Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 69: Chạm Trán

Vĩnh Nghiêm không chú ý đến người đi bên cạnh Lim Vương, đây là lần đầu tiên chàng gặp Nùng Tậu. Trước đây có nghe qua danh tiếng nhưng vì Vĩnh Nghiêm ít khi ra khỏi Vàm Thuật và cũng chưa đến Cổ Loa lần nào nên không biết mặt chàng ta.

Riêng hai người phía sau thì quá quen thuộc với Quan Lang rồi, Nùng Tậu nghe lồng ngực nghẹn lại. Lãm trố mắt ra nhìn chàng trong khi Mai Lang Vương thì đã sầm mặt tự lúc nào."

- o-

Nùng Tậu đem bè gửi vào bãi đậu công cộng trước rồi một mình rong ruổi khắp các con phố của vùng Vàm Thuật. Chàng vừa đi vừa dừng lại thưởng thức những món ngon trên đường, thời gian qua đi cùng con gà nhỏ đó, chàng chỉ được ăn chay nên miệng thèm thịt kinh khủng.

Nùng Tậu thăm thú khắp nơi với bước chân rất đủng đỉnh ung dung, bởi vì chàng biết, gã bạn thân ấy giờ vẫn chưa xong việc đâu. Hắn đang bị công việc hành tối mặt, cha chàng vừa mới giao một nhiệm vụ lớn cho hắn.

Quan Lang la cà đến tầm chiều thì đi đến quán trà gần với trụ sở quản lí của vùng Vàm Thuật ngồi đợi. Chàng cố tình chọn vị trí ở ban công để tiện trông thấy hắn.

Bấy giờ, từ trụ sở quản lí, bốn người Mai Thần, Lim Thần, Lãm và Vĩnh Nghiêm cũng vừa vặn bước ra. Công việc đang ngày một tiến triển theo chiều hướng tốt hơn, chỉ còn một tuần miệt mài cày bừa nữa là họ có thể nghỉ ngơi thư giãn rồi. Vĩnh Nghiêm có ý định mời hai vị Vương và Lãm đến quán Mây Trắng để thưởng trà. Hôm nay vừa hay là đêm tổ chức "Mưa sao băng". Chàng đã đặt chỗ, chỉ còn đợi bọn họ gật đầu.

- Ta có hẹn rồi. - Lim Vương cười mỉm từ chối.

Vĩnh Nghiêm cũng không níu kéo làm gì, chàng tạm biệt Lim Vương rồi cùng Mai Lang Vương và Lãm rời đi trước.

Đợi ba người họ đi khỏi hoàn toàn, Lim Vương mới chậm bước đi đến quán trà gần trụ sở quản lý. Lúc cách quán trà ấy chừng mười bước chân, chàng đã trông thấy Quan Lang giơ rìu lên làm dấu. Lim Vương không vào đó mà đợi Nùng Tậu đi xuống. Hai người vừa gặp nhau đã cùng nhếch môi cười. Nụ cười cao ngạo và trịch thượng, hệt như nhau.

- Anh bạn. - Nùng Tậu đấm vào ngực trái của Lim Vương.

- Anh bạn. - Lim Vương đấm vào ngực phải của Nùng Tậu.

Hai người dừng lại trông nhau một chút rồi cùng sảng khoái bật cười. Nùng Tậu và Lim Vương chưa bao giờ cười lớn như vậy. Bao nhiêu ngạo mạng và khó gần mà họ bao phủ quanh người đều tan biến trong phút chốc.

- Đến quán Mây Trắng thôi. - Lim Vương nói.

Nùng Tậu bước đi bên cạnh chàng, hai người vừa đi vừa trò chuyện bao nhiêu điều. Lim Vương có hẹn với Quan Lang từ trước, chàng sớm đã đặt chỗ ở Mây Trắng lầu rồi. Chàng đặt chỗ ở đó trước cả Vĩnh Nghiêm, thế nên không thể hủy được dù biết hắn sẽ đưa Mai Thần và Lãm đến đó.

Hơn nữa, Lim Vương cũng không cảm thấy có vấn đề gì nếu chàng và Quan Lang chạm mặt ba người họ ở đấy. Quan Lang đã hoàn toàn tách khỏi sự giám sát của Mai Thần, chàng và Quan Lang là bạn thân, chàng đưa Quan Lang đến đó uống trà hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến họ.

