Mãi Ở Trong Lòng Anh

Chương 2: Đội Phó Tô

Editor: Maruru

****

Thành phố bừng sáng dần lên, dân văn phòng chen chúc nhau trên các chuyến tàu điện ngầm và xe buýt công cộng, đường phố tấp nập.

Dòng xe cộ như hợp thành một dòng sông dài, mà chiếc Mercedes màu đen của Dịch Yên thì bị chặn ở giữa đường.

Giờ cao điểm, xe cộ ầm ầm nối tiếp nhau.

Dịch Yên cũng không gấp. Khi người khác đi làm, cô đã tan tầm. Chỉ là tiếng còi xe làm cô bị chóng mặt, đầu bất giác nóng lên.

Dịch Yên gục đầu vào cánh tay đang vịn ở cửa sổ, có chút sốt ruột mà nhíu mày.

Hai phút sau, dòng xe chậm rãi di chuyển, Dịch Yên chậm rãi nhích lên một chút. Khi đến ngã ba, cô đạp giẫm mạnh chân ga và rời khỏi tuyến đường chính tấp nập.

Sau khi trở về nhà, Dịch Yên lao vào phòng tắm, tắm rửa. Bị cảm thì không thể gội đầu, nhưng Dịch Yên không chịu được. Cô bước khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng.

May mắn là mùa đông ở tiểu khu cao cấp này ấm áp, Dịch Yên chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm nhưng không thấy lạnh, nhìn từ tầng cao nhìn ra ngoài cửa cổ, xe cộ trong thành thị giống như một con kiến.

Cô đi chân trần trên sàn và ngồi xuống cạnh giường.

Áo choàng tắm buộc không chặt, cổ áo nới rộng, làm hiện ra nửa vòng tròn trước ngực, rất đầy đặn.

Dịch Yên đưa tay ra sau lưng, lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, cô rút một điếu thuốc, bật lửa lêu tách một tiếng, cô hút một ngụm thuốc. Dịch Yên ném chiếc bật lửa trở lại tủ đầu giường rồi chậm rãi nhả ra khói thuốc.

Điếu thuốc đã cháy hết, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Đợi đến lúc khói tan hết, cô đưa tay  nghiền đầu thuốc trong cái gạt tàn ở đầu giường.

Tóc đã gần khô, Dịch Yên cởϊ áσ choàng rồi dứt khoát ném nó xuống sàn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đắp chăn ngủ.

Cô ngủ đến hơn mười hai giờ trưa thì điện thoại di động đầu giường reo lên.

Hết lần này đến lần khác, dai dẳng không dứt.

Mặc dù Dịch Yên bị ốm, nhưng giấc ngủ của cô cũng không thay đổi. Bị đánh thức, cô ngước lên nhìn trần nhà chằm chằm. Phải mất một lúc sau, cô mới cử động. Cô duỗi tay từ trong chăn, sờ soạng tìm di động.

Trên màn hình là một loạt dãy số di động giống nhau. Mặc dù dãy số này không có gì đặc biệt, nhưng Dịch Yên lại rất quen thuộc.

Dịch Yên nhíu mày, cúp điện thoại và trực tiếp tắt máy.

Cuộc sống ngày qua ngày, buổi tối trực đêm, ngủ vào buổi ngày, giống như một linh hồn lạc lõng hoàn toàn tách biệt với đám đông.

Dịch Yên không còn gặp lại Tô Ngạn.

Kể từ khi anh gặp cô trong bệnh viện ngày hôm đó, bọn họ chưa bao giờ gặp lại nhau.

Cuộc sống dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì. Dịch Yên vẫn làm việc, ăn, ngủ, là một người làm công bình thường.

Hôm nay Dịch Yên trực ca sáng, cô tan làm lúc 6 giờ chiều. Không ngoài ý muốn là, xe cô lại bị chặn khi đi về vào giờ cao điểm

Xe xếp thành một hàng dài, uốn lượn như một con rồng, tiếng còi inh ỏi vang lên.

Đúng lúc Dịch Yên đang buồn chán, thì có người gọi đến.

Dịch Yên liếc nhìn màn hình để kết nối điện thoại.

"Cậu đã tan làm chưa? Tớ nhớ là hôm nay cậu làm ca sáng ."

