nhận lời chúc đó - Cảm ơn ngài.
Bukjai đứng lên, rời khỏi tràng kỷ và bảo rằng chàng muốn đi thăm chị gái. Mai Lang Vương gọi tiểu đồng đến tháp tùng chàng. Khi ra đến cửa, Bukjai hơi dừng lại và nhìn Sao da diết, em cũng ngượng ngùng đối mắt với chàng. Hai người nhìn nhau một lúc thì Mai Lang Vương xuất hiện và chắn ngay trước Sao. Bukjai u ám dời mắt đi, tiến thẳng ra cổng tròn.