Sao biết hết nhưng em không vạch trần chàng. Em thích cái cách mà chàng ngượng ngùng che giấu như thế. Chàng càng che giấu những hành động yêu thương mà chàng cố tình dành cho em thì em lại càng cảm động và yêu chàng."
- o-
Đào Hoa kiếm chuyện gây sự với em không được, nàng rất ức chế. Sao chặn đứng được ý đồ của nàng, em cảm thấy không khí trong nhà trở nên thanh tĩnh hẳn. Cuối cùng em cũng có thời gian dành cho việc riêng tư của mình như thêu thùa may vá hoặc trao đổi thư từ với Nhã Lang. Em gửi cho chàng tập tài liệu mà em sưu tầm được và cùng chàng trò chuyện.
Sau khi Nhã Lang biết được việc Đào Hoa làm với em, chàng ta vừa giận vừa xót lại vừa thương cảm. Nhã Lang suýt nữa đã định gửi thư trách móc Mai Lang Vương nhưng Sao ngăn chàng lại. Em bảo rằng em muốn giữ kín những chuyện đó. Dù em không thích Đào Hoa nhưng em cũng không muốn gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Mai Lang và nàng.
Em sẽ tự bảo vệ chính mình. Em không khiến Mai Lang phải bận tâm gì về em hay về Đào Hoa cả. Như những gì mà em từng hứa với chàng, Mai Lang chỉ việc theo đuổi lý tưởng của chàng còn việc trong nhà sẽ do em lo toan. Nếu Đào Hoa không muốn hợp tác với em để gia can êm ấm thì em sẽ tự mình làm.
Nhã Lang nghe em nói vậy, lắc đầu thở dài. Chàng khuyên em không nên chịu đựng vất vả bẽ bàng như vậy, vả chăng em có làm thế thì Đào Hoa cũng có hiểu cho em đâu? Em nên tính toán tương lai cho mình trước, chàng ta nhìn ra mùi bế tắc trong mối quan hệ tay ba này. Chàng ta nói rằng em không nên lệ thuộc vào Mai Lang Vương và Mai Viện nữa, càng lệ thuộc vào đó thì em sẽ càng đánh mất đi tự do của mình thôi. Dù Mai Lang Vương cứu giúp và nuôi dưỡng em từ bé đến lớn, thế nhưng em cũng đừng vì điều đó mà cam tâm tình nguyện làm phận lẽ mọn, vùi chôn hạnh phúc cuộc đời. Nếu em muốn, chàng ta sẽ tìm cách mang em đến Văn Phủ, em ở lại đó và phụ giúp chàng viết sách, chàng sẽ tạo công ăn việc làm cho em. Chỉ cần em có thể tự lập thì em không còn phải trông chờ vào Mai Lang Vương, như vậy thì em cũng không có lí do gì phải nhịn nhục trước Đào Hoa cả.
Sao rất ấm lòng vì những lời tiếp sức của Nhã Lang. Em rất vui vì chàng sẵn sàng giúp đỡ em nhiều như vậy và rằng, nếu được đến Văn Phủ để viết sách cùng chàng thì hay quá, em rất thích công việc tra cứu tư liệu. Tuy nhiên… Nếu em đi thì Mai Lang biết làm sao? Ai sẽ thương chàng? Ai sẽ lo cho chàng? Em kể cho Nhã Lang nghe về những gì Mai Lang nói, về những đau khổ dằn vặt của chàng thời gian qua, em chỉ mới không gặp mặt chàng thôi mà chàng đã tuyệt thực, thế thì nếu em rời xa khỏi chàng, chàng sẽ còn làm ra điều gì nữa? Nhỡ đâu chàng lại tìm đến Văn Phủ thì không hay, người ngoài sẽ đàm tiếu mất.
Nhã Lang phì cười, không ngờ Vương còn có thể vì em mà tuyệt thực. Chàng bảo rằng Vương yêu em thật lòng, đứng ở cương vị của một người đàn ông chàng có thể hiểu được nỗi lòng ngài. Giả như chàng và Văn Thần mà xảy ra chuyện, bị nàng ấy xa lánh thì chàng hẳn cũng khổ sở lắm. Sao cười trêu chàng, bảo rằng nói thế mà đợt ấy chàng lại bỏ đi để Văn Thần phải chạy đôn chạy đáo kiếm tìm. Nhã Lang cười sâu kín, đáp rằng, một người chạy, một người bắt, cũng là một thú vui trong tình yêu vậy.
Và rồi Nhã Lang lại bàn về Đào Hoa, chàng bảo năm xưa nghe nói Vương có hôn thê nhưng mãi chẳng chịu cưới, chàng vô cùng khó hiểu. Thỉnh thoảng chàng cũng nghe Văn Thần phiếm chuyện về hôn thê của Vương, nàng ấy nói rằng Đào Hoa là hoa khôi của hoa giới, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhã Lang khi ấy không biết tại sao Vương cứ mãi chùng chình hôn sự này, thậm chí khi biết Vương yêu em, chàng cũng còn rất nghi ngại, tại sao Vương thà yêu người khác cũng nhất quyết không chịu mở lòng với cô gái đã đính ước cùng mình gần bốn trăm năm trời?
