Mãi yêu mình em

chương 4

Nó ngủ một cách ngon lành cho đến khi có cái gì mềm mềm kiểu lông vũ, cứ dí vào mũi nó, làm nó ngứa ngứa buồn buồn.

– Ơ… ơ…

– Hihi. – Cái tiếng cười tinh nghịch, mà quen. Bất giác một tay đưa lên mũi gãi, một tay còn lại quơ quơ.. Bỗng nó chạm vào một vật gì đó mềm mềm tròn tròn..

– A… a.. a.. Dậy mau, cái đồ… Làm cái gì thế, dậy mau!

Kế tiếp đó, bị xơi một phát đạp mạnh làm nó lăn luôn vào góc giường. Đau quá, tỉnh ngủ ngồi dậy, mặt ngu tầm 5 phút, dụi dụi mắt.

– Ơ Tâm à? Sao cậu lại ở đây? Mà anh Cương đâu?

– Cương gì mà Cương? Anh biết anh vừa làm gì không?

– Làm gì cơ, mà sao cậu lại đạp mình? – Nó thắc mắc, nhỏ gọi kiểu bạo lực ghê, có ngày nó vẹo xương mất, cái con nhỏ khùng.

– Thế anh không nhớ thật hả? – Nhỏ hỏi.

– Không, nhớ gì? – Nó tỏ ra ngơ ngác nhưng thực chất nó biết lúc nãy nó chạm phải ngực nhỏ. Tội lỗi quá nhưng là do nhỏ cả, ai biểu phá nó ngủ làm gì?

– À thôi không có gì. – Mặt nhỏ giãn ra, tay nhỏ vòng ra sau lưng ném đi cái gì đó, kiểu như là nhánh cỏ. Hóa ra là nhỏ dùng cái này phá nó.

– Cái gì thế kia? Nghịch gì như trẻ con thế?

– Ai bảo mặt anh ngủ trông ngố quá làm chi, hihi?

– Ừ. Thế anh Cương đâu Tâm?

– Dạ anh ý ra ngoài đi làm rồi anh, anh ý nhờ em gọi anh dậy, muộn rồi mà.

Xem cái đồng hồ cũng 8 giờ sáng rồi. Nó thấy hơi đói.

– Ừ, cảm ơn Tâm nha. Tâm ăn sáng chưa?

– Em ăn rồi, anh Cương dặn anh là đói thì có mì trong cái tủ chạn gần bếp, làm mà ăn.

– Ừm, phiền Tâm quá, cậu cứ ngồi chơi mình vệ sinh cá nhân chút.

– Dạ, thôi em ra nhà đây!

– Vậy khép mình cái cửa nha.

– Vâng ạ.

Làm thủ tục WC xong xuôi nó, ra bếp lục tìm gói mì ăn. May mà còn nước sôi trong phích. Ăn xong nó rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo bước ra ngoài với ý định làm quen mấy người cạnh đây, mẹ nó dặn với nó như thế trước khi lên, để cho người ta có ấn tượng tốt với mình. Nó cũng chưa phải đến trường, vì trường nó phải mấy tuần nữa mới nhập học cơ mà. Khóa cửa phòng xong, nó rảo bước xung quanh khu trọ, công nhận ở đây rộng, hầu hết mấy phòng dưới khóa hết chỉ có vài phòng trên mở cửa thôi, chắc mọi người đi làm, sinh viên mà, ai chả phải đi làm thêm. Vì phòng nó ở giữa lên nó cũng thấy được bao quát hết mấy phòng xung quanh. Bước lùi lên phía trên thì thấy phòng số ba mở, trong đó có hai anh đang ngồi ôm đàn ghitar một anh đeo kính, còn đàn và hát cơ, thú vị ghê.

– Em chào hai anh ạ!

– Ờ.. ờ.. Chào em, em là… ?.

– Dạ em là em anh Cương, mới chuyển lên ạ.

– Em thằng Cương à? Vào đây ngồi chơi em.

Anh đeo kính để cây đàn sang một bên, mời nó vào nhà. Ông anh kia đầu tóc cắt cua cũng dẹp sang bên, cho nó vào.

– Vâng, em sang chào hỏi mấy anh vì em mới đến ạ.

