Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 170: Hồi Kết

Cuộc trò chuyện giữa chàng và Phong Đông khi ấy, như thường lệ được chàng viết vào báo cáo rồi gửi cho bệ hạ. Hùng Vương nắm được tình hình, dường như đã thương thảo với An Dương Vương điều gì đó qua thư từ. Chẳng biết họ bàn với nhau điều gì nhưng cách cư xử của Đông Bắc trở nên hiền hòa hơn hẳn. Những nhiệm vụ mà các Vương Thần hai bên phải hợp tác để hoàn thành trở nên rất suôn sẻ và êm đẹp, không còn nhiều xung đột như trước.

Mai Lang Vương và Sao nán lại Khau Pạ thêm năm ngày nữa rồi mới trở về Mai Viện. Suốt những ngày đó chàng lúc nào cũng bận rộn, không có thời gian ở nhà với em. Sao quá buồn chán đến nỗi em không chịu được nữa, liền nài nỉ chàng cho em đến khu rừng phía đông Hoa giới nghiên cứu thảo dược. Mai Lang Vương trầm lặng không đáp, chàng chỉ ôm em và bảo em ngủ đi.

Chiều hôm sau, khi em đang ngồi đọc sách bên bếp lửa thì chàng về. Sao rất ngạc nhiên, thường thì đến giờ dậu chàng mới về cơ. Mai Lang Vương mỉm cười vẫy vẫy tay, bảo với em rằng chàng sẽ đưa em đến khu rừng phía đông ấy. Sao nghệt mặt ra, em không thể tin được là chàng sẵn sàng sắp xếp công việc để đưa em đi.

Hai vợ chồng họ đi nhanh đến rừng. Trong lúc Sao ngắm nghía những loài thực vật thì Mai Lang Vương khoanh tay tựa vào thân cây và nghỉ ngơi một chút. Đến khi chiều tà hoàn toàn buông xuống, hoàng hôn phủ lên những thửa ruộng bậc thang thì chàng đột nhiên đi đến và bế em lên. Sao chẳng kịp phản ứng gì, chàng chẳng nói chẳng rằng mang em đáp lên nhành cây, phi thẳng đến sườn núi.

Sao ôm chặt lấy chàng, gió quá lớn và em có chút sợ hãi. Mai Lang Vương vững vàng bế em đáp lên ngọn cây này đến ngọn cây khác, khi đến rìa núi, chàng lập tức dồn lực vào chân và nhảy một cú thật dài. Hai người lọt thỏm xuống bờ vực, khiến quả tim bé nhỏ trong ngực em đập thon thót.

Sao nhắm chặt mắt không dám nhìn. Bên tai chỉ vang lên tiếng gió. Em ôm chàng rất chặt, đến nỗi gần như hòa vào người chàng. Mai Lang Vương cười thích ý khi chọc ghẹo được em, Sao phụng phịu đánh chàng. Bấy giờ em mới dám hé mắt ra nhìn, cả hai đang lơ lửng giữa không trung.

- Đẹp quá! - Em ngỡ ngàng.

Trải dài trước mắt em là một vùng đồi núi hùng vĩ, khảm đầy những bậc ruộng mỡ màng. Mây mù chùng chình bên sườn đồi, tựa như vẫn còn mơ ngủ. Hoàng hôn chiếu phủ qua áng mây, tạo thành sắc hồng dịu nhẹ ướm khói. Cả bức tranh bạt ngàn như được phủ sương, xa xa thăm thẳm, khiến lòng người an tĩnh lạ thường.

- Lúc ta còn nhỏ, ta thường đến đây ngắm khung cảnh này. - Chàng cười bảo.

Im lặng hồi lâu, chàng tiếp tục kể - Thuở ấy còn nhỏ, thần lực chưa đủ, không thể đứng giữa thinh không như thế này được, có một lần ta sơ suất khiến bản thân rơi xuống sườn núi. May mà Xích Phượng ở gần đó phát hiện, kịp thời đỡ được ta.

- Ra là thế. - Sao tựa vào ngực chàng, cười khẽ.

- Khung cảnh này… Khiến ta rất thư thái.

- Vâng…

Hai vợ chồng họ cứ thế ôm lấy nhau và ngắm nhìn trời mây tây bắc. Tà áo thêu hoa rực rỡ uốn lượn giữa muôn cơn gió vi vu. Sao hạnh phúc nằm trong lòng chàng và cùng chàng tận hưởng phút giây yên bình ấy. Từ nay, chàng đã không còn một mình, em cũng không còn cô đơn, em và chàng sẽ mãi mãi bên nhau.