Một giọng nam trẻ trung mang theo một loạt thứ âm thanh ầm ĩ huyên xuyên vào tai Dịch Yên.

Dịch Yên vô thức gõ tay vào vô lăng: "Không, bây giờ tớ phải tăng ca."

"Cái rắm, nói dối cũng nên đóng cửa sổ lại, tớ nghe được cả tiếng còi ngoài đường. "

Dịch Yên liền nhận là nói đùa, hỏi "Thế nào? Có việc tìm tớ? "

Kỷ Đường là bạn của Dịch Yên. Ngoại trừ đẹp trai, giàu, tốt bụng, còn lại cái gì cũng tệ, tính cách bốc đồng lại yếu ớt.

Hắn nói: "Thì cũng không có gì, chỉ hỏi cậu tối nay đi đâu không."

Dịch Yên: "Không đi đâu cả."

"Chỉ có cậu mới như vậy, bác sĩ mấy người đều thành thần tiên cả rồi, đúng là thanh tâm quả dục. . "

Dịch Yên:"Câm miệng, có phải ai cũng chơi bời lêu lổng như cậu đâu."

Kỷ Đường đáp :"Tớ chơi bởi lêu lổng? Dù gì tớ cũng là phú nhị đại nha"

Dòng xe chậm rãi dịch chuyển, Dịch Yên nói :"À, cậu còn siêu tự luyến."

Kỷ Đường tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Phải trực đêm, không đi chơi thì tớ hiểu được, chứ buổi tối được nghỉ mà không ra ngoài là cái quái gì thế? Không ra ngoài chơi thì cậu làm gì thế?

"Ngủ."

"Xem cậu kìa, cái này không phải là tự làm khổ mình sao? những gì tốt khi bác sĩ? Đang tốt đẹp tự dưng làm bác sĩ làm gì? Cái nghề này là để người làm sao? Mỗi ngày mệt muốn chết rồi còn phải xem tâm trạng của bệnh nhân. "

Tầm nhìn dần dần rộng rãi, Dịch Yên tăng tốc, kiến trúc ở hai bên lùi dần.

Nghe những lời của Kỷ Đường, cô lặng lẽ nhếch môi, trào phúng. Buột miệng nói, không rõ thật giả

"Vì kiếm sống thôi."

————

Cuối cùng Dịch Yên cũng không về nhà. Kỷ Đường muốn tìm một nhà hàng, nhưng Dịch Yên không đồng ý. Nên hai người hẹn nhau ở phố Phương Ngâm.

Phố Phương Ngâm không phải là phố buôn bán. Lân cận có vài quán nhỏ và xe hàng rong, những ngôi nhà cổ kính mọc lên san sát, cửa sổ gác mái mở toang ra hai bên.

Đến phố Phương Ngâm, vừa ra khỏi xe, Dịch Yên đã thấy Kỷ Đường ngồi xổm bên đường ăn bánh rán.  =))))))

Da Kỷ Đường vốn trắng, trời lạnh làm mặt anh trở nên tái nhợt.

Dịch Yên đút tay vào trong áo khoác, băng qua đường.

Lá ở hai bên đường rụng hết, cành trơ trụi lá, cành thì chết khô.

Kỷ Đường bị lạnh, cả người phát run, nhìn Dịch Yên phàn nàn :"Tại sao lại muốn tới cái phố này vậy? Lạnh muốn chết." Nói xong lấy lòng mua cho Dịch Yên một cái bánh rán.

Kỷ Đường bị lạnh, hàm răng kêu kèn kẹt :"Từ khi tốt nghiệp trung học, tớ chưa trở lại bao giờ. Nơi này không còn nhiều ngôi nhà lúc trước nữa, nhưng bánh kếp vẫn ngon như cũ."

Dịch Yên nhìn vào Nhị Trung ở cuối đường :"Cũng không có thay đổi nhiều, trường học cũng không thay đổi chút nào. "

Đèn đường mờ ảo, cổng trường Nhị Trung nhạt nhoà chẳng khác gì lúc trước.

Kỷ Đường nhìn thoáng qua: "Chỗ nào như cũ chứ. Trường học đã được cải tạo rồi. Đã gần mười năm rồi. Làm thế nào mà không thay đổi được?"

Mười năm trôi qua, mọi thứ không thể không thay đổi, con người cũng vậy.

Giống như mấy hôm trước nhìn thấy người kia.