Giờ thì Nhã Lang nghĩ là chàng đã biết được nguyên do. Mai Lang Vương và Đào Hoa là hai người quá khác biệt. Họ không hợp nhau một chút nào. Vương thì cẩn trọng, luôn hướng đến đại cuộc và muốn trong nhà yên ắng. Ngài ấy thậm chí có thể nhẫn nhịn người khác chỉ để được yên thân. Trong khi Đào Hoa, nàng ấy sẵn sàng gây ra bao sóng gió chỉ để thỏa mãn những cảm xúc của mình. Nàng thoạt trông thì có vẻ là rất hiểu chuyện nhưng thực chất chẳng hề hiểu chuyện một chút nào. Nếu sống bên cạnh nàng ấy lâu dài, không chừng Vương sẽ phải đích thân giải quyết vô vàn rắc rối mà nàng ấy gây ra.
Mai Lang Vương muốn "lặng" và Đào Hoa thì lại muốn "gió không ngừng". Kết quả là họ đã thử thách nhau bao nhiêu năm trời, đối kháng nhau. Vương thì nhất quyết không chịu cưới còn Đào Hoa thì nhất quyết gán hôn ước vào ngài.
Sao chăm chú đọc những dòng phân tích đó, không ngừng gật gù. Đúng là em cảm thấy hai người ấy rất khác biệt. Theo hiểu biết của em về Mai Lang thì chàng cực kì ghét những người tự ý bước vào không gian sống của chàng và tác động lên nó. Những gì chàng đặt ra là quy tắc vàng của chàng, từ việc hầu hạ đến thời gian giờ giấc đều phải như ý chàng. Thế nhưng từ lúc Đào Hoa đến, sinh hoạt của chàng hoàn toàn bị đảo lộn. Việc đó cũng đã từng xảy ra với căn nhà ở Khau Pạ, kết cuộc chính là Mai Lang phải bỏ đi.
Sao cảm thấy hai người đó như không thể dung hòa với nhau vậy, dù họ hiểu nhau và quan tâm nhau đấy nhưng cách hành động thì khác biệt quá. Họ hẳn sẽ còn thử thách nhau nhiều, Mai Lang rất kiên trì còn Đào Hoa thì lại vô cùng ương bướng.
Đến ngày thứ năm, vào cuối giờ tý, như lời hẹn, Mai Lang Vương xuất hiện ở cửa sổ phòng em. Khi chàng đến, Sao đang ngồi đọc sách bên bàn học. Mai Lang Vương gõ tay lên cửa ba lần, Sao hiểu ý mở chốt cửa và đẩy cửa ra. Chàng hiện diện ngay trước mắt em, mái tóc đen dài rũ trên vai tuấn lãng. Chàng vẫn đang mặc trang phục ngủ, vẫn dáng đứng tuấn dật ấy - Khoanh tay và hơi tựa vai vào song cửa. Đôi mắt nâu ẩn chứa những tia sáng dịu êm. Khóe môi thấp thoáng ý cười thương nhớ.
- Mai Lang! - Sao bám vào song cửa, khẽ gọi tên chàng. Tiếng gọi ấy giống như sóng biển, xô vào lòng chàng từng đợt da diết.
Mai Lang Vương nắm lấy ngón tay đang đặt trên song cửa của em, chàng không nói gì cả, chỉ có ánh mắt là nhìn em không rời. Bao nhiêu nỗi nhung nhớ đều rơi cả vào dáng hình yêu thương ấy, chàng chỉ biết si ngốc ngắm em thôi.
- Ngài vẫn tốt chứ? Công việc có vất vả không? Tối ngủ có an giấc không? Ngài không nhịn bữa nữa chứ? - Em vồ vập hỏi.
Mai Lang Vương phì cười, chàng chạm nhẹ lên đôi má mong manh, chậm rãi đáp - Ta sống rất tốt, chỉ cần em chịu gặp ta thì ta sẽ ổn thôi, đừng lo lắng.
Sao thở phào, em mừng vô cùng. Mai Lang Vương trông vẻ mừng vui của em, chàng cảm thấy ngọt ngào ấm áp. Sao lúc nào cũng lo lắng và yêu thương chàng. Em luôn nghĩ cho chàng trước tiên.
- Này, cầm lấy. - Chàng trao cho em một vật.
Sao ngạc nhiên, đón lấy thứ đó. Em săm soi nó dưới ánh trăng để nhìn cho rõ. Đó là một chiếc quản bút bằng gỗ, hình dáng được đẽo gọt tinh xảo. Từng đường cong trên thân được tính toán tỉ mỉ, không những uốn lượn tao nhã mà còn rất hợp lí và vừa tay. Hoa văn được bố trí đúng chỗ, không khiến ngón tay bị đau khi sử dụng.
