Mầm xấu

Chương 5-2

Vào giờ ăn trưa, sau khi nghe Dạ Lan hò hét về kế hoạch sinh nhật của mình với cả trường, mỗi người quay trở lại với vấn đề của chính họ. Quế Chi ngay lập tức vào đề với Vĩnh Lộc khi cô còn chưa kịp đụng đến đũa:

- Bồ đã nghe đến vụ đánh nhau ở lớp 11 chưa?

Không quen thuộc với cảm giác ngồi cùng bàn ăn với nhóm của Quế Chi, Vĩnh Lộc gật đầu nhưng không hiểu đó có đúng là nội dung mà Quế Chi muốn nói hay không. Cô ta vẫn huyên thuyên:

- Bồ có quen các nhân vật liên quan không?

- Quen thì có, nhưng không thân đến mức phải quan tâm.

Quế Chi thở dài và gật đầu với Liên Hương. Con bé ngay lập tức hiểu ý và tuôn ra một đống thông tin:

- Hai gã đánh nhau là Đông Giang và Đăng Khoa, cả hai hiện tại đã vào bệnh viện. Không có gì nghiêm trọng nhưng nhà trường đã có yêu cầu tách họ ra cho đến khi có thể làm việc với họ. Đăng Khoa sẽ sớm trở về trường, còn tên kia sẽ ở lại bệnh viện thêm một thời gian. Và cô gái trung tâm của câu chuyện là Bích Hân, cô ta cũng đang ở bệnh viện để thăm bệnh. Và đi cùng cô ta là người bạn cùng phòng, Gia Linh.

- Gia Linh?

Vĩnh Lộc bắt đầu ngờ ngợ về kế hoạch của Quế Chi. Gia Linh là thành viên trong câu lạc bộ truyền thông dưới sự dẫn dắt của cô. Con bé là một kẻ bị ám ảnh bởi sự phân định rạch ròi nhất mà Vĩnh Lộc từng gặp.

- Sao bồ lại quan tâm đến chuyện này? Có chuyện gì ám muội đằng sau à?

- Bình thường thì tui chẳng quan tâm đến những tai tiếng tình cảm. Nhưng lần này lại khác, tui ngửi thấy đây là tác phẩm của con ranh đó.

- Con ranh đó... Tui nghĩ tui cũng đoán ra đó là ai rồi.

- Bồ luôn là người thông minh. Vậy nên kế hoạch kích động của chúng ta lần này sẽ là nhắm vào con ranh đó.

- Tui tưởng bồ luôn xem thường nó?!

- Nó không cùng đẳng cấp với chúng ta là vì tầm nhìn của nó chứ không phải là khả năng. Nếu chúng ta quẳng cho nó một kẻ địch, chắc chắn nó sẽ giúp ta hạ bệ kẻ đó. Tui đã nhắm đến nó và chờ đợi cơ hội. Thật tình cờ là hôm nay nó đã ra tay. Chúng ta chỉ cần tương kế tựu kế giống như kẻ giấu mặt đó. Chúng ta sẽ giả danh hắn và đe dọa con ranh đó rằng ta sẽ tiết lộ hành động bẩn thỉu của nó. Nó sẽ tức điên mà cùng chúng ta truy lùng kẻ giấu mặt đó.

- Bồ thật sự muốn biến chuyện này thành một vụ nổ sao? Nếu lỡ như nó biết là chúng ta--

- Thì nhân tiện tui sẽ xử lí nó, tui đã ngứa mắt với nó từ lâu rồi. Bồ sợ con ranh đó sao?

Vĩnh Lộc nhìn bữa trưa dang dở của mình mà chẳng buồn dùng thêm. Quế Chi vẫn tiếp tục nói:

- Thôi nào, bồ chẳng làm gì trái lương tâm cả. Bồ chỉ bóc trần sự thật thôi! Con nhóc Gia Linh đó, nó là kẻ đói khát sự thật phải không?

Phải, con bé sẽ nhảy bổ vào bới móc chuyện xấu của Thục Oanh, đặc biệt là sau khi đã biết việc con ranh Thục Oanh đã chơi xấu bạn của mình. Vĩnh Lộc thở dài:

- Vậy đó là toàn bộ kế hoạch?

