Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 25: Cẩm Tú Là Đứa Con Dâu Mà Mẹ Hài Lòng Nhất

Đã rất lâu rồi chưa đến căn biệt thự Hải Lâm.

Mỗi khi mở cánh cửa này ra, nhìn thấy đồ vật trong nhà, đều sẽ đau lòng.

Thật ra trước kia anh cũng không thường đến đây.

Sau trận hỏa hoạn đó, trong nhà không còn bà chủ, anh dứt khoát đuổi hết người làm đi.

Lúc này Đằng Dạ Hiên đã sớm về nhà rồi, trong nhà chỉ còn lại mình Phong Thần Nam.

Không biết vì sao, tâm trạng còn nặng nề hơn cả đêm tối.

Khuôn mặt trong trí nhớ của anh đã càng ngày càng mơ hồ, mỗi khi anh phát hiện như vậy, thì sẽ về nơi này, dựa vào những đồ vật trong căn biệt thự này để ghi nhớ, không để mình quên đi gương mặt của Hoắc Bặng Tâm.

Chỉ là lúc này, Phong Thần Nam phát hiện, hình ảnh Hoắc Băng Tâm trong tâm trí mình đang dần dần bị hình bóng của Thời Ngọc Diệp phủ lên.

Không hề có cảm giác vi phạm.

Khiến anh rất khó chịu.

“Ding”

Tiếng chuông điện thoại làm ngắt suy nghĩ của anh.

Phong Thần Nam nhìn màn hình biểu thự, mặt không đổi sắc tiếp điện thoại.

“Mẹ”

“Thần Nam, muộn thế này rồi mà con còn tăng ca sao?”

“Mẹ đang đợi con à?”

“Đúng vậy, chiều mẹ đã đến căn hộ của con rồi, muộn thế này rồi mà vẫn không thấy con về.”

Giọng nói của mẹ Phong truyền đến.

Anh nhướng mày, không giải thích nhiều: “Hôm nay con không về đấy, mẹ tìm con có việc gì?

“Ờ… cũng không có việc gì lớn, ngày mai mẹ đến công ty tìm con là được rồi”

Mẹ Phong lắp ba lắp bắp, nói hết.

Anh cũng không ép hỏi, nói ngày mai gặp thì cúp máy.

Ngẩng đầu nhìn căn nhà trống trải, dường như thở dài.

Phong Thần Nam cười khổ tự giễu, đứng dậy đi và phòng ngủ.

“Xem ra tối nay xác định là mất ngủ rồi”

Ngày hôm sau, tập đoàn Phong thị.

Phong Thần Nam ngẩng đầu nhìn mẹ mình tràn đầy vui vẻ, chỉ cảm thấy đau đầu.

Lúc này, anh chỉ lạnh lùng không hề lưu tình từ chối mẹ Phong.

“Không đi.”

Nụ cười trên mặt mẹ Phong cứng đờ: “Tại sao?”

“Không hứng thú.”

Câu trả lời trầm thấp mà ngắn gọn, khiến mẹ Phong vô cùng không hài lòng.

“Tại sao lại không có hứng thú? Thần Nam, đó là bữa tiệc mà bs con không dễ gì mới hẹn được với nhà họ Tô, vì để thương lượng chuyện hôn lễ của con và Cẩm Tú.

Đến lúc đó người của hai nhà đều đến đủ, con không thể nói không hứng thú được”

Nghe đến đây, đầu Phong Thần Nam càng đau.

“Mẹ, phải bắt con nói bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới hiểu? Hôn lễ này con không cưới”

Rõ ràng lần trước ở nhà chính đã nói rõ ràng lập trường của mình rồi.

Không hiểu tại sao cứ nhất quyết bắt mình phải kết hôn với Tô Cẩm Tú: “Tại sao không cưới? Nhà họ Tô là thông gia mà mẹ và ba con hài lòng nhất, kết hôn với Cẩm Tú chỉ khiến công việc kinh doanh của gia đình trở nên thuận buồm xuôi gió mà thôi”

“Dựa vào thực lực bây giờ của con, không cần phải dựa vào liên hôn để củng cố địa vị sự nghiệp.”

“Cho dù con không cần liên hôn, cũng phải lập gia đình sinh con chứ?Mẹ bà ba con đều là người hơn sáu mươi tuổi rồi, người khác ở tuổi này đều đã có mấy đứa cháu rồi, con không thể hoàn thành tâm ý của ba mẹ sao?”

“Đừng quên ba mẹ còn có một người con gái, mới kết hôn năm ngoái, bây giờ sắp sinh con rồi.”

Mẹ Phong bị anh chặn lời không còn lời nào.

để nói, vì vậy đổi chủ đề: “Thần Nam, con nói thật cho mẹ biết, có phải con vẫn nhớ nhung người phụ nữ họ Hoắc kia không?”

Phong Thần Nam im lặng không nói.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ im lặng của anh, mẹ Phong vừa rồi vẫn còn trần đầy hiền từ, giờ đã không thể giả vờ được nữa.

