Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 3 - Chương 11: Bắt cóc

Con phố nhỏ được treo đèn hai bên nên khá sáng, Hắc Mã cố gắng duy trì khoảng cách để Tiểu Duệ không biết, nhưng cũng không dám lơ là cảnh giác. Nàng đi chầm chậm, vô định, dưới màn tuyết lất phất càng thê lương, đau lòng.

Tiểu Duệ đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng đã chuẩn bị để một kiếm lấy mạng Dương Thiên Vũ, sau đó cũng sẵn sàng cho người của Lâm Vũ vương phủ lấy mạng mình. Nhưng sự tình xoay chuyển không như nàng dự tính. Cuối cùng, dù hận đến thấu xương, nàng cũng không thể dứt khoát xuống tay. Nhát kiếm kia, với một người học võ như nàng cũng đủ biết đã lệch tim một chút, hắn vẫn có cơ hội sống sót. Điều nàng không ngờ nhất chính là hắn không giết nàng, cũng không giam giữ nàng. Nhưng nàng biết đi đâu bây giờ? Không có nhà để về, không có mục đích để đến. Tiểu Duệ đột nhiên nhận ra nàng cô đơn biết dường nào. Không quá khứ, không tương lai, thậm chí hiện tại nàng đang sống đây cũng là cái bóng mờ ảo, như bông tuyết rơi rồi tan biến không chút dấu vết.

Nàng cứ bước đi như thế, không biết rốt cuộc nên đi đâu, về đâu? Đi rất lâu, rất lâu, cũng không biết mệt. Chỉ khi thân xác mệt nhoài bởi những bước chân nặng nề, nàng mới có thể tạm nguôi nỗi đau bỏng rát tâm can hiện giờ.

Một mùi hương dìu dịu, ngòn ngọt trong không khí. Tiểu Duệ thấy đầu óc dần mơ hồ, trĩu nặng. Nàng đưa tay vịn vào tường, rồi từ từ khụy xuống, đầu óc mơ hồ, nàng không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Lúc ấy, người ở phía sau, tức Hắc Mã lại đang vô cùng chật vật. Hắn vốn chỉ định đi theo vương phi, đợi nàng mệt hoặc tìm cơ hội thích hợp sẽ khuyên nàng hồi phủ, không ngờ giữa đường xuất hiện một toán người mặc áo đen, bịt mặt. Bọn chúng võ nghệ cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, ra tay vô cùng tàn độc như muốn nhanh chóng lấy mạng hắn.

Tiểu Duệ ngất đi đã bị một tên áo đen vác lên vai, thi triển khinh công biến mất sau những mái nhà nhấp nhô. Hắc Mã thầm hô không ổn, lập tức vừa chống đỡ vừa rút ống pháo bắn tín hiệu. Người của vương phủ thấy tín hiệu này nhất định sẽ đến ứng cứu.

Kẻ địch quá mạnh, dù cố hết sức Hắc Mã cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây của năm tên áo đen, thậm chí còn bị một vết chém mạnh vào tay phải. Cánh tay chảy máu xối xả nhưng hắn không màng, chỉ cố gắng thoát khỏi những kẻ này để đuổi theo vương phi vừa bị bắt đi.

Thấy pháo hiệu Hắc Mã bắn ra, thêm việc Tiểu Duệ đã bị bắt đi trước đó, năm tên kia liếc nhìn, gật đầu với nhau. Một tên có vẻ là thủ lĩnh vung tay, một loạt phi tiêu điên cuồng bay về phía Hắc Mã. Hắn vội vã nghiêng mình tránh né. Đến khi đứng thẳng được dậy thì năm bóng áo đen kia đã biến mất dạng trong màn đêm.

Hắc Mã không quản vết thương, lập tức liều mạng đuổi theo hướng Tiểu Duệ vừa bị bắt đi, nhưng xung quanh hắn chỉ là những căn nhà cũ kỹ im lìm trong đêm, không chút dấu vết.

Hắc Mã tức giận đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh, gân xanh nổi đầy thái dương. Bàn tay hắn lập tức rướm máu, nhưng điều hắn quan tâm lúc này chỉ là không biết vương phi đã bị bắt đi đâu?

Một loạt sự việc diễn ra ngày hôm nay là vì sao?

