Sao nắm mũi tên và ném, trong đầu mường tượng lại từng lời dạy của chàng. Những gì mà chàng chỉ dạy, như một dòng chảy hiền hòa lan tỏa trong tâm chí em. Giống như khi em còn nhỏ, giống như thuở em còn đôi tám, chàng vẫn thường dạy em điều này, điều kia."
- o-
Kể từ ngày ấy, Sao phải phục vụ cả hai người Mai Thần và Quan Lang, công việc vô cùng vất vả. Cứ đến các bữa trong ngày, em lại phải đến khu lưu trú hầu Quan Lang, còn những giờ khác, em đến nhà Mai Lang Vương và hầu hạ chàng. Tam vị Hoa Tiên trông thấy em bị hai người đó vờn như vậy, các nàng dường như đã hiểu điều gì đó. Thỉnh thoảng các nàng lại âm thầm nhìn em mà tủm tỉm cười.
Cuộc sống tấp nập đó của Sao kéo dài cho đến tận khi xuân đến, tết về. Mai Viện vào lúc đầu năm có vô vàn thứ để chuẩn bị, các tiểu đồng thì về quê cả nên Sao càng phải chạy đôn chạy đáo nhiều hơn. Mai Lang Vương dù bận rộn công việc vẫn thường xuyên chú ý đến em, thấy em vất vả, chàng bèn âm thầm xử lí một số công việc hộ. Từ lúc em quay về bên chàng thì tâm tình chàng trở nên hiền hòa trông thấy.
Nùng Tậu vẫn nán lại Mai Viện từ dạo ấy, chàng buồn chán lắm nhưng vẫn nhất quyết không rời đi. Trước đây, Nùng Tậu đến Mai Viện là bị cha ép, còn giờ chàng ở lại Mai Viện này là vì Sao. Dù Mai Lang Vương nói rằng chàng có thể đi bất cứ lúc nào nhưng Nùng Tậu còn khuya mới dâng không Sao cho gã Mai Thần đó. Chàng sẽ cướp em về, tên Mai Thần đó tạm thời cứ đắc ý đi, rồi hắn sẽ phải nếm mùi cay đắng.
Đến đêm giao thừa, Nùng Tậu vẫn nhất quyết ở lại khu lưu trú, vua Hùng gửi thư bảo chàng về nhưng Nùng Tậu xin cha được ở lại. Thế là Quan Lang đón cái tết đầu tiên ở Mai Viện, bên cạnh Sao, Mai Lang Vương, các vị Hoa Tiên và Lãm.
Mùng một tết, Mai Lang Vương và Quan Lang cùng uống trà ở giường tre bên khu nhà chàng, đón nhận lời chúc tết từ các vị Thần khác. Lãm cũng đến chúc tết hai người họ, sau đó nán lại và trò chuyện đầu năm, những người đàn ông hội họp sôi nổi.
Sao và các vị Hoa Tiên ngồi trong tràng kỷ, ai cũng xúng xính áo mới. Hôm nay Sao đặc biệt bị các chị kéo vào bàn trang điểm và tô vẽ một phen, các chị bảo em rằng, nay em đã mười chín rồi, phải biết duyên dáng điệu đà đi thôi, để còn tìm được tình lang. Lúc Sao mang bộ dạng mị hoặc đó đến nhà chàng và hầu trà chàng cùng Quan Lang, cả hai người họ đã sững ra một lúc. Lãm sau khi nhìn thấy em cũng ngẩn người, chàng ta lại cười thích thú, bảo em rằng "Có trao đổi thư từ không?".
Vừa mới thở ra câu đó, Lãm lập tức bị Mai Lang Vương và Quan Lang nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo. Lãm lau lau mồ hôi trán, cười giả lã bảo hai người - Này này, mới đầu năm đầu tháng đừng có nhìn người ta thiếu thiện ý như vậy.
Giờ thì công việc trong nhà đã xong cả rồi, Sao không còn phải dọn dẹp nhà cửa, không còn phải giặt chăn gối hay trông nồi bánh chưng nữa. Em đã trở nên thảnh thơi hơn, các chị bảo, vẫn như thường lệ, kì nghỉ tết ở Mai Viện sẽ kéo dài năm ngày. Sao hạnh phúc nằm dài trên ghế và ăn bánh mứt, tay rủng rỉnh bao lì xì. Năm nào em cũng nhận được rất nhiều bao lì xì từ mọi người, nhưng điều mà em mong chờ nhất vẫn là tiền thưởng tết của Quan Lang thôi.