– Ừ, có gì đâu, bọn anh cũng là bạn thằng Cương mà.

– Vâng.

– Thế chú quê ở đâu? – Anh húi cua đưa nó cốc nước hỏi nó?

– Dạ em, Hà Tây cùng quê với anh Cương luôn anh ạ.

Nhìn anh này có vẻ hơi dữ.

– Ừm, anh biết rồi, anh tên Sơn còn thằng này tên Quốc, chú mới lên có gì không biết thì hỏi bọn anh, em thằng Cương cũng như em bọn anh mà, không phải ngại.

– Đúng đấy, có gì cứ nói bọn anh.

– Dạ, em cảm ơn hai anh, em xin phép lên chào mấy người nữa ạ.

Đặt cốc nước xuống. Đầu thắc mắc, anh Cương sao mà được nhiều người quý thế nhỉ?

– Em đi đi.

Cài lại quai đôi dép cũ, nó đứng dậy bước khỏi phòng hai anh. Căn phòng số một cũng mở cửa, nó đi lên nhìn thì thấy một đứa con gái tóc búi để lộ cái cổ trắng ngần, quay lưng về phía nó, đang quét nhà, nó cất tiếng chào.

– Dạ em chào chị. – Phải thế cho lịch sự, dù sao mình cũng chưa biết tuổi người ta mà.

– Ơ ai vậy? – cô ấy quay ra, không xinh, mắt hơi híp nhưng được cái da trắng lên cũng ưa nhìn. Nó tự nhận xét, cái tính mê gái như ăn sâu vào nó rồi. Cứ thấy con gái là nhận xét họ luôn trong đầu.

– Dạ, em là em anh Cương mới chuyển lên ở đây, em sang làm quen với mọi người ạ.

– À, M hả em?. – cô ta nhìn thấy nó.

– Ơ sao chị biết ạ?

– Chị tên Quỳnh, bạn anh Cương, tối qua sang phòng hai anh em chơi thì thấy em ngủ rồi, Cương nói chị biết.

– Dạ vâng. – Không biết chị Quỳnh thấy mặt mình ngủ ra sao nhỉ? Mong không ngố như nhỏ Tâm nói.

– Thôi em xin phép ra đây chút. – Chị biết nó rồi thì thôi vậy đỡ phải giới thiệu, tính nó là thế, không thích ngồi im một chỗ và nói chuyện, chỉ thích đi loanh quanh thôi.

– Ừm, mới lên kẻo lạc em nhé!

– Vâng. – Nó bước lên phía trên tiến đến gần cái phòng gần cổng chính của bác Trung, tính nói chuyện với bác thì thấy tiếng nói có vẻ gay gắt.

– Con không thích, con đi ra đây chút! – Nhỏ Tâm bước ra mặt nhăn nhó. Nó đứng gần cánh cửa nhìn nhìn nhỏ.

– Nhìn cái gì mà nhìn? Tránh ra! – Nó giật mình, đứng tránh sang một bên. Cái con nhỏ khùng này, chắc giận cá chém thớt đây mà. Mặc kệ, nó đây không chấp. Bước vào phòng thì thấy bác Trung đang cầm chén nước khuôn mặt hiện lên vẻ lo âu.

– Dạ cháu chào bác. – nó nói. Bác ngước lên nhìn nó, mặt có vẻ giãn ra.

– M đấy à cháu, ngồi đây cho mát.

– Vâng, Tâm sao vậy bác?

– À, bác bảo nó đi học thêm nhưng nó không chịu? Sang năm thi rồi mà nó vẫn mải chơi quá cháu ạ.

Bác nói với giọng lo lắng. Nhỏ này sướng thật, được đi học thêm mà còn không đi, chả bù cho nó, muốn đi mà không được vì học phí cao quá.

– Dạ, vâng bác cứ để Tâm cố gắng từ từ.

– Ừm đành vậy thôi, mong nó hiểu, mà mày biết chơi cờ tướng không? Đánh với bác.

– Dạ biết ạ, nhưng mà cháu chơi kém.

– Biết là được rồi, chơi với bác.

Nó xếp cờ. Một lúc sau, nó thua liên tiếp 3 ván liền, chán quá nó xin phép bác ra ngoài đi dạo.

