Hai vợ chồng trở về nhà trong sự trêu đùa của Lãm, Ưu Liên, Thần Tình và Xích Phượng. Ngay cả các tiểu đồng cũng không kìm được, len lén khúc khích. Mai Lang Vương không nói gì cả, chỉ cười mỉm lay quạt. Sao đứng bên cạnh chàng, mặt đỏ như gấc, sau cùng không chịu được, em bèn nép vào lưng chàng mà trốn cho đỡ thẹn.
Kể từ ngày đó, Mai Lang Vương đặc biệt phái một vài thuộc hạ theo trông chừng em. Họ có nhiệm vụ báo tin cho chàng mỗi khi thấy em có dấu hiệu bỏ đi. Tuy nhiên, đó chỉ là sự lo xa của Mai Lang Vương thôi. Sau lần xách gói ra đi và khiến Mai Viện nháo nhào một trận đó, Sao đã chừa rồi, em tự nhủ rằng dù có giận chàng như thế nào thì cũng sẽ nén nhịn mà đợi chàng giải thích rõ.
Một ngày, khi Sao đang ngồi vẽ bên sập ở nhà phải thì chàng về. Mai Lang Vương ngồi xuống và nhìn vào bức tranh của em, đó là loài thảo dược mà em và chàng tìm thấy được ở chuyến du ngoạn núi Đỗ thời gian trước. Đôi mắt nâu nhìn em không rời, Sao đang dùng quản bút mà ngày ấy chàng tặng, tay còn đeo vòng đá mặt trăng của chàng. Lòng vô cùng êm ái, chàng nhích đến gần em một chút và bọc em trong tay. Môi lả lướt qua vành tai, qua đôi má hây hây yêu kiều.
- Lần đầu thấy em dùng chúng đấy. Ta làm quản bút này cho em là để em sử dụng thay cho quản bút cũ, rốt cuộc em chẳng động đến nó, cứ cất mãi, cả vòng tay cũng thế. Tại sao giờ lại lấy ra dùng hửm?
Em hơi dừng bút và nhìn chàng, cười thật hớn hở - Ngày xưa em thương, em tiếc nên không dùng, còn giờ thì em sẽ dùng thoải mái. Giả như quản bút có hỏng thì em sẽ bảo chồng làm quản bút khác cho em, vòng tay có trầy thì em sẽ bảo chồng gửi đến thợ kim hoàng xử lí.
Mai Lang Vương thích ý vô cùng, lòng như vừa được tưới mật. Chàng kéo em đến gần hơn và kề sát khuôn mặt tuấn mĩ vào em - Nếu em thích ta sẽ làm cho em một quản bút mới ngay. Không cần đợi quản bút đó hỏng đâu.
Sao suy nghĩ một chút, sau đó giơ bút lên và miết tay qua chữ "SAO" được khắc trên đuôi bút, nũng nịu bảo chàng - Được ạ, cơ mà đừng khắc tên em nữa, khắc lên đó dòng "Yêu vợ" được không?
Mai Lang Vương hơi khựng lại. Hồi lâu sau, chàng dùng tay đỡ trán, ngượng ngập bảo em - Được, nhưng em đừng sử dụng nó khi ra ngoài nhé. Dùng trong phòng thôi.
- Tại sao ạ? - Em vô cùng thắc mắc.
Mai Lang Vương rề rà trả lời - Nếu mang ra ngoài… Thuộc hạ của ta mà nhìn thấy họ sẽ cười ta mất.
Sao nghe thế, em thấy buồn cười vô cùng, em quay đi và bảo - Vậy không cần làm quản bút cho em nữa đâu ạ. Quản bút này còn dùng rất tốt mà? Em chỉ mới đem nó ra sử dụng hôm nay thôi.
Mai Lang Vương trầm ngâm không trả lời.
Vài hôm sau, em đang ngồi dệt lụa thì chàng lại đến và ngồi xuống bên cạnh. Sao khẽ mỉm môi, không nói gì. Mai Lang Vương nhìn những hoa văn mà em dệt nên một lúc rồi đột nhiên đặt ngón tay lên các sợi tơ dọc, khiến em không thể luồn thoi qua nữa. Sao hơi dừng tay và nhìn chàng, Mai Lang Vương nhân cơ hội đó cướp thoi của em đi và gác lên khung dệt, sau đó bế em mang về phòng.
