Nhân lúc Sao đang cài khuy, chàng lại thì thầm vào tai em với giọng ám muội - Em cởi áo ta thuần phục đấy nhỉ? Làm quen sớm như vậy là tốt đấy, ta cũng thích được em cởi cho hơn là tự cởi."
- o-
Ngày hôm sau, em đến hầu chàng như thường lệ nhưng nhất quyết không nói chuyện với chàng, không đến gần chàng trong phạm vi ba bước chân. Mai Lang Vương cũng không bắt nạt em, chàng chỉ trò chuyện với em về công việc nếu cần, còn không, chàng để cho em được tự do im lặng.
Buổi trưa, sau khi làm việc về, chàng lập tức vào phòng thay áo. Bộ áo mà chàng thay lại là thường phục, đã vậy còn là bộ áo mà chàng giành được từ tay em.
Mai Lang Vương thường không mặc thường phục, dù chàng ở nhà, chàng vẫn mặc lễ phục để tiện tiếp khách khi cần. Chuyện mặc thường phục chỉ diễn ra trừ khi chàng có hứng, dẫu vậy năm khi mười họa chàng mới nổi hứng một lần.
Thế nhưng, hôm ấy chàng lại mặc thường phục, lại còn thay nó một cách rất khẩn trương. Trông chàng thật vui thích, môi cứ tủm tỉm suốt, tựa như rằng bộ áo là một món bảo vật mà chàng vất vả lắm mới bắt được vậy.
Lãm nán lại nhà chàng để uống trà trò chuyện một lúc, khi thấy chàng xuất hiện với bộ áo may bằng vải lụa bình thường, chàng ta có chút sửng sốt. Áo của Mai Lang Vương, dù có là thường phục, cũng sẽ được may bằng lụa tiên. Thường phục của chàng đều do các vị Hoa Tiên dệt may, Hoa Giới là thủ phủ lụa tiên của Thần giới, thật buồn cười khi người đứng đầu nơi đó lại mặc một bộ áo lụa bình thường.
Thêm nữa, một số bộ thường phục khác mà chàng có thì lại là quà tặng của các vị thần, hiển nhiên họ đã mang quà đến tặng một vị Vương thì không thể nào tặng bộ áo may bằng thứ lụa thường rẻ tiền được. Vì thế, Lãm rất kinh ngạc và bàng hoàng, chẳng biết chàng kiếm đâu ra được bộ áo đó. Tuy vậy, trông Mai Lang Vương có vẻ rất thích bộ áo nên Lãm cũng không tiện hỏi, chàng ta chỉ đành ôm nghi vấn ấy trong lòng, chờ nó tự tiêu đi.
Khi Sao đến hầu chàng, mắt thấy chàng mặc bộ áo đó và tự nhiên trò chuyện với Lãm, chân em lại ghim chặt lên sân. Mai Lang Vương không chú ý đến bộ mặt nổi cáu của em, chàng vẫn bình thản cười cười nói nói, thậm chí khi có khách đến nhà vào buổi chiều, chàng cũng chẳng buồn đi thay lễ phục mà mặc luôn bộ áo đó tiếp khách.
Đến chiều, khi Sao đang giặt đồ ở sân sau nhà chàng thì tóm được bộ áo. Sao giơ bộ áo lên, nhìn nó một cách tức tối, chẳng biết sao mà em càng ngày càng không vừa mắt nó. Sao giặt cẩn thận bộ áo rồi phơi lên, khi nó đã khô, em gấp nó tỉ mỉ rồi giấu tận sâu dưới đáy tủ áo của chàng.
Hôm sau, khi sang hầu chàng, em lại thấy chàng mặc nó. Lãm dường như cũng đã ngửi ra mùi đáng ngờ, ánh mắt mà chàng ta dùng để nhìn bộ áo có chút ái ngại. Bộ áo đó sau khi bị em gấp lại rồi nhét dưới đáy tủ, nó liền xuất hiện những nếp gấp rất chướng mắt. Thông thường trang phục của chàng sẽ được là cẩn thẩn với bàn là than sau đó treo lên cao để không bị nhăn nhúm. Nhưng vì Sao không muốn chàng mặc bộ áo đó nữa nên mới cố tình không là nó và treo nó lên mà gấp lại rồi giấu đi. Thế mà chàng vẫn cố đào nó lên, còn mặc nó bất chấp cả việc nó đầy nếp gấp.
Sao bắt đầu không hiểu được chàng, bộ áo đó có gì đặc biệt chứ? Tại sao chàng phải cố chấp với nó như vậy?
Chiều hôm đó, lúc giặt giũ, em lại tóm được bộ áo. Sao nhìn nó chòng chọc, thật sự rất muốn vứt phứt nó đi. Thế nhưng nếu em làm vậy, chắc chắn chàng sẽ làm mình làm mẩy một trận, chính vì vậy Sao giặt nó rất cẩn thận, sau đó là phẳng và treo lên cao, để xem chàng sẽ làm gì.
Không ngoài dự đoán của em, Mai Lang Vương mặc bộ áo đó suốt một tuần liền. Lãm đã không còn bất ngờ nữa, chàng ta đồ rằng, Vương sẽ mặc bộ áo đó vĩnh viễn, đến khi nào nó sờn vai, bạc màu, rách phơ phất đến mức chẳng thể mặc được nữa thì ổng mới thôi. Mai Lang Vương vẫn như cũ, không bận tâm đến ánh mắt của người khác, chàng thư thái tận hưởng món quà của mình. Mỗi lần khoác áo lên người, chàng lại nhớ đến vẻ mặt chăm chú cần mẫn của em khi may nó, bất giác, chàng như cảm nhận được tình yêu của em, như thể trở về được khoảng thời gian trước, khi em còn nhỏ, cái thời mà em lúc nào cũng líu lo quấn quýt quanh chàng.