- Không. Chỉ là bước đầu cho bồ thôi. Bồ vẫn chưa hết trách nhiệm đâu!

Quế Chi tống hết những thứ cô không thích sang phần ăn của Liên Hương và tiếp tục nói:

- Kế hoạch kích động bước hai của bồ: Con bé Gia Linh đó, nó cũng có tiềm năng đấy!

Ôi Quế Chi, cô ta thực sự muốn kích nổ cho nơi này sụp đổ sao?

XXX

- Chị có thể ngồi không?

Gia Linh cất tiếng hỏi Đan Thanh khi nhận ra bàn của họ là nơi duy nhất còn chỗ trống lúc này. Đan Thanh húyt gió và nhún vai theo kiểu "tùy ý chị thôi". Gia Linh nhìn thoáng qua sắc mặt của hai con bé còn lại, có vẻ như chúng cũng không khó chịu lắm. Cô ngồi xuống cạnh Đan Thanh và giới thiệu mình với hai nữ sinh mới. Đan Thanh phụ họa thêm:

- Chị ta tham gia cùng tui ở câu lạc bộ truyền thông.

Cát Anh nghĩ thầm rằng chắc đó là một hội nhiều chuyện giống như cô ả Đan Thanh, trong lúc Ngọc Quí lại cảm thấy háo hức khi cả Đan Thanh và Gia Linh đều gợi ý mời cô ấy ghé qua tham quan câu lạc bộ. Cát Anh hơi khó chịu nhưng kì lạ là nó lại nhanh chóng biến đi. Cô nhận ra mình đã bắt đầu quen với ý nghĩ để cho em mình tự do chọn lựa điều nó thích.

- Sao hôm nay chị sang chỗ này ngồi vậy?

Đan Thanh đột ngột hỏi khiến Gia Linh cảm thấy bối rối. Cuối cùng, Gia Linh quyết định nói sự thật, dù gì thì Đan Thanh đã vài phần hiểu được lí do rồi.

- Bạn chị, cô ấy phải vào bệnh viện sáng nay... Và chị không muốn ngồi cùng đám còn lại. Chúng sẽ bu vào và tra hỏi chị...

- Điều gì làm chị nghĩ là sang đây ngồi thì sẽ thoát chứ?

Đan Thanh nhìn cô với ánh mắt châm chọc. Gia Linh chỉ chắn tay ngang miệng và lắc đầu:

- Không, chị không muốn bàn về chuyện đó.

- Nhưng chúng ta là các phóng viên. Chúng ta tìm kiếm tin tức!

- Không phải loại tin đó!

Đan Thanh tiu nghỉu ăn hết phần mình và không buồn đụng chạm đến vấn đề đó nữa.

- Chị có thể ngồi cùng chứ?

Gia Linh ngước lên và nhìn thấy Vĩnh Lộc. Chị ta vừa từ bàn của Quế Chi sang và muốn hoàn thành bữa trưa ở đây. Nhóm của Đan Thanh đã dùng bữa xong và đứng dậy nhường chỗ cho người mới đến. Vĩnh Lộc vui vẻ cám ơn họ và chờ họ đã đi khỏi thì mới nói chuyện với Gia Linh.

- Bạn em ổn chứ?

Gia Linh cảm thấy ngạc nhiên, sao chị ta lại quan tâm chuyện này nhỉ? Chị ta đâu phải loại người thích nghe mấy chuyện kiểu này. Thận trọng, Gia Linh trả lời chị ta:

- Cô ấy chẳng bị gì cả. Chỉ là cô ấy đang mệt mỏi với việc xoa dịu bạn trai mình.

Vĩnh Lộc nói thấp giọng xuống và chuyền cho Gia Linh tin nhắn trong điện thọai của cô. Gia Linh nhướng mày một chút nhưng không có vẻ gì là quá ngạc nhiên. Tất nhiên là thế, Gia Linh thầm nghĩ. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn phải thắc mắc:

- Ai gửi tin nhắn cho chị vậy? Và tại sao?