Dịch Yên lặng im, không biết nghĩ cái gì, một lát sau đột nhiên hỏi: "Cậu có nhớ Tô Ngạn không?"

Kỷ Đường đang ăn bánh rán, nghe vậy, anh ngẩng đầu lên, miệng nhai nhồm nhoàm hỏi: "Tô Ngạn? Ai vậy?"

"Không có gì" Dịch Yên đá chân Kỷ Đường, "Đứng lên, đi tìm quán cơm."

Tuy Kỷ Đường là cái phú nhị đại, nhưng căn bản là nhiều lúc không có tác phong của một đưaa con nhà giàu, anh đứng dậy: "Vừa đúng lúc tớ ăn xong bánh rán rồi, một cái cơ bản là không đủ no, tớ muốn mì thịt bò của Lão Thang Ký."

Lão Thang Ký là một quán canh của phố Phương Ngâm, mở cách đây mười mấy năm, danh tiếng tốt, vẫn như lúc trước khách chật ních. Quán mở ở ngay bên cổng trường Nhị Trung, học sinh mỗi ngày tan học đều đi qua hướng này.

Hiện tại là giờ tự học tối, trời lạnh nên dân văn phòng tan tầm liền trốn trong nhà rồi, hôm nay tiệm khá thưa thớt người .

Dịch Yên và Kỷ Đường ngồi vào một cái bàn ở sát tường, hai người đều gọi mì thịt bò.

Không lâu sau đã có mì thịt bò, trông thật đầy đủ, nước súp bóng dầu, hành lá được rải lên trên thịt bò thái lát.

Kỷ Đường càu nhàu lấy một đôi đũa, phồng má: "Cậu ăn xong có phải đi về ngủ luôn không?"

Dịch Yên: "Về nhà làm gì? Hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, đương nhiên phải đi xuyên đêm."

Kỷ Đường: "...... Cái đó, bác sĩ Dịch này, hai giờ trước cậu nói như thế nào nhỉ? Cậu phải về nhà ngủ, cậu phải cung cấp đủ năng lượng, ngày mai 6 giờ còn phải trực buổi sáng?"

Dịch Yên đột nhiên hỏi: "Hôm nay cậu lại bị học tỷ từ chối à?"

Đang say mê ăn thịt bò Kỷ Đường: "....."

Năm đó Dịch Yên và Kỷ Đường đều học ở Nhị Trung, Dịch Yên xem như học tỷ của Kỷ Đường, năm Dịch Yên học năm ba thì Kỷ Đường mới học năm nhất, Kỷ Đường thích một vị học tỷ cùng khoá với Dịch Yên, nhưng anh theo đuổi mười năm, học tỷ vẫn không đồng ý.

Hắn liếc Dịch Yên một cái, quát "Cậu có thể đừng đào hố người khác được không vậy?"

Dịch Yên khinh thường đảo mắt qua, nhún vai: "Không thể."

Kỷ Đường quăng mẹ nó cái đũa: "Dịch Yên tớ với cậu nói rõ, hôm nay cậu muốn về ngủ tớ cũng không cho cậu về! Cho cậu buồn ngủ chết."

Dịch Yên bật cười : "Tên đần thối này."

————

Rạng sáng 0 giờ.

Hộp đêm ầm ĩ, đèn màu nhấp nháy.

Dịch Yên cùng Kỷ Đường từ hộp đêm đi ra, ở bên trong bị sóng nhạc tần số cao làm chấn động rồi, khi ra ngoài lỗ tai cứ ù ù từng đợt.

Kỷ Đường đi đường có chút loạng choạng: "Có phải tớ già rồi hay không, nhảy nhạc sàn một chút liền không chịu được, đầu thì nặng mà chân cứ lâng lâng."

Dịch Yên: "Là do cậu uống say."

Kỷ Đường: "Tớ không có say."

Dịch Yên: "..."

Kỳ thật Dịch Yên cũng có chút ngà ngà say, chỉ có điều bị gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức tỉnh táo, tâm tình lại càng thêm bực bội.

Đêm nay, từng cọng cây ngọn cỏ quen thuộc đến nỗi cô không thở nổi.

Liên quan đến người đó, năm tháng đó.

Hai người lái xe tới, xe đậu ở khu thu phí, hai người đi bộ xuyên qua hẻm nhỏ.