– Bác đánh hay quá, thôi cháu ra ngoài này chút bác nhé.

– Ừm, cháu đi đi.

Ra ngoài khu trọ, nó đứng đúng cái chỗ hôm qua anh xe ôm cho xuống mà ngắm mảnh đường của cái thành phố tấp nập này. Ồn ào và đầy khói bụi, chả giống quê nó, mọi thứ trong lành hơn rất nhiều vì đa số toàn đồng cỏ. Đang thơ thẩn nghĩ ngợi thì nó thấy một người phụ nữa đứng tuổi xách cái làn đi về phía khu phòng trọ. Nắng lên cao rồi nên nó cũng muốn về phòng, đi phía sau thì thấy bà ấy vào phòng bác Trung. Nó tò mò đến gần.

– Chè đây, nước sôi nữa này, ông uống gì mà nhanh hết thế?

– Tôi uống mấy đâu, toàn tiếp khách.

– Khách ở đâu mà khách, lý do lý trấu, lần sau tự đi mà mua nhé.

– Ơ cái bà này, ai nói dối bà làm gì?

Chắc đây là vợ bác Trung.

– Cháu chào bác.

– Ơ…

– Thằng M, em thằng Cương mới chuyển lên hôm qua đấy, đây là bà Tám – vợ bác.

– Ừ, em thằng Cương à, trông cũng sáng sủa phết đấy nhỉ? – Bác Tám cười, công nhận nhỏ Tâm giống mẹ thật, nhất là cái điệu cười này.

– Dạ, thôi cháu xin phép về phòng nấu cơm, chắc anh cháu cũng sắp về rồi.

– Ngoan thế, chả bù cho con gái bác lớn rồi còn không biết nấu cơm, chắc tầm tuổi cháu đấy.

– Dạ vâng, cháu chào hai bác.

Đi về phòng hí hửng vì được khen, nó cắm cái nồi cơm, xong giặt đống quần áo của anh Cương và nó hôm qua thay trong phòng tắm, nó thì từ bé đã làm mấy việc này nên cũng quen. Vò vò, đến cái áo sơ mi hôm qua nó mặc, thì giật mình lục lại cái túi áo. Mẩu giấy có số điện thoại nhỏ Chi nát hết rồi, chắc nó vò mạnh quá. Kiểu này không biết bao giờ mới gặp lại nhỏ đây. Chậc cũng hơi tiếc vì nhỏ xinh. Nhưng thôi kệ. Phơi xong đống quần áo ngoài dây phơi chung sau nhà. Nó đi vào trong giường lại nằm vì không biết làm gì. Chợt cửa phòng mở rộng ra, anh Cương dắt chiếc xe máy vào hét ầm lên.

– THẰNG KIA, GIỜ MÀ MÀY VẪN CÒN NGỦ NỮA À?!

– Nhỏ cái mồm thôi, làm gì mà anh gào lên thế, em dậy lâu rồi mà.

– Dậy mà vẫn nằm đấy?

– Nhìn sau nhà đi.

– Hehe chú giặt rồi à? Được! Cái đống ý anh để 3 hôm rồi, lười quá, thế ăn gì chưa?

– Đã ăn gì đâu, cắm được cái nồi cơm rồi đợi anh về nè, còn thức ăn không?

– Trong tủ kia còn mấy quả trứng đấy, mày tráng đi rồi ăn cơm, mà biết làm không đấy?

– Ngon hơn anh làm là cái chắc.

– Ừ, anh tắm cái nóng quá. – Rồi ông bước vào cái phòng tắm. Xỉa nồi cơm, làm trứng xong nó xếp bát đũa đợi ông Cương. Không có canh nhưng thôi, ở nhờ nhà người khác cũng phải biết giữ ý, dù là anh mình thì cũng không nên đòi hỏi nhiều. Lúc nãy nó mới biết phòng có cái tủ bảo quản con con, hôm qua mới lên không để ý. Tắm xong anh Cương ra, ngồi cầm bát cơm.

– Thế từ sáng mày ở mỗi đây thôi à? Đi đâu không?