Chắc chắn không thể có chuyện vô tình như vậy được, đây là âm mưu do kẻ nào đó sắp đặt. Nhưng đó là kẻ nào? Hắn muốn nhằm vào vương gia?

Vương phi là điểm yếu duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của vương gia không phải là điều bí mật gì. Nhưng bọn chúng ra tay khi nào, tại sao không chút dấu vết như thế?

Càng nghĩ Hắc Mã càng cảm thấy căm hận bản thân nhận sự ủy thác của vương gia mà không làm tròn nhiệm vụ. Trước khi lên đường viễn chinh, Dương Thiên Vũ đã dặn dò Hắc Mã phải đặc biệt bảo vệ Tiểu Duệ, không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến nàng. Ngày hôm nay, khi vương gia khải hoàn trở về, hắn cứ nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, thật không ngờ kẻ đứng trong bóng tối kia lại chọn chính ngày này để ra tay, khiến bọn họ quả thực không lường được, lại càng không kịp trở tay.

Hai tay nắm chặt, ánh mắt vằn tia máu, Hắc Mã căm hận nhìn xung quanh, không biết phải trút giận vào đâu, cuối cùng chỉ biết điên cuồng đấm đá bức tường gạch bên đường, khiến từng mảnh gạch rơi xuống, tạo thành âm thanh ầm ầm lay động cả con ngõ nhỏ.

***

Tiểu Duệ tỉnh dậy, một cánh tay tê cứng đến không còn cảm giác. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, mất một lúc lâu sau mới định thần lại. Đêm qua, nàng đi trong thành, mùi hương kỳ lạ, nàng ngất đi. Sau đó thế nào?

Tiểu Duệ lập tức nhỏm dậy, nhìn quanh. Nàng đang nằm trên một chiếc giường gỗ, bên trong căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Nhìn đây giống như một căn nhà của các hộ dân bình thường. Tiểu Duệ nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng đi về phía cửa, vừa đưa tay lên toan mở thì cánh cửa đột ngột mở ra làm Tiểu Duệ giật mình lùi lại mấy bước. Lông mày nàng càng nhíu chặt khi nhìn thấy người vừa bước vào kia.

– Mai tiểu thư tỉnh rồi?

Là Thái Khanh quận vương. Hắn nhàn nhã bưng một cái bát còn bốc hơi nghi ngút đặt lên bàn, rồi ung dung ngồi xuống ghế.

– Mai tiểu thư đã ngủ một mạch hai ngày rồi, uống chút canh gà cho khỏi đói.

– Tại sao ta lại ở đây?

– Tội hành thích vương gia nhẹ thì xử trảm, nặng thì trảm cả nhà. Chẳng lẽ Mai tiểu thư vẫn muốn lưu lại kinh thành đợi người ta đến lấy đầu?

Nhớ lại tất cả những chuyện đêm ấy, toàn thân nàng bỗng không còn chút sức lực, phải vịn tay vào cánh cửa để khỏi ngã xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

– Hắn… không giết ta.

– Là bởi lúc đó hắn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra. Mai tiểu thư, ta là người chứng kiến bao nhiêu năm nay, dĩ nhiên ta biết tình cảm của hắn dành cho nàng sâu đậm. Nếu không, sao hắn lại dám làm tất cả những việc kia? – Hắn ngừng lại một chút, cố tình khắc sâu ấn tượng câu nói này vào tâm trí nàng. – Nhưng có ai yêu người khác hơn bản thân mình không? Huống hồ hắn còn là Lâm Vũ vương gia phong quang vạn dặm?

Tiểu Duệ lùi mấy bước, ngồi xuống bên giường. Nàng không biết, cũng không muốn phản bác lời của Thái Khanh quận vương.

– Là ngươi bắt ta đến đây?

– Nàng nói sai rồi. Là ta đêm đó cứu và đưa nàng rời khỏi kinh thành.

– Chúng ta đang ở đâu?

– Hiện đã đến Quý Nhược.

Tiểu Duệ nhíu mày.

– Tiếp theo sẽ đi đâu? Tại sao lại đưa ta đi theo?

Thái Khanh quận vương phất tay mở chiếc quạt giấy, nhìn ngắm bức tranh thủy mặc trên đó một lát rồi mới nói.