- Chị là người đứng đầu tờ báo trường, ai đó muốn vạch rõ bộ mặt thật của cô ta cho cả trường đều biết.

- Nhưng đây là tin nặc danh, làm sao ta biết nó có đúng hay không?

- Hãy thừa nhận là nó rất có lí. Thục Oanh là người có thể đâm sau lưng bạn mình chỉ vì cô ta cảm thấy vị trí ngôi sao của mình bị đe dọa. Hãy kể với bạn em chuyện này và bảo cô ấy hỏi thẳng Thục Oanh.

- Cô ấy sẽ nổi điên mất. Nhưng chị đúng, những chuyện này cần phải được nói ra thẳng thắn, ta không thể tin vào mấy kiểu tin nhắn tố cáo một phía này.

Vĩnh Lộc nhìn vào Gia Linh như thể đang nhìn vào chính mình. Tiếng nói của lương tâm đến từ quá khứ. Làm sao cô lại có thể lạc lối đến thế? Làm sao cô có thể nghe theo Quế Chi và kéo người khác vào cái hố của mình?

- Đó là sự thật, Gia Linh. Dù cho nó có thể gây ra những chuyện tồi tệ thế nào, nó vẫn là sự thật. Em luôn muốn nó mà, phải không?

Vĩnh Lộc chỉ nói cho có vẻ thuyết phục, chứ với bản thân mình thì cô ấy lại đang cố trốn chạy khỏi tất cả những sự thật về bạn trai của cô, về em gái của cô. Cô không cần những sự thật gây tổn thương. Nhưng đó là điều mà cô đang nghĩ trong đầu, chứ còn bên ngoài mặt, vẻ cương quyết của cô khiến Gia Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô ấy muốn sự thật và công bằng cho bạn cô. Vậy nên, đây không phải là vì cô có ác cảm với Thục Oanh. Đây không phải là vấn đề cá nhân. Nếu đó là trò bẩn của Thục Oanh thì mọi người đều cần phải biết. Vạch ra sự thật, đó là mục đích của người làm báo, đúng không?

XXX

Lưu Ly ngó xem đồng hồ và giật mình khi nhận ra mình đã bỏ mất bữa trưa. Cô ấy nhìn khối đất méo mó của mình và ngồi thừ ra để mường tượng lại thứ tồn tại trong trí nhớ của mình. Gần giống rồi. Nhưng vẫn có điểm nào đó làm cô cảm thấy không quen. Cô ấy cố nhớ xem là chi tiết nào. Lưu Ly chợt giật nảy cả người. Không phải là có tiếng động nào làm cô giật mình, chỉ là gáy cô cảm thấy sự hiện diện của anh ta. Cô quay lại và nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của anh ta. Kiến Tường hết nhìn tác phẩm rồi nhìn tác giả mà vẫn không nghĩ ra được từ nào để diễn tả điều mình đang nghĩ, ít nhất là từ nào đó nghe có vẻ tử tế hơn là từ "kì quặc" hay "dị hợm". Có lẽ nếu như anh ta biết dùng giọng điệu thích hợp thì những từ đó sẽ nghe có vẻ như là lời bình phẩm hài hước:

- Chủ đề của tuần này là gì thế? "Chúng đến từ bên ngoài"?

- Em cứ nghĩ anh là người nói chuyện với em tử tế nhất.

- Ôi thôi đi, đừng có cáu! Trông em thật kinh khủng! Em không nghỉ trưa à? Ôi không, em lại không ăn trưa à?

- Quên mất. Có lẽ em sẽ ra nhà ăn và xem có gì dùng tạm được không?

- Đôi khi sự sáng tạo của em làm người khác rùng mình đấy.

Đó không phải sáng tạo. Cô không nghĩ ra thứ đó. Lưu Ly đóng cửa lại khi Kiến Tường vẫn còn trố mắt nhìn nó. Hai người đi cùng nhau dọc theo khu nhà mỹ thuật, Lưu Ly thắc mắc việc anh ta đến đây quá sớm, còn đến vài tiếng nữa mới đến giờ các câu lạc bộ sinh hoạt. Kiến Tường chỉ trả lời là cậu ta không ngủ được.