Nùng Tậu không biết chuyện đó, chàng rất vô tư và hào hứng. Mấy hôm trước tên Lim Vương này có bảo với chàng rằng hắn sẽ chiêu đãi chàng ở tòa lâu nổi tiếng nhất của Vàm Thuật, chàng đang rất hứng thú, muốn xem nơi mà hắn giới thiệu kia hay ho như thế nào.

- Ngài bảo là đi cùng một tì nữ nữa mà? Con nhóc đâu? - Lim Vương thắc mắc khi thấy Nùng Tậu đi một mình.

Quan Lang cười nhẹ, mắt ánh lên sự vui thích hiếm thấy, bảo với chàng rằng con gà nhỏ đã bị lừa ở lại hồ Hỗn rồi.

- Lừa? - Lim Vương nhướn mày lên thật cao, hỏi lại.

- Ừ, con nhóc đó luôn bị dụ dỗ bởi mấy thứ như tăng lương hay quà thưởng. Nó định mua nhà, còn định dành tiền đi lấy chồng nên làm việc chăm chỉ lắm. - Nùng Tậu cười cười.

- Quan Lang, ngài đối xử với con nhóc hơi ưu ái rồi đấy. - Lim Vương trêu chọc.

- Gì?

- Ngài thưởng cho nó rất nhiều, tiền lương hay tiền thưởng cũng hậu hĩnh hẳn. Thời gian trước, ngài thậm chí đã ngăn chặn một gã Chơ Ro đến gần nó còn gì nữa?

Nùng Tậu im lặng không nói, Lim Vương lại không biết dừng, tiếp tục lơ lửng buông lời - Nếu muốn gì với nó thì cư xử rõ ràng một chút đi. Ngài cứ để con nhóc tự sinh tự diệt như vậy thì nó sẽ không hiểu được tình cảm của ngài đâu. Chuyện lấy lòng con gái chẳng lẽ ta phải chỉ vẽ cho ngài nữa hử? Nếu cứ dùng sự lạnh nhạt đối đãi với nó thì sẽ dần bị nó căm ghét đấy.

- Hừm… Ta cũng không muốn cư xử với nó như thế. - Nùng Tậu hừ mũi.

- Thế nào? - Lim Vương hứng thú lắng tai nghe.

Nùng Tậu nâng lưỡi rìu lên, nhìn lưỡi rìu đến mơ màng và đáp - Con nhóc đó… Ta sợ nó vẫn còn nặng tình với người cũ.

- Người cũ ư?

- Ừ, tình lang của nó là tên Mai Lang Vương kia đấy. - Nùng Tậu nhìn xa xăm, nhẹ giọng.

Lim Vương sững ra, vẻ mặt của chàng như thể vừa bị ai đó quẳng xô nước lên đầu. Chàng sửng sốt đến nổi không nhích chân được, đứng yên ở đó tựa như đã hóa đá. Nùng Tậu không bận tâm mà vẫn cứ thế bước. Lim Vương sốc đủ rồi thì vội đuổi theo chàng, giọng chàng ta cất lên thật lớn - Mai Lang Vương?! Tình lang?!

Nùng Tậu cau có nhăn mày một lúc rồi kể cho Lim Vương nghe mọi chuyện. Lim Vương nghe xong, vẫn không sao tin được. Chàng không tưởng tượng ra nỗi bộ mặt ôm ấp con gái của thằng nhóc Mai Lang ấy. Trong tâm tưởng chàng, thằng nhóc đó luôn hiện hữu với bản mặt nghiêm nghị nhạt nhẽo, hệt như tấm thớt treo trong bếp.

Nùng Tậu thấu hiểu cảm xúc của Lim Vương, cười khẩy - Ngươi không hình dung được bộ dạng tả tơi của hắn khi ta cướp con bé đi đâu. Ngươi mà thấy thì sẽ cười lăn cười bò đến tận ba ngày sau.

- Thế… Mai Lang Vương thật sự có tơ tình với con bé đó? - Lim Vương khựng người.

