Nùng Tậu dường như đang suy nghĩ, chàng ta không lên tiếng hồi lâu. Bên này Sao đang run lập cập, em đang sốt, vết thương đã bị nhiễm trùng. Dẫu vậy, Sao biết rằng em chỉ có thể chịu đựng cơn sốt này thôi. Sẽ không có ai lo cho em cả, cũng không có ai ở bên cạnh chăm sóc, nấu cháo, nấu thuốc cho em nữa. Không còn ai ôm em vào lòng để sưởi ấm, không còn ai sẵn sàng vì em mà vào bếp luộc khoai. Em đã tách biệt hoàn toàn với người đó và nơi đó rồi. Từ nay em phải tự chịu đựng một mình, đối diện với tất cả ấm lạnh, tự đứng trên đôi chân của mình."
- o-
Kén tơ nuốt chửng con gấu hoàn toàn, đến khi nó biến mất thì con gấu cũng mất hút theo. Sao ngồi co ro trong hố chông, em gục đầu lên gối, ôm lấy bắp chân. Sao không còn khóc nữa, mặc dù em rất sợ, rất hoảng loạn, tinh thần chưa thể ổn định. Tuy vậy, lòng em cũng rất hân hoan, em đã biết cách khởi động sức mạnh của mình, vậy là từ nay em có thể tự vệ rồi.
Sẽ không còn ai phải vì em mà lao tâm lao lực nữa.
Người và những thuộc hạ của người cũng không cần phải vì em hi sinh.
Sao vừa cười vừa mếu máo, ôm lấy chân, vết thương vẫn còn rỉ máu khe khẽ. Từ khoảng trời trên cao đột nhiên rơi xuống một vài cánh mai. Mấy cánh hoa vàng ươm đáp lên khoảng đất bên cạnh em, màu sắc của hoa tương phản với màu nâu sẫm của đất, khiến nó trở nên rất nổi bật. Sao hơi sững ra, nhặt lấy cánh hoa ấy và dáo dát nhìn quanh. Không có gì cả, xung quanh chỉ là muôn trùng tán lá âm u thôi, chiều tà đã buông xuống rồi.
Sao ôm số cánh hoa ấy vào lòng, cười khổ. Em chẳng dám đoán gì, cũng chối bỏ hết những suy đoán đó, chỉ một mực giữ hoa trong tay. Nùng Tậu xuất hiện bên cạnh em, chàng ta khoanh tay, ngồi xổm xuống, đôi mắt bình lặng rơi lên vết thương trên chân em. Chẳng biết chàng ta nghĩ thế nào, lại chìa tay ra và bảo - Ta kéo lên.
Sao không cần sự giúp đỡ đó, em buông cánh hoa ra và tự bám lấy vách hố mà leo lên. Tuy vậy, cái hố khá sâu, em lại lùn có một khúc, chân còn bị thương, thế nên chỉ có thể làm trò cười cho Nùng Tậu thôi. Chàng ta lại cúi xuống trước mặt em, không nói không rằng, bế hẳn em lên. Nùng Tậu thả em lên đất, quẳng tấm choàng lên đầu em. Sao lấy tấm choàng quàng qua vai, tay áo em đã rách, em không thể để yếm và da thịt lộ ra trước mặt một gã con trai được.
Nùng Tậu thấy em đã che chắn cẩn thận, chàng ta đột nhiên khuỵu xuống và bảo em trèo lên chàng ta cõng về. Sao ôm lấy tấm choàng, mắt rơi lên chàng ta lặng phắt, em thà khập khiễng bước đi chứ không nhờ chàng ta cõng. Nùng Tậu nghiến răng, tức giận ra mặt. Chàng ta dọa nạt - Ngươi không sợ bị trừ lương ư?
Thế là Sao liền đứng lại.
Em khập khiễng di chuyển đến chỗ Nùng Tậu và ngoan ngoãn ngồi lên lưng chàng ta. Nùng Tậu cõng em trên vai, không nói gì nữa, đáp lên những cành cây mà quay về nhà. Chàng ta thả em lên phòng, quẳng cho em dụng cụ cứu thương rồi ngồi bên phòng chàng ta mà uống rượu. Sao tự chữa trị cho mình, hai người không trao đổi gì thêm.
Băng bó vết thương ổn thỏa rồi, Sao nằm ra sàn nhà, quấn lấy tấm choàng mà nghỉ ngơi một chốc. Nùng Tậu uống rượu xong thì tự đi chuẩn bị thức ăn cho mình, chàng ta còn tiện tay mang về cho em một bát canh nấm. Sao chẳng biết nấm đó là nấm gì, em ăn tuốt để vết thương mau lành lặn. Nùng Tậu không phàn nàn về việc em bỏ hầu chàng ta hôm nay, trông thái độ của chàng ta thì, có vẻ chàng ta mắt nhắm mắt mở cho em nghỉ việc vài hôm, đến khi vết thương trên chân lành hẳn.