- Anh bị khao khát sáng tạo làm cho thao thức, giống như em. Em thậm chí còn hơn cả anh, em thậm chí còn quên cả đói.

- Đừng có nói như chúng ta là mấy kẻ nghệ sỹ lập dị--

- Làm ơn, sao em cứ quan tâm điều mấy con bạn em nói. Chúng chỉ ghen tỵ!

- Với cái gì?! Em có gì cho chúng ghen tỵ?!

- Em giàu!

Lưu Ly trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta chỉ đùa thôi. Kiến Tường chữa lại sau khi cười một trận:

- Em có tài năng thiên bẩm. Sự sáng tạo. Óc tưởng tượng. Xem điều em vừa tạo ra xem. Nó độc nhất!

- Anh thật có tài trong việc khiến người khác cảm thấy mình thật tuyệt vời, trong khoảng một phút. Em thà nghe mấy bản nhạc teen pop tự sướng còn hơn, ít ra chúng cũng kéo dài được ba phút.

Sao mọi người cứ nói đến óc tưởng tượng của cô vậy? Tối qua vừa có một kẻ nói với cô điều tương tự. Cô biết điều đó là sự tử tế, sự an ủi. Không nhiều người đối xử với cô như thế. Lưu Ly quay sang nhìn Kiến Tường. Anh ấy tốt bụng, anh ấy dễ thương, anh ấy như là người duy nhất ở đây hiểu cô. Đôi khi, cô có cảm giác là mình phải lòng anh ấy. Nhưng cô ấy biết anh ấy quá xa vời đối với cô. Nếu cô thật sự có trí tưởng tượng, cô sẽ nghĩ về những khung cảnh khi hai người bọn họ có thể dành cho nhau. Nhưng đó vẫn sẽ chỉ là tưởng tượng. Vậy nên, cảm giác của cô dành cho anh ấy lại bị dìm chết mỗi khi họ tạm biệt nhau. Và ngày hôm sau khi gặp lại, anh ấy lại làm cô phải lòng, thêm một lần nữa. Cám ơn trời là cảm giác đó không bao giờ được nuôi dưỡng đủ lâu để khiến cô có mong ước bộc lộ nó. Cô ấy chỉ cần thế này thôi.

- Chiều nay, câu lạc bộ của anh có chủ đề gì vậy?

Anh ta lặng thinh suy nghĩ một chút và trả lời, điều mà anh ta đang tìm kiếm từ rất lâu.

- "Sự yên bình."

- Nghe có vẻ khá sâu xa đối với bọn nhóc lớp dưới.

- Anh cá là chúng sẽ nộp cho anh cả bầy bồ câu.

Họ tiếp tục nói chuyện khi đi ngang chỗ bồn rửa tay, nơi dành cho các học sinh rửa sạch màu vẽ hay bất kì thứ gì đó làm tay họ bẩn. Tùng Lâm đang rửa sạch máu khỏi tay mình, chắc nước hồ không tốt lắm trong việc này. Anh ta khá ngạc nhiên khi có người lảng vảng quanh đây vào giờ này.

- Chào! Không ngờ là cậu vẫn còn ở quanh đây!

Lưu Ly không ngăn được và buột miệng:

- Áo anh dính gì thế?

Đó là máu. Toi mất cái áo, đó là tất cả những gì Tùng Lâm nghĩ.

- Màu vẽ! Không phiền nếu người ngoài vào thử tài họa sỹ chứ?

- Cứ tự nhiên, nhưng đừng làm hỏng việc của người khác.

Kiến Tường trả lời anh ta với ánh mắt cảnh cáo. Câu chào của anh ta thật đáng ngờ, anh ta có ý gì khi nói "cậu vẫn ở quanh đây"? Anh ta đã thấy cậu sao?

