Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 78: Quà Thưởng

Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Quan Lang trở về phòng nghỉ còn những người khác lật đật đi về. Sao che miệng ngáp dài, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ. Đang ngáp một cách sảng khoái thì sau lưng lại vang lên tiếng guốc. Âm thanh nổi bật đó hạ xuống ngay cạnh em, kèm theo luồng hơi bức bách cứ không ngừng tràn đến, thấm vào lưng, rờn rợn."

- o-

Buổi tiệc còn kéo dài thêm một canh giờ nữa, chủ yếu xoay quanh mấy chuyện bàn bạc của đàn ông. Sao lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ gật, thật sự em chỉ muốn trở về phòng và đánh một giấc thôi. Khi buổi tiệc sắp đến hồi kết, Lim Vương và Vĩnh Nghiêm chợt ngỏ ý muốn mua lại những mảnh vảy của em. Họ bảo em chỉ cần bán cho họ một nửa phần vảy mà em có cũng được, họ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Sao không biết định đoạt số vảy ấy thế nào vì em không có vũ khí và cũng không hứng thú với chúng. Nếu có thể bán được thì em hiển nhiên rất vui mừng rồi, em cứ cầm mảnh vảy trên tay mà suy nghĩ suốt.

Lim Vương cùng Vĩnh Nghiêm tích cực ra giá, họ sẵn sàng trả hơn cả ngàn ngọc chỉ để được sở hữu vảy. Màn đấu giá của họ càng lúc càng leo thang, giá cứ bị đẩy lên cao chót vót, Nùng Tậu, Lãm ngồi một bên nghe họ tranh giành mà không giấu được nụ cười ý vị.

Nhưng khi giá đã lên đến đỉnh điểm, vẻ mặt Sao lại càng lúc càng trầm ngâm. Cuối cùng em lại kiên định nói với Lim Vương và Vĩnh Nghiêm rằng em hiện tại chưa muốn giải quyết số vảy này. Em muốn giữ chúng lại một thời gian nữa để suy nghĩ kĩ hơn về việc an bài chúng. Hai người kia nghe em nói thế, tiếc nuối lắm nhưng không thể ép em, họ chỉ đành ra sức căn dặn rằng khi nào muốn bán thì cứ tìm họ. Lim Vương thậm chí đã để lại ngụ ngôn cho em để tiện liên lạc sau này.

Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Quan Lang trở về phòng nghỉ còn những người khác lật đật đi về. Sao che miệng ngáp dài, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ. Đang ngáp một cách sảng khoái thì sau lưng lại vang lên tiếng guốc. Âm thanh nổi bật đó hạ xuống ngay cạnh em, kèm theo luồng hơi bức bách cứ không ngừng tràn đến, thấm vào lưng, rờn rợn.

Sao rụt rè quay lại, Mai Lang Vương đang khoanh tay đứng đó, chiếu mắt lên người em, trầm lặng.

- Vương…

- Về phòng ta nào. - Chàng thản nhiên nói.

- P… Phòng ngài? Tại sao? Em múa bên ngoài nhà chính là được rồi ạ. - Sao lập tức khước từ.

- Không thích, thích xem một mình trong phòng thôi. - Mai Lang Vương thẳng thắn nói.

Sao nuốt nước bọt, em biết vào phòng chàng thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Thế nhưng Mai Lang Vương không chờ cho em tìm cớ lảng tránh, chàng đã quay lưng đi rồi. Sao không còn cách nào khác đành đi theo chàng. Hai người cùng bước vào căn phòng ở nhà chính.

Vào đến phòng, chàng lập tức ngồi xuống bên giường và rót trà ra, thưởng trà một cách tư lự. Sao đứng cách giường chàng ba bước chân, dè dặt hỏi ý - Vương, em múa ngay nhé? Em muốn múa nhanh để về ngủ.

Mai Lang Vương hướng mắt về khoảng trống bên cạnh chàng, ngắn gọn nói - Ngồi xuống đó.

Sao ái ngại, tần ngần, Mai Lang Vương điềm nhiên lên tiếng - Đừng để ta ra một mệnh lệnh hai lần.

