Thai kì của Sao càng đến cuối thì Mai Lang Vương càng vất vả. Em đòi ăn rất nhiều và bất kể giờ giấc. Thậm chí có lúc đã vào nửa đêm, khi chàng đang giải quyết công việc ở thư phòng thì em vẫn có thể vừa ôm gấu bông vừa nhõng nhẽo tiến vào mà đòi khóc - Chồng, em muốn ăn bánh khoai mì nướng!Mai Lang Vương lập tức ba chân bốn cẳng chạy xuống thị trấn mua bánh cho em. Vừa ăn xong bánh khoai mì em lại đòi ăn chè, ăn hoa quả, ăn đủ các loại thức ăn trên đời. Em đòi ăn gì thì chàng liền tức tốc chuẩn bị, có lúc mang thức ăn về cho em rồi, em nếm một miếng, lại đẩy sang cho chàng, bảo rằng không thèm nữa, chàng ăn hết cho em đi.Sao bắt đầu trở nên rất nhạy cảm, em không chịu được mùi cơm và một số mùi nặng khác. Em không nghén nhiều nhưng tinh thần rất dễ xúc động. Đôi khi chỉ vì một vài lời nói bâng quơ của chàng mà em có thể buồn rũ cả ngày, thậm chí còn khóc.Chân em bắt đầu bị phù và làn da trở nên kém sắc. Sao rất buồn vì chuyện này, khuôn mặt hây hây nõn nà đã xuất hiện nhiều vết sần. Em thường ngồi trước gương, ôm mặt than thở. Mỗi lần như thế chàng đều ôm em vào lòng và an ủi em, bảo rằng thôi gắng, sinh cho chàng một đứa rồi chàng sẽ không bắt em sinh nữa.Dù chân em bị sưng nhưng Mai Lang Vương vẫn cố gắng vận động em đi lại. Chàng thường nắm tay em và cẩn thận dắt em dạo quanh sân nhà. Cứ mỗi buổi tối, chàng đều dành thời gian kéo đàn cho em nghe. Sao và đứa bé trong bụng chìm vào giấc ngủ rất nhanh khi được ru bởi tiếng đàn của chàng.Cuối cùng chuỗi thai kì ấy cũng kết thúc. Ưu Liên dự đoán rằng có lẽ tầm hơn một tuần nữa thì em sẽ hạ sinh. Mai Lang Vương rất vui mừng, chàng cứ ôm em mãi. Tay hai người cùng xoa lên bụng em, chiếc bụng không nhô cao lắm vì đây là đứa trẻ đầu lòng.Mai Lang Vương cứ nghĩ rằng chàng sẽ được ở bên vợ vào thời khắc em sinh nở. Thế nhưng biến động lại xảy ra và chàng phải gấp gáp dẫn quân đi xử lý. Mai Lang Vương vô cùng bồn chồn và lo lắng nhưng cũng chỉ đành từ biệt mẹ con em. Lúc đi, chàng cứ dặn mãi rằng hãy viết thư cho chàng.Đêm đầu tiên xa nhau, Mai Lang Vương không chịu được nỗi nhớ. Sau khi giải quyết công việc xong, chàng không trở về buồng chỉ huy nghỉ ngơi mà lại bẻ gãy hàng loạt cánh cổng thông hành để về Mai Viện. Sao đang ngủ thiếm thiếp bên giường, chàng rón rén đi vào. Chàng chẳng dám gọi em dậy mà chỉ ngồi bên cạnh, xoa tóc em.- Mai Lang?! - Em choàng tỉnh khi tay chàng lướt qua đôi má phúng phính.- Ta về thăm em chút thôi. - Chàng trấn an.Sao im bặt, dữ dội quan sát chàng. Khuôn mặt tuấn mĩ vẫn còn nguyên những vệt mồ hôi, vậy là chàng đã đi một mạch từ chỗ đóng quân xa xôi để về nhà gặp em ư? Lòng vừa ngọt ngào vừa xót xa, em đưa tay đến muốn ôm chàng. Mai Lang Vương cúi xuống và ôm em thật chặt, môi lướt qua khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu.- Ngài còn hành động thế này nữa thì em cấm cửa ngài đấy. - Sau khi ôm chồng nồng nàn, em đe dọa.Mai Lang Vương toát mồ hôi lạnh, lặng im một lúc rồi cười cười, nhẹ đáp - Ừm, ta hiểu rồi.Và rồi chàng trở lại quân doanh, những ngay sau hai người vẫn thư từ qua lại nhưng tuyệt nhiên chàng không dám quay về nữa. Chuyện rắc rối đó kéo dài mất sáu ngày. Mai Lang Vương tập trung giải quyết công việc còn Sao thì ở nhà chờ sinh. Hai người cũng chẳng hi vọng gì vào việc họ sẽ được ở bên nhau vào thời khắc con chào đời.Ngày sinh nở, Sao đã gặp chút khó khăn. Xương chậu của em rất nhỏ và đứa bé thì hơi lớn, Sao không thể sinh nó một cách tự nhiên được. Ưu Liên không còn cách nào khác, nàng buộc phải can thiệp từ bên ngoài. Sao đau đớn một lúc rồi ngất lịm đi, Ưu Liên đã dùng thần lực khiến em chìm vào một cơn hôn mê.Giữa lúc Ưu Liên đang lấy đứa trẻ ra thì Mai Lang Vương trở về. Chàng vào phòng và cứ nắm chặt tay em, Ưu Liên xử lí vết mổ còn Thần Tình thì chăm đứa bé. Khi mọi chuyện đều đã xong, Ưu Liên trao lại đứa trẻ cho chàng và cùng Thần Tình rời ra ngoài. Mai Lang Vương ôm con trong lòng, ngồi bên giường nhìn em mãi.Sao ngủ say tầm một canh giờ thì hồi tỉnh. Khi thấy chàng ngồi ngay bên giường, trên tay còn ôm con, em đã ngỡ ngàng hồi lâu.- Mai Lang… - Em òa khóc, muốn ào vào lòng chàng.- Ừm, là con trai đấy. - Chàng hôn em dỗ dành, báo tin.Sao được chàng đỡ dậy để ngắm con, đứa trẻ thật lớn, mũm mĩm và non nớt. Hầu hết các đường nét của thằng bé đều giống chàng, chỉ có khóe môi là chúm chím hệt em. Sao rớt nước mắt ôm con vào lòng. Mai Lang Vương cười êm đềm, đôi mắt nâu hơi lấp lánh sáng. Chàng ghì em và đứa trẻ vào lòng, lặng yên tận hưởng giây phút này. Từ nay chàng và em đã trở thành cha và mẹ rồi.