Cả Kiến Tưởng và Lưu Ly đều không muốn nán lại. Tùng Lâm có danh tiếng không tốt đẹp gì lắm. Mặt khác, họ có lí do gì để nói chuyện với nhau chứ? Họ sẽ nói gì? "Bồ làm gì ở đây vào giờ này?" Ồ không, đó là điều cuối cùng họ sẽ muốn nói đến. Trong lòng cả ba người, họ đều hồ nghi hoặc đã nắm được lí do tại sao đối phương lại có mặt ở đây một cách bất thường như vậy. Nhưng họ ngẫm lại bản thân và thấy mình chẳng có quyền hả hê để tra hỏi đối phương. Đó cũng là một nguyên tắc ở ngôi trường này: Không ai cần phải biết tất cả sự thật về người khác. Ba người nhanh chóng tách ra và tiếp tục việc của mình. Bọn họ đều có các vấn đề và bí mật của riêng mình nhưng không ai có ý định tìm hiểu chuyện của người khác. Ít nhất là trong hiện tại.

XXX

Bích Hân xông vào phòng của câu lạc bộ truyền thông một cách phẫn nộ. Đan Thanh được yêu cầu đưa các vị khách tham quan rời khỏi phòng để Vĩnh Lộc và Gia Linh tiếp chuyện với cô ấy.

- Là nó! Nó đã làm điều đó!

- Cô ta đã thú nhận?

- Nó dám?! Nhưng nó thách thức tui! Nó đã ngầm thừa nhận!

Bích Hân dùng khá nhiều lời thóa mạ dành cho Thục Oanh sau cuộc trao đổi thẳng thắn mà Gia Linh đã gợi ý cho cô. Gia Linh cố trấn tĩnh bạn mình, cô ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô ấy đã hình dung mình sẽ nói những điều gì. Nhưng sự phẫn nộ này, nó quá lớn.

- Tui phải hủy diệt nó! Tui phải cho nó trả giá! Tui sẽ cho cả trường biết mọi trò bẩn của nó!

- Nhưng điều đó không đúng. Hai cái xấu không thể biến thành một cái tốt. Bồ không thể chơi bẩn giống cô ta.

- Bồ đang thuyết cái quái gì vậy?! Đây không phải là vấn đề trắng hay đen. Đây là sự thật! Có những sự thật màu xám! Bồ luôn muốn sự thật mà! Tui sẽ cho tờ báo của bồ một cái tít lớn: Bộ mặt thật của ả công chúa đó là một con khốn thối tha!

- Không đâu! Có những sự thật sẽ khiến chúng ta hối tiếc... Tin tui đi.

- Im đi! Nó xứng đáng với mọi điều tệ hại trên đời này!

Bích Hân lao tới chỗ Vĩnh Lộc đang ngồi. Cô ấy đồng ý với Gia Linh, nhưng kế hoạch vẫn là kế hoạch. Thục Oanh phải có cảm giác bị đe dọa. Vĩnh Lộc chợt giật mình. Cơn điên gì thế này? Làm thế nào mà việc cố tìm một kẻ đang làm rối tung cuộc sống của họ lại trở thành việc làm rối tung cuộc sống của thêm nhiều người nữa?

Bích Hân khẩn khoản nói với Vĩnh Lộc:

- Chị phải giúp em! Chị có thể giúp em!

- Cái gì? Làm cách nào?

- Bạn trai chị, Tuấn Anh, anh ấy nắm một bí mật nào đó của ả ta! Em từng nghe thấy ả ta nói chuyện điện thoại với anh ấy. Ả ta đã rất sợ hãi! Anh ấy có được thứ gì đó có thể rũ bỏ ả ta! Chị phải giúp em tìm ra nó!

Vĩnh Lộc cảm thấy mình thật là ngốc. Cô ấy đã không biết gì cả, cô ấy thật ngu ngốc khi nghĩ rằng điều đó đồng nghĩa với sự an tòan và yên bình. Cô ấy thật ngu ngốc khi nghĩ sự thật là một thứ thụ động sẽ chỉ nằm đó mà không bao giờ ập đến tìm mình. Quế Chi thật thông minh. Cô ta đã biết. Cô ta không chỉ muốn Thục Oanh, Gia Linh hay Bích Hân. Cô ta muốn cả bản thân cô. Vĩnh Lộc không thể nhắm mắt trước sự thật được nữa, bạn trai cô thực sự là một kẻ gây rắc rối. Cô ấy yêu anh ta. Cô ấy sẽ giúp anh ta dọn dẹp nó, cô ấy sẽ tham gia vào trò chơi này.