Nó kể tất cho anh Cương từ việc bị nhỏ Tâm phá ngủ, rồi quen được anh Sơn, Quốc, chị Quỳnh bác Tám… Ông Cương mồm vẫn nhóp nhép nhai mà cười cười.

– Ai biểu mày sờ vào ngực nó làm gì nó mới đạp cho là may đấy, đến tao còn chưa dám, hehe. – Cái lão anh bựa này.

– Em có cố tình đâu, anh bảo có người yêu rồi ham hố gì nữa, mà sao em không thấy anh dẫn về, em xem.

– Người yêu tao là Quỳnh đó, tối qua nó sang chơi thế là tao giới thiệu luôn trong lúc mày ngủ. – Thảo nào, sang phòng trai chơi buổi tối mới ghê, nó là nó nghi nghi rồi.

– Thế hả?

– Ừ, nó nhìn mày ngủ mà cứ khen da mày trắng thế? Rồi hỏi mày bao nhiêu tuổi? Tao bảo mới đỗ đại học thì nó không tin, cứ bảo là trông như lớp 10 ấy. – Cũng phải thôi. Tuy không bao giờ đói nhưng những thức ăn như cà dầm với đậu hũ dù no cũng không cho phép nó phát triển như những đứa trẻ khác được, vì thế nó chỉ hơn m65 một xíu, nặng có 46kg vào lúc ấy. Nó bật cười :

– Haha, tội thằng anh, muốn da trắng như em á, khó lắm.

– Da của mày đâu, da của thím ấy chứ, chả qua mẹ tao không trắng thôi nhé, ” con gái, ôi con gái “haha! – Anh trêu nó giống lúc hai anh em còn ở nhà làm nó ngại mà đánh trống lảng.

– Thế sáng sao đi không gọi em mà phải nhờ Tâm?

– Tao đi sớm, sợ mày mệt nên cho mày ngủ thêm.

– Thế Tâm nó dậy sớm vậy hả anh?

– Ừ nó tập thể dục, con bé ngoan ngoãn lại dễ nhờ vả.

– Ngoan á?

Nó kể anh Cương chuyện thấy Tâm to tiếng với bác Trung, thì được biết. Thật ra lúc anh Cương mới lên con bé này ngoan ngoãn cũng không nhuộm tóc tai như bây giờ, nhưng vì bác Trung bắt nó theo học khối mà nó không thích nên, nó tỏ ra hư như vậy chứ, tính cách nó thì cũng không tiểu thư gì đâu, ngoài việc chưa biết nấu cơm.

– Hóa ra là vậy à? Lúc nãy nó còn tự nhiên nổi cáu với em.

– Tính nó hay giận cá chém thớt, anh cũng bị mấy lần rồi mà.

– Thế sáng nay anh đi làm gì đấy, em tưởng anh làm ngoài quán cơm thôi chứ?

– Đi bảo dưỡng lại mấy giàn máy tính ngoài quán net, nhân được nghỉ thì làm kiếm thêm chút chứ vào năm học thì ít thời gian lắm.

– Thế anh biết còn việc gì không, chỉ em làm với. – Nó cũng muốn thử xem cảm giác việc tự tay làm ra đồng tiền thì sẽ như thế nào, nó xin gia đình lên sớm cũng là lý do đó.

– Mày ốm nhom thế này thì làm gì?

– Làm gì chả được, bao giờ trường gọi thì lên, tiền đâu mà ngồi không mãi được anh. – Tiền thì nó vẫn còn, vì được mọi người cho nhiều, nhưng mà không phải sẽ không hết. Nghe nó nói có vẻ có lý anh Cương gật gù.

– Thế hay mày ra quán cơm làm thêm, thay chỗ anh nhé, anh có việc khác rồi mà cũng tiếc nên chưa dám bỏ.

– Thế phải làm gì ngoài đấy ạ?

– Bưng bê chạy bàn thôi, cũng được lắm đấy, 2 tuần tính lương một lần, mày thấy được thì ra làm.

Bây giờ muốn tìm một công việc đã khó chứ đừng nói, đó là việc hợp với nó nhất vào thời điểm này nên nó vội vàng đồng ý luôn.

– Dạ, vâng được anh ạ.

– Ừ, chiều đi làm anh dẫn mày ra gặp bà chủ.