Bấy giờ Mai Lang Vương đang làm việc trong thư phòng, Sao sau khi giải quyết các việc lặt vặt xong thì cũng đi vào đó để hầu chàng. Vừa bước vào cửa, em đã hầm hầm nhìn chàng, vẻ mặt em thật tức giận, thật bực bội. Mai Lang Vương hơi khựng lại, chàng chưa từng thấy em cáu giận nhiều đến thế.
Tiếng guốc vang lên ồn ã, tựa hồ có thể xô đổ các kệ sách. Sao chạy vụt về phía chàng, guốc nện xuống sàn nhà từng tiếng inh ỏi. Mai Lang Vương đang duyệt công văn, thấy em xông đến, chàng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết ngẩn ra. Sao vừa đi đến gần chàng đã đưa tay bứt phựt cổ áo chàng xuống. Hàng cúc bấm vang lên một tràng phừng phựt giòn giã, vạt trước của áo đã bị em cởi hẳn, khiến lớp áo lót trắng ngà bên trong lộ ra.
Không gian phút chốc chỉ còn hiện hữu tiếng thở gấp gáp, Sao nắm chặt áo, nhìn chàng gay gắt trong khi Mai Lang Vương sững sờ, tay vẫn còn giở công văn.
- Gì hửm?
Khi đã bình tĩnh, chàng liền đưa tay giữ chặt lấy eo em, khiến em không thể rời đi tùy tiện. Sao bị chàng giữ, em mới choàng tỉnh, nhận ra mình vừa làm một hành động dại dột. Thế nhưng lúc này em không thể thoát được nữa rồi, Mai Lang Vương ấn eo em bằng một lực mạnh, khiến em đổ lên người chàng. Sao suýt nữa là va môi vào chàng, may mà em cưỡng lại kịp.
Hai người đối diện nhau trong một tư thế không thể đỏ mặt hơn. Mai Lang Vương ngồi trên ghế, một tay nâng công văn, tay còn lại giữ trên eo em trong khi Sao thì ngồi trong lòng chàng, tay nắm lấy vạt áo trước đã bị cởi xuống của chàng.
Nếu các vị Hoa Tiên dạo qua lúc này và trông thấy cảnh tượng đó, họ hẳn sẽ đùng đùng nổi xung một phen.
- Đừng mặc nữa! - Sao dần lấy lại bình tĩnh, em giơ vạt áo đang cầm trên tay lên, nhấn mạnh.
Mai Lang Vương lặng nhìn em, chàng không nói gì cả, giữ em trong lòng và tiếp tục lướt đọc công văn. Sao không thể tác động đến chàng, em bắt đầu khó chịu. Em kéo mặt chàng về phía mình, thốt lên - Ngài đừng mặc bộ áo này nữa!
Mai Lang Vương bấy giờ mới chịu chú ý đến em một chút, chàng thả công văn xuống, ánh mắt có chút bất lực. Chàng tựa lưng vào ghế và cười nhẹ nhàng, hỏi em - Tại sao? Áo là của ta, ta thích mặc thì mặc, cớ gì em lại ngăn cản?
Sao nghẹn lời, em hực hừng nhìn chàng, đôi mắt nâu ấy cũng đang soi chiếu vào em. Đáy mắt em dần dâng lên ánh lệ, Sao siết lấy vạt áo trước kia đến run rẩy, chậm rãi nói - Đừng mặc nữa, em sẽ may bộ áo khác cho ngài!
- Gì cơ? - Mai Lang Vương nghe hơi thở ngưng lại trong khoảnh khắc.
Sao lặp lại, rõ ràng hơn - Em sẽ may áo khác cho ngài. Em sẽ hỏi các chị và dùng lụa tiên mà các chị dệt để may áo cho ngài. Em sẽ may cho ngài thật nhiều áo. Vì vậy ngài đừng mặc bộ áo bằng lụa thường này nữa!
- Thật ư? - Mai Lang Vương hỏi em mà tim đập thình thịch như trống hội.
- Vâng! - Sao ấm ức gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của em, chàng thấy nhẹ cả người. Mai Lang Vương cười mỉm, lòng vui sướng tột cùng. Tuy vậy, chàng không để lộ điều đó ra cho em thấy. Chàng lại cầm công văn lên, vừa lướt đọc vừa ra lệnh cho em - Cài khuy lại cho ta.
Sao giật mình, Mai Lang Vương cười trêu chọc - Tự dưng xông vào cởi áo người ta xuống, muốn gì hửm?
Mặt sao đỏ như gấc, ngay cả hơi thở cũng nóng rực. Em tẽn tò cài khuy cho chàng. Nhớ lại hành động ban nãy, em chỉ muốn đào lỗ chui xuống thôi. Mai Lang Vương trêu ghẹo được em, chàng thích ý lắm. Nhân lúc Sao đang cài khuy, chàng lại thì thầm vào tai em với giọng ám muội - Em cởi áo ta thuần phục đấy nhỉ? Làm quen sớm như vậy là tốt đấy, ta cũng thích được em cởi cho hơn là tự cởi.
Sao lóe mắt, cài vội khuy áo cho chàng rồi vùng ra. Khi đã thoát, em không khách khí đánh chàng một cái. Mai Lang Vương phì cười, sau đó không nói gì nữa mà tập trung làm việc. Sao ngồi bên cạnh hầu chàng mà lòng rối bời bời, cái gì mà "em cởi" với chẳng "tự cởi" chứ? Ngài ấy đang nói đến chuyện quái quỷ gì vậy?!