Ở cuối quản bút, nơi phần đuôi thon thả thuôn nhọn còn được khắc chữ nữa. Sao miết tay lên chuỗi kí tự ấy, đó chính là tên em được khắc nổi.
Sao nín thở nhìn dòng chữ đó hồi lâu. Như những hoa văn trên bút, chữ "SAO" ấy được tạo nên một cách tỉ mỉ và công phu. Giống như những nỗi nhung nhớ cứ chất chồng, dạt dào mà không có nơi gửi gắm, người đành trút nó vào thớ gỗ, cứ khắc đi khắc lại từng chi tiết, từng con chữ với tình yêu vô bờ.
- Mai Lang… - Sao rưng rưng ôm món quà vào lòng.
Mai Lang Vương vẫn còn ngượng mỗi khi trông thấy vẻ mặt xúc động ngập tràn kia, vì vậy chàng hơi dời mắt đi một chút, rề rà đáp - Vì ta rảnh, mấy hôm nay công việc không nhiều lại vừa hay có được chút gỗ tốt. Ta để ý thấy quản bút của em đã cũ, mực bám lên nó nham nhở cả rồi. Dạo này em lại hay viết viết vẽ vẽ, ta chợt nghĩ nếu làm cho em một chiếc quản bút thì biết đâu em sẽ dùng.
Sao tủm ta tủm tỉm, tận hưởng vị ngọt đang loang dần trong cõi lòng.
Thật ra Mai Lang Vương không hề rảnh, công việc ở Cổ Loa đổ xuống theo từng đợt và cứ cách dăm ba ngày thì chàng sẽ lại bận tối mặt ngay. Gỗ cũng không phải chàng tự có, ngoại trừ tre luôn có sẵn ở Mai Viện ra thì những loại gỗ khác đều phải thông qua các mối hàng, các xưởng mộc mới mua được. Quản bút mà chàng làm cho em được chế tác từ gỗ trắc, không phải tre, hiển nhiên là chàng phải đặt hàng thì người ta mới gửi về.
Hơn nữa, nếu chàng đã mua gỗ thì phải tính toán kĩ lưỡng số lượng gỗ sẽ dùng. Để làm được điều đó, chàng phải biết chắc là mình sẽ làm gì và thiết kế ra các bản vẽ trước đã. Điều đó có nghĩa là chàng đã lên kế hoạch sẽ làm quản bút cho em một cách tỉ mỉ, có chủ đích. Tuyệt đối không phải là vì chàng rảnh rỗi mà làm để giết thời gian.
Sao biết hết nhưng em không vạch trần chàng. Em thích cái cách mà chàng ngượng ngùng che giấu như thế. Chàng càng che giấu những hành động yêu thương mà chàng cố tình dành cho em thì em lại càng cảm động và yêu chàng.
Sao rạng rỡ cười - Em cảm ơn ạ! Em sẽ dùng nó thật cẩn thận, giữ gìn nó như báu vật.
Mai Lang Vương thích ý, tuy vậy vẫn không để lộ sự vui sướng của mình ra hoàn toàn. Chàng hắng giọng, hướng mắt về phía em, suy nghĩ hồi lâu rồi nói - Em cứ dùng thoải mái, nếu hỏng ta sẽ lại làm cái khác mà. Nếu em thích ta có thể làm cho em cả một bộ sưu tập, gỗ trắc, gỗ xoan đào, gỗ mun, hoàng đàn… Bất kỳ loại gỗ nào ta cũng sẽ tìm về và chế tác thành quản bút cho em, chịu không?
Sao lắc đầu, dù em rất vui nhưng không muốn chàng phải lao tâm khổ tứ vì em đến vậy - Thôi ạ, một chiếc là đủ rồi. Nhiều quá lại không hay. Em chỉ cần một chiếc quản bút này thôi, em sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận trong suốt cả cuộc đời.
Chàng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ngắm em. Sao ôm quản bút ấy và nâng niu nó trên tay, chàng cảm giác như bản thân cũng được em nâng niu trân trọng như vậy. Mai Lang Vương xoa đầu em, cười nhẹ nhàng - Thôi, em đi ngủ đi.
- Dạ? - Sao không nghĩ là chàng lại dừng cuộc hẹn sớm đến thế.
- Trông em nhợt nhạt quá, ta không nỡ bắt em thức nữa. - Chàng lại nhìn mấy quyển sách mở toang bên ánh đèn dầu, khuyên nhủ - Có thích tìm hiểu điều gì thì cũng lượng đến sức khỏe của mình chứ? Hôm nay đọc không hết thì ngày mai đọc, sách ở đó chứ có mất đi đâu? Lo mà nghỉ ngơi nhiều vào, hai ngày sau ta đến, ta không muốn thấy em nhợt nhạt như vậy nữa.
- Vâng ạ. - Sao ngoan ngoãn vâng lời chàng, cõi lòng xao động.
Mai Lang Vương từ biệt em và đợi em đóng cửa, chàng vẫn chưa quay về vội, lưu luyến đứng bên cửa sổ phòng em thêm một chốc, ngẩng đầu nhìn trời sao trên cao.