Khi Sao đã nằm dài đến chán ngán thì các chị lại rủ em ra ngoài chơi mấy trò dân gian đầu năm. Sao lật đật ra sân, các chị đã bày sẵn chiếu để chơi thả thơ và bài vụ rồi. Bên này hội con gái tìm trò giải trí thì bên kia, cánh đàn ông cũng không chỉ ngồi phiếm chuyện. Mai Lang Vương, Quan Lang và Lãm cũng đang bày trò ra chơi, đó là trò đầu hồ mà năm nào, em cũng thấy Mai Lang và anh Lãm tranh tài.
Sao không chú ý đến hội đàn ông, em chậm bước đi đến chiếu và chuẩn bị tham gia trò thả thơ cùng các chị. Thế nhưng, vừa mới đặt mông xuống em đã nghe thấy tiếng Quan Lang gọi, Sao phải quay lại và thắc mắc kêu lên - Gì thế ạ?
- Đến đây. - Nùng Tậu nói.
Sao khó hiểu đi đến, Nùng Tậu bảo em đứng một bên xem. Qua những lời đối đáp giữa Lãm, Mai Lang Vương và Quan Lang, Sao đại để biết rằng ba người họ đang tranh tài với nhau và muốn em chứng kiến. Ai thắng thì sẽ được em hầu hạ vào buổi chiều. Sao cảm thấy phần thưởng này có chút sai sai, đây đang là kì nghỉ tết của em mà? Tại sao ba người ấy có thể định đoạt như vậy chứ?
Dù rất bất mãn nhưng Sao chỉ đành đứng một bên xem họ thi đấu, em chợt nghĩ, sao cũng được, dù gì em cũng đang rỗi.
Trò đầu hồ vốn là một trò chơi có xuất xứ từ Trung Hoa, nó được du nhập vào Việt Nam vào thời Nguyễn, là trò chơi giải trí của giới vua quan, quý tộc. Trò đầu hồ gốc khá đơn giản. Người ta chuẩn bị một chiếc bình rồi vài mũi tên, người chơi chỉ cần ném tên vào bình ở một khoảng cách nhất định là được. Về cơ bản thì ai ném được nhiều tên vào bình nhất sẽ là người chiến thắng.
Trò đầu hồ vào thời Nguyễn được cải tiến để trở nên thách thức hơn. Thay vì chỉ ném vào chiếc bình, luật chơi bắt người tham gia ném mũi tên vào một mảnh ván trước rồi lợi dụng lực nảy của mũi tên khi chạm vào mảnh ván mà rơi vào bình. Mảnh ván được gọi là "con cóc". Nó đặt ở giữa chiếc bình và người chơi. Dựa theo luật ấy thì người chơi phải hội tụ rất nhiều khả năng, phải có sự tính toán chuẩn xác và khéo léo thì mới ném tên vào bình được.
Đã vậy, những chiếc bình dùng để chơi đầu hồ còn là bình hồ lô. Chúng có phần miệng rất hẹp, càng khiến độ khó của trò chơi tăng thêm. Thậm chí người ta còn tạo ra những chiếc bình chứa tên có hai hồ lô phụ, rất nhỏ, nằm bên cạnh hồ lô chính để thử thách khả năng của những cao thủ đầu hồ tài hoa nhất.
Ở Mai Viện, luật chơi mà Mai Lang Vương đặt ra phức tạp hơn một chút. Theo đó, mỗi người chơi sẽ có mười hai mũi tên, ném qua ba vòng. Vòng thứ nhất, khoảng cách không xa lắm, mọi người cùng ném vào con cóc rồi giữ cho tên rơi vào một chiếc bình gỗ thấp, miệng rộng. Nhìn chung, vòng một rất đơn giản, nếu ai không qua được vòng này thì nên dừng cuộc chơi tại đây.
Vòng thứ hai, khoảng cách sẽ được nâng lên, người chơi ném tên vào con cóc rồi giữ cho tên rơi vào một chiếc bình hô lô thấp, miệng hẹp. Độ khó đã được tăng lên nhưng cũng chỉ là ném tên vào bình, không có gì quá phức tạp.
Vòng thứ ba, khoảng cách sẽ được nâng lên nữa, một khoảng cách rất xa mà những kẻ nghiệp dư không thể nào ném được. Người chơi ném tên vào một chiếc bình hồ lô bốn miệng, với một miệng chính và ba miệng phụ. Miệng chính hẹp nhưng không có gì quá thách thức, nó cũng giống như chiếc bình hồ lô ở vòng thứ hai thôi. Tuy nhiên, ba miệng phụ kia thì kì thực là một bài toán nan giải, chúng là những chiếc bình hô lô nhỏ, vừa thấp, miệng vừa hẹp, đã vậy có một chiếc còn nằm phía sau miệng bình chính, chỉ cần tính toán sai chút cự li thôi là thua ngay.
Sao vốn không xa lạ gì với trò này, Mai Lang Vương là một người chơi đầu hồ cao tay, mọi năm chàng đều cùng Lãm so tài, với Mai Lang Vương thì trò này dùng để giải trí cho đầu bớt căng thẳng còn với Lãm, đây là trò rèn luyện tư duy.