- Ngươi biết cách khởi động sức mạnh của mình rồi chứ? - Khi trời khuya hơn một chút, Nùng Tậu cuối cùng cũng lên tiếng trò chuyện.
- Vâng. - Sao nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa phòng và hướng mặt ra ban công, đáp.
- Đó là gì vậy?
- "Sao" ạ. - Em nhắm mắt lại, kéo chăn sát lên cổ, người chợt run lên - Khi em nghĩ đến bầu trời tinh tú và đọc "Sao" thì em có thể khởi động sức mạnh ấy.
Nùng Tậu dường như đang suy nghĩ, chàng ta không lên tiếng hồi lâu. Bên này Sao đang run lập cập, em đang sốt, vết thương đã bị nhiễm trùng. Dẫu vậy, Sao biết rằng em chỉ có thể chịu đựng cơn sốt này thôi. Sẽ không có ai lo cho em cả, cũng không có ai ở bên cạnh chăm sóc, nấu cháo, nấu thuốc cho em nữa. Không còn ai ôm em vào lòng để sưởi ấm, không còn ai sẵn sàng vì em mà vào bếp luộc khoai. Em đã tách biệt hoàn toàn với người đó và nơi đó rồi. Từ nay em phải tự chịu đựng một mình, đối diện với tất cả ấm lạnh, tự đứng trên đôi chân của mình.
Sao rên hừ hừ, tuy vậy, cố gắng tiết chế tiếng rên một chút. Không để Quan Lang nghe thấy.
- Ngươi có thể phá vỡ các loại kết giới và phong ấn thuật. - Nùng Tậu trầm ngâm nói.
Sao lắng nghe chàng, thần trí em đã mông lung, em cũng không có ý định đối đáp mà chỉ để mặc cho lời nói kia tự vẳng vào đầu thôi.
- Khi đó, ngươi đã phá vỡ được kết giới của ta. Sức mạnh của ngươi có vẻ liên quan đến "Sao". Ta nghĩ kén tơ đó không phải là chiêu thức duy nhất mà ngươi có thể sử dụng.
Nùng Tậu khuyên em nên dành thời gian cho việc luyện tập. Giờ em đã nắm được chìa khóa khởi động sức mạnh, vậy thì chỉ cần chịu khó luyện tập và sáng tạo, em sẽ tự tạo ra cho mình thêm nhiều chiêu thức hơn. Sao ậm ờ với những gì chàng ta nói, chủ yếu là do em quá mệt nên thần trí không còn linh hoạt nữa. Nùng Tậu nghe thấy tiếng đáp hờ hững, chân mày trái chùn lại, chàng ta chợt buông giọng - Tên Mai Lang Vương ấy làm xong nhiệm vụ rồi đấy.
Sao mở mắt ra, em tỉnh hẳn. Chẳng biết điều kì diệu nào lại có thể kéo em từ trong sự mơ màng trở về nhanh như thế. Sao vùi nửa mặt vào chăn, giọng vang lên thật trong - Thế ạ?
- Ừ, nghe nói đó là một cuộc xung đột giữa phủ Thần gió và Thần sấm ven miền trung, động đến binh lực đấy. - Nùng Tậu gật đầu.
- Ngài ấy thống lĩnh quân đội để bình định họ ư?
- Hắn đến đó và giảng hòa, nhưng bọn họ rất hiếu chiến, hắn điều quân đội xuống và trấn áp họ một trận, khiến họ không còn dám làm xằng làm bậy nữa. - Nùng Tậu cười nhạt - Danh tiếng của hắn lại bay cao bay xa rồi, địa vị ở Cổ Loa càng lúc càng vững chắc.
- Mừng cho ngài ấy. - Sao cười mỉm, mắt lấp lánh sáng.
Nùng Tậu hơi hướng mắt ra ngoài cửa sổ rồi lại rơi mắt lên vách phòng, khôi hài hỏi - Tiếc nuối không? Giờ quay về với hắn còn kịp đấy.
Sao lắc đầu nhè nhẹ, nhoẻn môi - Một khi đã ra đi thì không bao giờ quay trở lại.
Dừng một chút, em lại mơ màng nhìn khoảng không âm u tán lá bên ngoài ban công, xa xăm đáp - Ngài ấy giờ chỉ là trưởng bối của em thôi, em không nên phụ thuộc vào ngài ấy nữa. Em sẽ tự đứng trên đôi chân của mình, dù có chịu vất vả hay tổn thương gì thì em cũng đã đi trên con đường riêng rồi. Em và ngài ấy đã không còn cùng nhìn về một hướng. Em sẽ cắt đứt mọi sự liên hệ với ngài ấy.
Nùng Tậu cười cười, hỏi lại - Thế hử?
- Vâng. - Sao đáp rất chắc chắn.
- Vậy ngủ đi. - Nùng Tậu quay lưng lại với em, mặt lộ rõ vẻ thích thú.
Sao không trao đổi nữa, em trùm chăn kín mít và bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ.