Vừa vào trong hẻm, bên kia có mấy người đàn ông đứng dựa vào vách tường, dáng vẻ lưu manh.

Dịch Yên cũng không thèm để ý.

Kỷ Đường uống say, nói càng nhiều, ở bên người Dịch Yên nói nói không ngừng.

"Ai?" Kỷ Đường để ý đến mấy người bên cạnh Dịch Yên, mơ màng quan sát mấy người trước mặt, "Bọn họ có phải đang nhìn chúng ta không? Còn tiến về phía bên này"

Dịch Yên vẫn không hé mắt nhìn.

Dù sao Kỷ Đường là đang say, cũng không để ở trong lòng, lại tiếp tục chuyển chủ đề.

Cho đến khi mấy người kia lướt qua, người đứng đầu bỗng nhiên duỗi tay sờ soạng tay Dịch Yên.

Ngay sau đó, có vài người dừng lại phấn khích, cười rộ lên: "Mẹ nó, sợ thật à."

Dịch Yên cầm chặt túi, xoay người, trên mặt nhìn không ra bất cứ cảm xúc cái gì, chỉ nhìn bọn họ.

Cuối cùng tiếng cười đùa nhỏ dần, mặc dù đối phương chỉ là phụ nữ, nhưng vẫn bị này ánh mắt này làm phát run.

Kỷ Đường thấy Dịch Yên không theo kịp, quay trở lại: "Sao không đi nữa?"

Anh nhìn mấy người đàn ông trước mắt, hỏi Dịch Yên: "Cậu muốn đánh nhau à?"

Nói xong liền bày ra vẻ mặt xem náo nhiệt không để ý đến đại sự, cố ý nhắc nhở: "Đừng nha, chúng ta chỉ có hai người, bọn họ những mấy người, chúng ta làm sao mà đánh thắng bọn họ được?"

Đối phương quả nhiên mắc bẫy, nghĩ thầm đối phương chỉ có hai người, huống hồ còn có phụ nữ, sợ cái gì.

Người đứng đầu cất giọng : "Cũng chỉ là sờ tay cô em một chút, thế nào? Không cho sờ?"

"Hay là......"

"Muốn ngủ cùng bọn anh một đêm?"

Dứt lời, đám người hưng phấn cười rộ lên, có người phụ họa: "Đêm hôm khuya khoắt còn ở bên ngoài lắc lư, căn bản là không tuân thủ nữ tắc, nhưng mà chỉ là sờ tay thôi mà."

Kỷ Đường lập tức bùng nổ: "Đ** m* mày*, con mẹ nó vì sao lại kỳ thị giới tính chứ? Nữ đi chơi ban đêm thì làm sao? Mày mẹ nó, có cái cc dài hơn người khác thì ghê gớm lắm à? Tao đây mẹ nó kỳ thị mày đầu óc khuyết tật!"

*Nguyên gốc nó là đ** m* luôn nha

Dịch Yên rút bàn tay đàn xách túi ra ngăn Kỷ Đường lại, bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi tiến lên.

Con hẻm cũ tĩnh mịch, bên tường rải rác đôi mấy cái lục bình rượu.

"Chỉ là sờ tay của tôi?" Dịch Yên khẽ cất cao giọng, dừng chân trước mặt đám người.

Cô vẫn cười cười: "Vậy anh đã nghe câu "gieo gió gặt bão"* chưa?"

*Câu gốc là "tiên liêu giả tiện" (先撩者贱), trích từ thành ngữ "先撩者贱,打死無怨": chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác, luôn là kẻ sai trái, đánh chết cũng không oan, kiểu như gieo gió gặt bão.)

Tiếp theo trong nháy mắt, Dịch Yên bỗng nhiên biến sắc, quơ lấy một bình rượu ven đường, nhanh chóng đập vào đầu người nọ.

————

Trên con đường bán đồ ăn khuya, một đoàn người kề vai nhau đi ra từ quán hải sản.

"Liên tục nửa tháng ngồi xổm trong cục thành phố ăn mì gói, tôi thật sự chịu đủ rồi", một thanh niên khoảng hai mươi tuổi duỗi duỗi cái lưng, "Hải sản ăn ngon thật đó, không có án mạng thật hạnh phúc."