- Ai biết. - Nùng Tậu quay mặt đi, gắt gỏng - Hắn trông rất khổ sở, nhưng rõ ràng hắn đã bỏ con bé để ở bên hôn thê của mình.

Lim Vương không nói gì nữa, chỉ có Nùng Tậu là thở vắn than dài - Con bé vất vả lắm mới nguôi ngoai.

Chàng nhìn bầu không trên cao, nói ra lời mà mình vẫn luôn cất giấu trong lòng - Ta cứ đợi nó quên hẳn hắn mãi. Dù thế nào thì nó cũng phải quên hắn đã, sau đó ta mới tính xa xôi với nó được.

Hai người đang nói đến đây thì Mây Trắng lầu cũng hiện ra. Họ không bàn đến chuyện đó nữa, Lim Vương trưng vé của mình cho gã lễ tân của quán và chờ họ đưa đến chỗ ngồi. Nùng Tậu đứng bên cạnh chàng, lặng lẽ quan sát khung cảnh. Quả là một tòa lâu nổi tiếng, mới chiều mà khách đã đông nườm nượp rồi.

Giữa lúc họ đang chờ ấy thì bên tai chợt vang lên tiếng gọi. Lim Vương dời mắt sang, liền thấy Vĩnh Nghiêm và hai người kia đứng đối diện tự lúc nào. Vĩnh Nghiêm khá ngạc nhiên khi gặp Lim Vương ở đây. Rõ ràng ban nãy chàng đã mời, Lim Vương lại từ chối, sau cùng cũng là đến Mây Trắng lầu này thôi! Sao không đi chung luôn chứ?

Vĩnh Nghiêm không chú ý đến người đi bên cạnh Lim Vương, đây là lần đầu tiên chàng gặp Nùng Tậu. Trước đây có nghe qua danh tiếng nhưng vì Vĩnh Nghiêm ít khi ra khỏi Vàm Thuật và cũng chưa đến Cổ Loa lần nào nên không biết mặt chàng ta.

Riêng hai người phía sau thì quá quen thuộc với Quan Lang rồi, Nùng Tậu nghe lồng ngực nghẹn lại. Lãm trố mắt ra nhìn chàng trong khi Mai Lang Vương thì đã sầm mặt tự lúc nào.

- Quan Lang? - Giọng Mai Thần rét căm căm.

Nùng Tậu không đáp lời ngay được, chàng ta vẫn chưa qua cơn kinh ngạc. Lim Vương lúc này đã nhận ra sai lầm của mình, không ngừng vỗ trán thở than.

Chàng nào biết tì nữ của Quan Lang lại là tình nương của Mai Thần? Quan Lang còn cướp con nhóc từ tay hắn? Nếu chàng biết sớm, chàng đã hủy cái vụ đến Mây Trắng lầu này rồi.

- Sao đâu?! - Mai Lang Vương dấn bước đến gần Nùng Tậu, đôi mắt nâu trừng lớn. Giọng chàng thật dữ dội, khí thế bức bách, tựa như có thể rút kiếm ra và chém vào Quan Lang bất kì lúc nào.

Trong lúc Nùng Tậu tìm câu trả lời để đối đáp thì một lá thư chợt hiện ra ngay trước mặt hai người. Mai Lang Vương đón thư và mở ra xem. Càng xem, sắc mặt càng trầm trọng.

- Quan Lang… - Mai Thần nghiến răng.

Chàng nắm lấy vai Nùng Tậu, siết chặt khiến khớp xương chàng ta kêu lên rắc rắc, gằn giọng - Ngài quá quắt lắm! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!

Nói rồi Mai Lang Vương không nán lại đó nữa. Chàng đẩy Nùng Tậu qua một bên khiến chàng ta đập lưng vào cửa quán. Mai Lang Vương lao vội đi, sau vài bước chân thì dứt khoát nhảy lên mái nhà và mất hút. Tà áo thêu hoa hòa vào gió, phút chốc không còn thấy tăm hơi.

Lãm thở dài day trán. Vĩnh Nghiêm thì không hiểu gì cả, chỉ biết ái ngại đưa mắt qua các khuôn mặt ảm đảm. Nùng Tậu bấy giờ đã bình tĩnh trở lại, chàng nhìn sang Lim Vương, ngắn gọn nói - Đến hồ Hỗn thôi.