Khi em đã hầu chàng xong cả, chàng mới ôm thân xác mềm oặt của em vào lòng và với tay lấy từ ngăn tủ cạnh giường ra một chiếc quản bút đưa cho em. Sao mơ màng nhìn nó. Những ngón tay thon dài của chàng đang ấn lên dòng kí tự trên thân bút.
Sao tỉnh cả ngủ. Em chợt phì cười. Sao nhận lấy bút và chọc ghẹo chàng - Em sẽ mang nó ra ngoài đấy. Em hay vẽ vời lung tung nên sẽ dùng nó mọi lúc mọi nơi. Ngài khắc lên đó dòng này không sợ thuộc hạ cười ngài ư?
Mai Lang Vương tựa lên vai em và dần thiếp đi, nhẹ nhàng trả lời - Họ cười mặc họ thôi. Ta yêu vợ ta thật mà.
Sao bị chàng dỗ, lòng trở nên mềm rũ. Em đặt quản bút cẩn thận lên đầu giường rồi đan lấy tay chàng và cùng chàng ngủ say.
Kể từ khi được chàng tặng cho quản bút mới, Sao liền lắp ngòi bút vào và dùng nó ngay. Em mang nó theo trong mọi chuyến đi, mỗi lần người ngoài nhìn thấy nó, họ lại không khỏi tủm tỉm cười. Chẳng biết mọi người có bảo gì với chàng không nhưng Mai Lang Vương rất bình thản, chàng lại làm cho em thêm một vài quản bút nữa và trên đuôi của chúng đều khắc dòng "yêu vợ" ngọt ngào ấy.
Một thời gian sau, Sao tìm thấy túi gấm chứa mấy mảnh vảy sấu mà Quan Lang tặng cho. Sau khi gia công xong vảy của Độn thì ngài ấy cũng gửi cho em nửa phần vảy đó. Sao bây giờ đã có đủ năm mảnh vảy sấu. Em nhớ, có lần Mai Lang nói với em là Lim Vương và Vĩnh Nghiêm thường viết thư bảo chàng thuyết phục em bán vảy cho họ, trông chàng rất mệt mỏi, có vẻ hai người kia nài nỉ kinh lắm.
Thế nhưng Sao không muốn bán vảy này cho người khác. Em muốn chúng được cẩn lên kiếm của chồng em cơ. Vì vậy Sao đã tìm cách khuyên nhủ chàng, năn nỉ chàng khảm vảy lên kiếm.
- Không. - Mai Lang Vương kiến quyết từ khước.
- Mai Lang!
Chàng không quan tâm đến em nữa, tay vẫn tiếp tục lật giở sách. Hai vợ chồng bấy giờ đang ở thư phòng, chàng đã làm việc xong, đang ngồi trên bàn đọc sách còn em thì ngồi ở ghế tròn cạnh đó nài nỉ chàng.
Sao cau mày, sau đó đóng sách của chàng lại. Mai Lang Vương dời mắt lên, chưa kịp phản ứng gì đã thấy em nhào vào lòng rồi. Em tấn công chàng, hông đong đưa mời gọi. Những ngón tay bé nhỏ choàng qua tấm lưng to lớn, dâng đôi hoa rực rỡ trước ngực cho chàng. Mai Lang Vương chậm rãi cong môi, đôi mắt nâu nhìn em thích thú. Sao lướt ngón tay dọc theo chiếc cổ nam tính, tay còn lại thì kéo tay chàng và đặt lên cúc áo của em.
Mai Lang Vương bật chúng ra, kéo tà áo đỏ hồng mềm mại xuống, yếm vàng rực rỡ lộ diện, bên trên có thêu một cụm mai tuyệt mĩ. Sao cười ngọt ngào, đây là yếm mà chàng thích nhất. Mỗi lần em mặc nó thì em có nũng nịu gì chàng cũng sẽ nghe.