Từ phía sau, một người đàn ông trong có vẻ lớn tuổi hơn một chút, mang một cặp mắt kính tiến lên, đá chân hắn một cái: "Cậu con mẹ nó câm miệng, ra ngoài chơi đừng có nhắc đến phá án."

"Làm báo cáo án mạng cũng không xong," người đàn ông đầu đinh khoác vai người đàn ông đeo kính, "Làm không tốt mấy giây sau cả lũ liền bị tống cổ khỏi đơn vị."

Một đám người cười ha ha : "Cút đi."

Lúc này đột nhiên có người hỏi: "Đội phó Tô đâu?"

"Đang tính tiền ở bên trong, sẽ ra ngay thôi." Thanh niên đầu đinh nói, "Đêm nay đội trưởng Chu ở nhà cùng chị dâu, không ai quản chúng ta uống rượu, có thể uống thoải mái rồi."

"Anh cho rằng đội trưởng Tô sẽ mặc kệ á."

"Đội phó Tô tuy là ít khi nói cười, đi làm cũng nghiêm khắc, nhưng mấy chuyện uống rượu này quả thật sẽ mặc kệ chúng ta."

Thanh niên nhỏ tuổi nhất nói: "Em mới không tin, mấy ngày nay rõ ràng là tâm tình của đội phó không tốt, nếu không cũng không cho chúng ta đi."

Thanh niên đầu đinh nói: "Lại đây cược luôn không."

Tô Ngạn từ trong tiệm đi ra, thanh niên hai mươi tuổi liền đi hỏi.

"Đội phó Tô, có thể đi uống rượu không?"

Vừa rồi ở bên trong tiệm cơm nóng nực, Tô Ngạn cởi ra áo khoác ra, treo lên cánh tay gian.

Bên ngoài mát mẻ, Tô Ngạn mặc một cái áo sơmi có cổ, một tay gỡ nút áo trên cùng cho thông thoáng, nói: "Có thể."

Thanh niên đầu đinh nghe vậy huýt sáo một cái: "Cảm ơn đội phó. Tên nhóc đần thối kia, đưa tiền."

"Đưa thì đưa."

Đoàn người cười đùa trò chuyện, đi về phía quán bar.

Đường trống trải, không một bóng người.

Nơi này đa số là thanh niên nhỏ tuổi hơn Tô Ngạn, cãi nhau ầm ĩ.

Trong một khắc, Tô Ngạn như cảm nhận được cái gì đó, bước chân dừng lại, bỗng nhiên mi tâm nhíu lại.

Đoàn người thấy Tô Ngạn dừng lại, lập tức cảnh giác, im bặt.

Trong đêm tối, cách đó không xa, tiếng người hỗn loạn.

Thanh niên nhỏ tuổi nhất nói: "Có người ở đánh nhau!"

Đoàn người nhìn về phía Tô Ngạn.

Tô Ngạn gật đầu: "Đi."

Đoàn người ngay lập tức nhấc chân chạy tới nơi phát ra âm thanh.

————

Lúc học cao trung, Kỷ Đường sẽ không đánh nhau, nhưng hắn biết Dịch Yên đánh nhau rất lợi hại.

Từ khi lên cao trung, hai người có một quy tắc, đánh nhau đúng lúc, Dịch Yên phụ trách đánh, Kỷ Đường phụ trách trốn.

Nhưng lần này Kỷ Đường không trốn, chỉ khi uống say, Kỷ Đường mới mặc kệ bản thân có thể bị đánh, không suy tính gì liền lao vào đá người đàn ông kia một phát.

Dịch Yên lại cầm bình rượu vung mạnh vào đầu một người khác.

Trên tay dinh dính máu, Dịch Yên không kiên nhẫn nhíu mày.

Đám người cũng chưa phát giác, cách đó không xa có tiếng bước chân.

Đột nhiên trong ngõ nhỏ một tiếng hét to vang lên: "Đều mẹ nó dừng tay cho tôi !"

Dịch Yên nhướn mày, đang muốn xoay người xem là ai xen vào việc người khác.

Giây tiếp theo, một giọng nói lãnh đạm nghiêm túc vang lên.

"Cảnh sát."

Giọng nói quen thuộc này phảng phất dội ngay vào đầu Dịch Yên một xô nước lạnh, máu toàn thân lập tức đông cứng.

Cô thả bình rượu xuống, tay cứng đờ.

Một lúc sau, mới quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Tô Ngạn.

****