- Kể cho chị nghe mọi thứ em biết về chuyện giữa họ.

Gia Linh cảm thấy hoang mang. Cô ấy thích việc bóc trần sự thật, nhưng cô không muốn dùng nó để làm tổn thương người khác... Cô ấy không muốn lặp lại điều đó. Vĩnh Lộc nhìn thấy sự yếu đuối đó và quay sang nói với cô ấy:

- Sự thật. Chúng ta chỉ đang làm việc đúng đắn của mình. Đi tìm sự thật. Dù sự thật có tồi tệ thế nào và nó hủy hoại con người ta như thế nào, sự thật phải luôn được tôn trọng. Không ai có thể trốn tránh khỏi nó. Họ xứng đáng với mọi kết cục khi sự thật bị phơi bày, bởi vì chính họ đã tự chuốc lấy nó.

"Tôi không bao giờ đẩy ai vào địa ngục. Tôi chỉ nói ra sự thật và họ nghĩ đó là địa ngục."

Harry S. Truman.

XXX

Tú Cầu nhìn vào mấy tấm ảnh mà kẻ nặc danh kia lại gửi cho cô. Nó có hình của Tuấn Anh khi anh ta đứng trước cổng một ngôi nhà sang trọng. Cô ấy ghét ngôi nhà đó và những kẻ sống trong đó. Anh ta làm cái quái gì ở đó? Anh ta biết nhiều hơn những gì anh ta đang dùng để đe dọa cô. Anh ta đang định tìm một cơ hội lớn hơn để dùng nó đe dọa cô? Cô sẽ không để anh ta có cơ hội. Mọi thứ phải có giới hạn. Có những sự thật phải mãi mãi bị chôn vùi. Và những kẻ tọc mạch muốn bóc trần hay kiếm lời từ nó cũng sẽ chịu chung số phận đó.

XXX

Lưu Ly về phòng và mở máy tính lên. Cô chỉ có ý định lướt net một chút thì bỗng một hộp thoại chat bất ngờ bật lên. Bạn chat bí ẩn của cô tối qua hiện lên và bắt chuyện với cô. Điều này thật kì lạ đối với cô. Cô ấy phân vân một lúc nhưng rồi quyết định trò chuyện với cậu ta. Cậu ta lại hỏi cô về những kí ức khi bé của cô. Bình thường thì cô sẽ chiều lòng hắn nhưng hôm nay cô lại cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Sau một buổi ngồi thả hồn tái tạo lại một trong những thứ cô nhớ về quá khứ, thứ đó đã mơ hồ lớn lên trong cô. Nỗi sợ. Đâu đó bên trong cô, cô ấy đã biết sự thật. Một sự thật cô ấy đã quên, vì một lí do gì đó. Nỗi sợ tồn tại bên trong cô vì một lí do, nó đang ngăn cản cô tìm lại được sự thật đã bị lãng quên đó. Cô đã chấm dứt sự mâu thuẫn giữa sự tò mò về quá khứ và nỗi sợ vô hình. Cô quyết định mình sẽ tiến lên phía trước.

- Vậy bạn muốn nói về chủ đề gì?

Lưu Ly suy nghĩ một chút và trả lời:

- Âm nhạc thì sao? Gần đây bạn có nghe được bài gì hay không? Tui chợt muốn nghe thứ gì đó vui vẻ một chút.

Thật kì lạ. Lưu Ly đang trò chuyện như một cô gái bình thường.

Một bóng người ngồi thở dài phía sau lưng cô. Không biết nên vui hay buồn cho con bé. Con bé sẽ có kết cục đầy hối tiếc, nhưng ít nhất thì bây giờ nó đang vui vẻ.

Những đứa trẻ này thật đáng thương khi cứ chạy vòng quanh những sự thật trong cuộc đời chúng. Kẻ thì tìm kiếm chúng, kẻ thì che dấu chúng, kẻ lại chạy trốn khỏi chúng. Một cuộc đua bất tận không có điểm dừng. Và nếu không có điểm dừng, làm sao chúng có thể chiến thắng?