Ba người họ cùng nhau so tài, khoảng cách từ người chơi đến con cóc và chiếc bình năm nay đã được thay đổi, trở nên khó hơn mọi năm. Nguyên nhân của sự thay đổi này là vì, Nùng Tậu cho rằng Mai Lang Vương và Lãm năm nào cũng chơi nên sẽ bất công với chàng ta. Mai Lang Vương tán đồng ý kiến này, chàng liền thay đổi kích thước của con cóc một chút, khiến nó trở nên nhỏ lại. Mai Lang Vương bảo rằng ném được tên vào bình thông qua con cóc nhỏ như vậy mới là điều thú vị.
Vòng một lướt qua chóng vánh, ba người đều vượt qua dễ dàng. Vòng hai, Lãm bị trượt mất một mũi tên vì con cóc thay đổi kích thước, chàng ta gặp chút khó khăn trong việc tính toán lực.
Vòng ba, Lãm không rơi tên vào được hai trong bốn chiếc bình. Quan Lang thì hơn chàng ta được một mũi còn Mai Lang Vương toàn thắng. Lúc chiến thắng, Sao thấy chàng hướng mắt về phía em và âm thầm cười nhếch. Sao cảm thấy ái ngại trong lòng, nụ cười đó như bảo với em rằng: "vì em là phần thưởng nên ta hứng thú hơn mọi năm đấy".
Nùng Tậu ức chế vô cùng vì thua trong tay Mai Lang Vương, riêng Lãm, chàng ta rất thư thái, năm nay chàng ta đã ném được nhiều tên như vậy dù luật trở nên khó hơn, chàng ta cảm thấy đây đúng là khởi đầu tốt đẹp cho năm mới.
Khi hội đàn ông tụ lại cùng nhau để bàn luận về cuộc thi thì Sao lẳng lặng nhặt một mũi tên lên, em chỉ dám ném vào chiếc bình ở vòng một, dẫu vậy, em không sao ném trúng được. Sao lại nhặt tên lên và ném, Mai Lang Vương và Nùng Tậu bấy giờ đã chú ý đến em. Nùng Tậu bước đến và chọc ghẹo - Vịt cổ lũng cũng muốn chơi hả?
Sao phụng phịu má, Mai Lang Vương khoanh tay nhìn em ném, Sao cứ ném trật lất, chàng chợt cười nhẹ, nhặt một mũi tên lên và đưa cho em, sau đó cầm tay em và hướng dẫn em ném.
- Đừng vội vàng, tịnh tâm lại một chút.
Sao bỡ ngỡ làm theo lời chàng.
Tay Mai Lang Vương âm thầm choàng quanh eo em, tay còn lại thì nắm tay em đưa lên cao, giọng nói trầm ấm vang bên tai.
- Quan trọng là tư thế, sau đó là sự điều chỉnh lực. Em phải tính toán chính xác được rằng, để mũi tên rơi vào con cóc và nảy vào bình thì cần ném nó với một lực mạnh bao nhiêu. Cách ném tên cũng rất quan trọng, chú ý hướng gió, lực cản của gió. Khi ném phải bình tĩnh, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, rồi em sẽ có cú ném hoàn hảo thôi.
Chàng nói và cầm tay em, ném tên đi. Mũi tên lao vút vào con cóc, nảy bật lên, cắm thẳng vào bình. Sao vỡ òa, oa vào thật kìa! Mai Lang Vương đưa một mũi tên khác cho em, cười bảo - Thử lại đi.
Sao nắm mũi tên và ném, trong đầu mường tượng lại từng lời dạy của chàng. Những gì mà chàng chỉ dạy, như một dòng chảy hiền hòa lan tỏa trong tâm chí em. Giống như khi em còn nhỏ, giống như thuở em còn đôi tám, chàng vẫn thường dạy em điều này, điều kia.
Mũi tên rơi vào bình, một cú ném ngọt lịm. Sao reo vang, Mai Lang Vương đứng cạnh bên, hài lòng cười. Nùng Tậu cau có bực bội, xen vào và bảo em rằng chàng cũng muốn được em dạy ném tên. Sao phì cười, Quan Lang ban nãy ném cũng đâu tệ? Sao lại bắt em dạy chứ?
Thế nhưng em không nề hà, cẩn thận dạy lại chàng. Sao đứng nép một bên, giấu hai tay phía sau và chỉ dùng lời để hướng dẫn Nùng Tậu. Khi Nùng Tậu muốn em làm mẫu, Sao rất cẩn thận giữ khoảng cách với chàng ta. Những biểu hiện đó lọt vào mắt Mai Lang Vương, chàng hơi ngẩn ra một lúc, lồng ngực đập thình thịch rộn rã.