Sao khổ sở bước đến giường và ngồi xuống. Em tựa vào cột giường, ủ dột rũ mắt, hồn phiêu bồng theo cơn buồn ngủ. Mai Lang Vương không nói gì cũng chẳng nhắc đến vụ múa may. Chàng chỉ nâng chén trà rồi ngồi đó nhìn em, ánh mắt si ngốc.

- Này. - Chàng đột nhiên lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc hộp sứ tròn.

Sao nhìn vật ấy, không muốn nhận nhưng Mai Lang Vương đã nhìn em bằng ánh mắt nghiêm nghị, khiến em phải nhớ lại câu nói ban nãy của chàng.

Đừng để chàng ra một mệnh lệnh hai lần…

- Vâng. - Sao nhận lấy chiếc hộp.

Đó là một hộp sứ rất đẹp, trên nắp hộp vẽ một chùm muồng hoàng yến thanh tao, hộp được làm theo kiểu nấp bật, không có chốt cài. Bề mặt sứ mát lạnh, vừa chạm vào liền khiến em tỉnh ngủ đi ba bốn phần.

Sao mở hộp ra xem, bên trong là một sợi dây chuyền vàng. Mặt dây khảm những viên đá nhỏ xíu, lấp lánh, tựa như ánh sao vậy. Sợi dây được chế tác tinh xảo và mang kiểu dáng riêng biệt. Có vẻ nó không phải là trang sức được chế tác hàng loạt, bán đại trà mà là trang sức được đặt riêng từ một thợ kim hoàng danh tiếng.

- Gì vậy ạ? - Sao ái ngại hỏi chàng.

- Quà thưởng cho vũ điệu ban nãy.

- Thôi ạ, Quan Lang đã thưởng cho em rất nhiều rồi, ngài còn thưởng làm gì nữa?

- Quan Lang thưởng là chuyện của Quan Lang, ta thưởng là chuyện của ta.

Sao nghe đến đây thì không thể ý kiến gì nữa, em ôm ấp chiếc hộp trong lòng bàn tay, tâm trạng trở nên thật chênh vênh.

- Khi đó nếu em không ngăn cản, ngài đã định đốt sạch một ngàn ngọc rồi? - Em sau cùng hỏi chàng, giọng không giấu được trách móc.

- Thế nào? Em thích kiếm tiền mà? Có một ngàn ngọc rồi thì em sẽ không lo nghĩ nữa, đúng không? - Chàng hớp một ngụm trà, cười khổ.

- Em thích kiếm tiền của người khác thôi, tiền của ngài em lấy làm gì? - Sao thoáng giận.

Mai Lang Vương nhìn sang em, chàng cũng rất khó chịu, ngực hầm hậm hơi nóng, buồn bực nói - Ta không thiếu tiền, em muốn bao nhiêu mà chẳng được? Ta để cho em quản hết. Ta không muốn em theo đuổi tiền bạc bên ngoài nữa, em có hiểu cho nỗi lòng này của ta không?

Hồi lâu, chàng lại dằn mạnh chén trà xuống, rót ra một chén khác với thái độ bực dọc - Suýt nữa em đã vì mấy viên ngọc đó mà rơi vào tay lão Lim Vương ấy rồi. Nếu ta không ngăn chặn kịp thời thì chẳng biết lão sẽ giở trò gì với em.

Sao quay đi, không thèm đối đáp với chàng nữa. Cuộc trò chuyện lại rơi vào vùng không im lặng. Mai Lang Vương ngồi đó giận hờn một chút rồi cũng dần nguôi ngoai mà tiến đến gần em. Sao hơi nhích xa khỏi chàng, chàng cứ lấn tới, cuối cùng em bị chàng ép dính vào cột giường, không cục cựa được nữa.

Mai Lang Vương nhấc sợi dây lên, choàng qua cổ em. Tóc của em rất dài và chúng khiến chàng không thể đeo sợi dây lên được. Mai Lang Vương dịu giọng bảo - Vén tóc qua nào.

Sao làm theo lời chàng, Mai Lang Vương mỉm cười, tự tay đeo trang sức cho em.

- Thích không? - Chàng ngắm em một chút rồi cất tiếng hỏi.

Sao chạm tay lên mặt dây lấp lánh, hai má thoảng đỏ hồng, gật gật đầu.