Mai Lang Vương hơi bất lực trước những thủ thuật đầy mê hoặc của em. Chàng tựa vào ghế và ấn lưng em xuống. Tay kéo dây yếm, đôi hoa luôn được che giấu lộ diện trước mặt chàng, bạc môi trêu ghẹo lả lướt ướm đến, Sao ôm lấy cổ chàng và say mê tận hưởng những xúc cảm tuyệt vời mà chàng gợi lên.
Tay em lướt xuống, mơn man khiêu gợi, Mai Lang Vương dần không kiểm soát được lí trí nữa, chàng chỉ muốn bế em mang về phòng.
- Mai Lang, hứa nhé? Khảm những mảnh vảy ấy lên kiếm.
- Không, ta đã bảo là chúng khiến ta căm ghét. - Chàng từ chối nhưng vẫn không buông em ra.
- Ghét gì chứ? Em mạo hiểm cướp chúng về vì nghĩ sẽ có lúc ngài cần dùng. - Sao hôn lên môi chàng, nũng nịu nài nỉ - Ngài không muốn nhận tấm lòng của em ư?
Mai Lang Vương thở dài. Chàng bế em vào phòng và đành đáp - Ừm. Ta sẽ gia công chúng cho em vui.
Sao nghe đến đây, cười thỏa mãn, ngoan ngoãn nằm yên cho chàng bế đi.
Tầm một tháng sau, khi em mang công văn vào thư phòng cho chàng thì thấy chàng đang lau kiếm. Sao lập tức đi vội đến, háo hức nhìn kiếm của chàng, đây là lần đầu em thấy chàng gọi nó ra và lau chùi cẩn thận như thế. Trên bề mặt của kiếm đã xuất hiện những hoa văn hoa lá vô cùng tinh xảo. Chuỗi hoa văn ấy được tạo nên bởi những mảnh vảy sấu. Chúng nở rộ dọc theo thân kiếm, tạo thành một mạng lưới chắc chắn tinh diệu. Chàng không cẩn chúng vào kiếm một cách tập trung như Quan Lang mà biến chúng thành một tấm lưới hoa trùm lên kiếm. Bằng cách này, sức mạnh của vảy sấu sẽ lan tỏa khắp kiếm và khiến kiếm trở nên sắc bén hơn.
- Đẹp quá! - Sao xuýt xoa, ngợi khen không ngừng.
Mai Lang Vương không nói gì, môi chỉ khẽ cong lên. Chàng tập trung lau kiếm, chuỗi lục lạc đính trên chuôi thỉnh thoảng lại reo vang. Âm thanh tính tang đó khiến em bất chợt chú ý, Sao nhìn ngắm chuôi kiếm, giữa những hoa văn kỷ hà, em phát hiện ra có một chuỗi ký tự mới xuất hiện.
Sao cúi xuống và nhìn rõ hơn, Mai Lang Vương cũng di chuyển kiếm một chút để em nhìn cho rõ. Trên chuôi kiếm của chàng từ lúc nào đã xuất hiện một chuỗi kí tự được khảm bằng vảy sấu, bao gồm ba dòng: Mai "trái tim" Sao được xếp thành hàng dọc.
Sao che miệng, cười lăn cười bò. Mai Lang Vương hơi ngượng nhưng vẫn nhìn em da diết. Sao bất ngờ choàng qua cổ chàng và thơm lên đôi má góc cạnh, trêu ghẹo - Không sợ thuộc hạ nhìn thấy sẽ cười cho ư? Còn dùng biểu tượng trái tim trẻ con đó nữa.
Chàng gác kiếm lên và cẩn thận lau phần chuôi, chiếc khăn lướt qua lướt lại dòng kí tự ấy một cách tỉ mỉ, đáp - Họ cười thì mặc họ thôi, ta chỉ muốn nịnh vợ ta một chút. Cùng là đàn ông, cùng có vợ với nhau cả, họ hẳn phải hiểu nếu không nịnh vợ thì về nhà sẽ khó sống như thế nào.
Em nghe chàng bảo vậy, mắt rũ xuống thật lúng liếng. Em chợt cúi xuống và kéo cằm chàng sang. Mai Lang Vương cất kiếm vào thần thức để không gây nguy hiểm cho em, sau đó dịu dàng bế em vào lòng. Hai vợ chồng nồng nàn quyến luyến mãi.