Bên ngoài, dưới khung cửa sổ, vạt áo thêu hoa khẽ đong đưa trong gió đêm. Cạnh bên vạt áo ấy, cánh tay buông thõng cứ siết chặt sợi dây chuyền với mặt dây là một miếng cẩm thạch rất lớn. Mặt dây u ám rũ bên tà áo, lạnh giá. Trên mặt đất dưới chân chàng, những cánh mai tan hoang rơi rụng.
Tại Tản Viên Sơn.
- Oa… - Thần Tình vươn vai ngáp một cái, bò từ trên giường xuống.
Nàng đi ra khỏi cửa nhà, chống tay nhìn bầu trời, giờ đã là tối mịt rồi, khổ nỗi đêm nay nàng không ngủ được.
Thần Tình mới vừa trở về từ chuyến ngao du bên tận trời Âu. Nàng đến đó để xem các vị thiên sứ có cánh sinh hoạt thế nào. Trên đường đi, tên Mai Lang Vương ấy cứ không ngừng gửi thư cho nàng, giục nàng quay về, Thần Tình ngán ngẩm cái gã Nùng Tậu nên phớt lờ Mai Thần mà vui chơi đến tận mấy tháng trời luôn.
Thần Tình không muốn gặp lại Nùng Tậu.
Hôm qua, nàng vừa mới trở về, số là nghe Ưu Liên bảo gã Nùng Tậu lên đường ngao du rồi. Thần Tình hí hửng mừng, vừa về đến nhà là soạn sẵn tay nải để đến Mai Viện. Nàng có mua một số món quà cho Sao, dù gã Mai Lang Vương kia không nhờ nhưng cứ mua trước vậy, khi Sao thích thì hắn kiểu gì chẳng phải chi tiền cho nàng? Thần Tình cười khoái trá, gõ quạt lên vai bộp bộp, nàng háo hức muốn kiếm tiền đến nỗi chẳng ngủ được.
Đột nhiên tâm thức có chút chấn động. Thần Tình cau mày, ngạc nhiên. Nàng đi vào trong, mở tủ đối diện giường ngủ ra. Trên ngăn tủ cao nhất có đặt một cuộn giấy điệp, một hộp gỗ và một khối vàng to bằng lòng bàn tay. Thần Tình lướt mắt qua giấy điệp và hộp gỗ ấy rồi tập trung vào khối vàng.
Khối vàng ấy giờ đã vỡ nát thành hai mảnh rồi.
- Chậc. - Thần Tình tặc lưỡi, mang nó ra ngoài và khóa tủ cẩn thận. Hai mảnh vỡ nát nằm im lìm trên bàn tay nàng, trông thật u ám. Thần Tình đi vào cửa buồng, tiến đến gian nhà trong. Nhà của nàng dù chỉ là một cái hang nhưng kiến trúc thì không khác gì một ngôi nhà bình thường, chỉ có điều vách nhà không bằng gỗ mà là vách đất thôi.
Bên trong, nàng chia nhà thành ba khoang liên tiếp, các khoang ngăn cách với nhau bởi một bức vách gỗ. Khoang đầu tiên nối liền với cửa, được xem như phòng khách, có tràng kỷ để uống trà. Khoang giữa là phòng ngủ của nàng còn khoang trong cùng là nơi làm việc. Nhà nàng ngoài cửa chính ra thì không có thêm cửa sổ nào, vì thế không gian khá là tối tăm.
Thần Tình đi vào nơi làm việc, bên trong có một giàn tre treo lủng lẳng hàng ngàn hàng triệu khối vàng như vậy. Đó đều là nhân duyên của vạn vật. Khi một mối duyên được hình thành, trên giàn tre của nàng sẽ xuất hiện một khối vàng. Thần Tình tưng tưng khối vàng đã vỡ, đi đến một cái chậu pháp lam đặt ở góc phòng. Cái chậu đó bề ngoài được làm từ pháp lam đẹp đẽ nhưng bên trong thì lại không có đáy, nhìn vào đó, chỉ thấy được một cái hố sâu đen ngòm.
Thần Tình hờ hững quẳng khối vàng hỏng vào đó. Khối vàng rơi xuống hố, hai mảnh tách biệt nhau, biến mất trong phút chốc.
- Tưởng được xem một vở kịch viên mãn, nào ngờ lại là bi kịch à? - Thần Tình xòe quạt, vừa phe phẩy vừa cụt hứng thở than - Nhân duyên do trời định, nhưng giữ được hay không thì là do con người.
Nàng quay lưng, rời khỏi phòng làm việc và đi ra ngoài. Giọng nói vẳng vào vách đất, tạo thành tiếng vọng xa xăm.
- Nhân duyên thì cũng như cây cối thôi, không tưới tắm nó thì nó sẽ chết héo. Ngươi chăm mai giỏi như vậy lại chẳng biết chăm giữ duyên tình của mình ư? Gã khờ.