– Đại hoàng tử muốn gặp nàng. Dù nàng đã quên thúc ấy, nhưng thúc ấy chưa từng quên đoạn tình cảm giữa hai người. Thêm nữa… – Hắn thở dài. – Nàng không muốn đòi lại món nợ máu năm xưa với Dương Thiên Cảnh?

Tiểu Duệ cười nhạt.

– Ta thì có thể làm được gì?

– Nàng là con gái Mai tướng quân, là nữ tử tinh thông binh pháp nhất Huyền Vũ, là người được mấy vị hoàng tử tiền triều đem lòng mến mộ, nàng nói xem, trên đời còn người nào khác được như thế không? Nàng muốn mấy trăm người trên dưới Mai gia không thể siêu thoát?

Tiểu Duệ ôm chặt lấy đầu, những lời hắn nói như những nhát búa giáng thẳng vào thái dương nàng. Nhìn Tiểu Duệ khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trán, Thái Khanh quận vương không truy vấn thêm nữa, hắn nhẹ giọng.

– Từ nay nàng cứ gọi ta là Tinh Dã, dù sao vài ngày nữa chúng ta cũng đến chỗ hoàng thúc rồi.

Nói rồi hắn đứng dậy, rời khỏi phòng, khi ra đến cửa không quên dặn nàng uống canh cho đỡ mệt. Thái Khanh quận vương khép cửa lại, để Tiểu Duệ ngồi một mình trong phòng. Tiểu Duệ vô lực dựa hẳn vào cạnh giường, những ngón tay nhỏ bé của nàng run rẩy dữ dội. Dù tưởng rằng đã quyết định nhưng lúc này tại sao trái tim nàng lại đau đến thế? Đau đến tê tâm liệt phế!

***

Nghiêm Tinh Dã – từ khi rời khỏi kinh thành, đã vứt bỏ thân phận Thái Khanh quận vương – đứng bên ngoài, ngẩng nhìn bầu trời ấm áp, hàng lông mày lưỡi kiếm khẽ nhướng lên. Hắn vốn tưởng rằng kế hoạch mình hao tâm tổn trí tỉ mỉ bày bố bao ngày sẽ hoàn hảo không chút sai sót. Chỉ không ngờ hắn đã xem nhẹ tình cảm của Mai tiểu thư với Dương Thiên Vũ rồi. Không ngờ mối hận thù như thế mà nàng ta còn nương tay, không đoạt mạng Dương Thiên Vũ. Hắn vốn tính toán rằng Mai Tư Duệ có võ công, với mối huyết hải thâm thù ấy, một chén rượu độc hoặc một nhát kiếm bất ngờ là đủ để hoàng thúc của hắn yên ngủ ngàn thu.

Thật không ngờ nhát kiếm đâm chệch tim một chút, Dương Thiên Vũ may mắn thoát được một mạng, kế hoạch của hắn lại bị lệch đi một chút. Nhưng không sao, Dương Thiên Vũ trọng thương như thế cũng xem như đã phế bỏ được cánh tay đắc lực nhất của Dương Thiên Cảnh, với kế hoạch quy mô rộng lớn lại hoàn mỹ đến từng chi tiết mà hắn dày công xây dựng bao năm nay này, ngày thu hoạch chỉ còn không xa.

Đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn khẽ cong lên một chút. Cha hắn chỉ là một nho sinh đẹp mã, tài năng ít ỏi, thậm chí có phần nhu nhược trước công chúa. Từ nhỏ phải chứng kiến cảnh nam nhân bảy thước mà luôn lo lắng, phấp phỏng, sợ hãi nương tử của chính mình khiến Nghiêm Tinh Dã có chút khinh thường phụ thân hắn. Nhìn những kẻ sinh ra đã định sẵn ngôi vị hoàng tử, sẽ có cơ hội ngồi lên ngai vàng kia, hắn không cam tâm. Dù có được vinh sủng bao nhiêu hắn cũng chỉ vĩnh viễn là một quận vương nho nhỏ, không đáng cho người khác để vào mắt. Hắn đã sống với thân phận quân vương nho nhỏ ấy hai mươi mấy năm rồi.

Hắn muốn tất cả bọn họ biết, hắn không phải kẻ nhu nhược như phụ thân hắn, càng không phải một quận vương vô danh tiểu tốt sống một đời thấp kém. Hắn mới đích thực là chân long!