Mai Lang Vương thư thái hẳn đi, chàng trở lại chỗ ngồi của mình và thong dong thưởng trà. Sao trông dáng vẻ vui ngầm ấy, em cảm thấy chàng thật là kì lạ, nhưng rồi một thắc mắc nảy ra trong đầu, em bỗng hỏi - Tại sao ngài lại có sẵn trang sức cho con gái thế ạ?

Mai Lang Vương khựng lại, đáy mắt hơi bối rối.

Trang sức đó là do chàng đặt thợ làm, kể từ khi em còn nhỏ, chàng đã có thói quen đặt người thợ ấy làm trang sức cho em. Vì chàng đặt ông ta làm nhiều lần như vậy nên ông ta đã xem việc làm trang sức cho chàng là điều hiển nhiên. Đến nỗi, ông ấy chẳng buồn hỏi ý chàng nữa, cứ nảy ra được kiểu trang sức nào mới thì ông ấy lại hì hục làm và gửi đến cho chàng. Trang sức ông ấy chế tác đẹp và mang phong cách riêng biệt, ông ấy là một thợ kim hoàng tài hoa. Mai Lang Vương vô cùng vừa ý với những món mà ông chế tác, chỉ cần ông gửi trang sức đến thì chàng sẽ gửi lại tiền. Hai người cứ thế giao dịch hết năm này sang năm khác.

Mới vài ngày trước thôi, ông ấy vừa làm xong một sợi dây chuyền và gửi đến cho chàng lúc chàng còn ở trụ sở quản lí. Khi nhận được nó, chàng rất vui mừng. Em đã trở về bên chàng, lần này chàng có thể tự tay trao nó cho em rồi. Mai Lang Vương vốn định đợi em hồi tỉnh rồi sẽ tặng nó cho em. Rốt cuộc buổi tiệc kia lại diễn ra và em đã dâng cho chàng một điệu múa kiều mị. Chàng bèn lấy cớ đó mà tặng quà để em khỏi phải thắc mắc, chẳng ngờ, em lại đặt nghi vấn về nguồn gốc của sợi dây.

Chàng không thể để em biết là chính tay chàng đặt món trang sức này cho em được. Nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ hết, những món trang sức mà khi em rời đi chàng đã gửi tặng cũng cùng một lò với sợi dây này.

- Nhận đi. - Mai Lang Vương đành nói.

- Ngài để nó trong ngăn tủ? Ngài đã mua nó từ trước ạ? - Sao truy vấn, em vốn hiểu chàng, Mai Lang là người không bao giờ chú ý đến trang sức của con gái. Nếu chàng muốn tặng ai đó trang sức, chàng sẽ giao lại cho chị Ưu Liên định đoạt. Vì thế, trang sức ở trong tủ chàng thì hiển nhiên là món quà đặc biệt, chàng cố tình chuẩn bị nó cho người đặc biệt.

Mai Lang Vương mãi chẳng nói gì, em lại cười nhạt, nhận ra nguồn gốc sâu xa của món quà này - Ngài định tặng cho chị Đào Hoa ạ?

Chàng quay phắt sang em, vội vàng phủ nhận - Không phải.

- Thôi đi, ngài có bao giờ mua trang sức cho con gái đâu? Trừ khi có ý định tặng từ trước? - Em vừa nói vừa cởi sợi dây ra, bỏ vào hộp rồi ném về phía chàng, cười mỉm mà đáy mắt run lên - Ngài muốn tặng ai món đó thì cứ tặng cho người đó, không cần vì một điệu múa mà thay đổi người nhận cho món quà ấy đâu! Em không cần quà thưởng của ngài! Quan Lang đã thưởng rất hậu rồi! Ngài đừng làm những chuyện như thế này nữa!

Nói rồi em lùi lại và cúi chào chàng tôn nghiêm - Ngài an giấc ạ!

Sau đó Sao bỏ ra ngoài, đi vô cùng dứt khoát, không nán lại thêm một giây một phút nào.

- Sao! - Chàng gọi nhưng không giữ em được.

Mai Lang Vương cau mày, cầm chặt chén trà, mắt phủ âm u. Sợi dây chuyền ấy bị ném lên giường, nằm lăn lóc, mặt dây với những viên đá lấp lánh bị bóng của nắp hộp phủ lên, tối sầm.