“Con con con, thật sự tức chết mẹ mà”

Điều bà ta hối hận nhất trên đời này, là sáu năm trước đồng ý để cho người phụ nữ Hoắc Băng Tâm kia gả vào nhà họ Phong.

Gia đình họ Hoắc có rất nhiều vấn đề, luôn mang đến tai họa.

Sau khi xảy ra trận hỏa hoạn đó, càng gia môn bất hạnh.

Nhà họ Hoắc mất đi Hoắc Băng Tâm làm con bài mặc cả, bị đập nồi phá lọ; dùng rất nhiều thủ đoạn để đả kích tập đoàn Phong thị.

Cộng thêm khi đó Phong Thần Nam ngã một cái không thể gượng dậy, tập đoàn Phong thị suýt chút nữa bị phá sản.

Những chuyện này, mẹ Phong đều ghi hận trong lòng.

Bây giờ người cũng đã chết được bao nhiêu năm rồi, con trai của mình vẫn còn không thể buông bỏ được, không muốn kết hôn.

Bố Phong mẹ Phong thấy đứa con trai duy nhất của mình chưa có con nối dõi, nóng lòng muốn chết.

“Con nói xem Cẩm Tú có gì không tốt chứ?

Con bé có chỗ nào không so được với Hoắc Băng Tâm kia chứ? Hơn nữa, Hoắc Băng Tâm chỉ là con gái nuôi của nhà họ Hoắc, lúc đầu tình cảm của hai đứa cũng như vậy, bây giờ người cũng đã chết rồi, con rốt cuộc muốn nhớ người ta đến khi nào chứ?”

Mỗi khi nói đến Hoắc Băng Tâm, sắc mặt của mẹ Phong đều không tốt.

Cuối cùng Phong Thần Nam cũng không thể nhịn được nữa.

“Cô ấy có thế nào cũng từng là con dâu của mẹ: “Con dâu chỉ khiến mẹ mất mặt thì có tác dụng gì chứ? Nếu không phải cô ta chết rồi, bây giờ mẹ còn bị các bà chủ trong vòng chế giễu nữa đấy.

Mẹ cảm thấy Cẩm Tú rất tốt, dẫn con bé ra ngoài, chỉ có thể khiến mẹ mở mày mở mặt.

Không giống như người phụ nữ Hoắc Băng Tâm kia, chỉ khiến mẹ xấu hổ”

“Con không thích Tô Cẩm Tú”

“Mẹ không tin.

Rõ ràng nó là mối tình đầu của con, sao có thể nói không thích là không thích chứ? Một người chết rồi, còn có thể so với mối tình đầu sao?”

Mở miệng ra là chết rồi, câu nói này hoàn toàn khiến cơn giận của Phong Thần Nam bộc phát.

“Con nói rồi, hôn lễ này ai muốn cưới thì cưới, đừng dây vào con.

Cho:dù các người có sắp xếp bao nhiêu bữa tiệc thì con cũng không đến, trên hôn lễ cũng tuyệt đối không nhìn thấy được bóng dáng của chú rể”

“Sao mẹ lại có một đứa con trai cứng đầu không nghe lời như con chứ? Mẹ và ba con đều vì muốn tốt cho con, con đối với công ơn dưỡng dục của ba mẹ như vậy sao?”

Một câu không hợp là lại công ơn dưỡng dục.

Nếu tiếp tục tranh chấp như vậy, vấn đề sẽ không bao giờ được giải quyết.

Phong Thần Nam bực bội nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nói.

“Nếu như không có chuyện gì khác, thì gọi tài xế đến đón mẹ về nhà đi.

Con còn có rất nhiều việc phải xử lý”

Mẹ Phong tức giận rời khỏi công ty, phòng làm việc mới trở lên yên tĩnh.

Phong Thần Nam bực bội không thể đọc được bất kỳ tài liệu nào.

Anh quả thật không thể buông bỏ Hoäc Băng Tâm, nhưng anh không biết đây là tình yêu hai là áy náy.

Thời gian lâu dần, anh đã trở lên tê liệt trước cảm xúc mạnh mẽ đó.

Đến nỗi anh dứt khoát không suy nghĩ nữa, chỉ sống cuộc sống của mình.

Nhưng bây giờ không giống vậy.

Sự xuất hiện của Thời Ngọc Diệp, gia đình ép hôn, đã buộc anh phải đối mặt với những khoảng trống trong trái tim mình.

Qua một lúc lâu.

Cuối cùng Phong Thần Nam cũng bình tĩnh lại.

“Đằng Dạ Hiên, tối nay đi thành phố Hải Châu công tác, cậu sắp xếp một chút”

Sau khi mẹ Phong rời khỏi công ty, không có về nhà ngay mà đi đến nơi làm việc của Tô Cẩm Tú.

Khi Tô Cẩm Tú nhận được điện thoại, cô ta vội vàng rời khỏi phòng tập nhanh chóng xuống dưới gặp mẹ Phong.

“Cô; sao cô lại đột nhiên đến đây vậy?”

“Không có gì, cô vừa đi đến tập đoàn Phong thị, trước khi về nhà thuận đường nên đến đây thăm cháu.”

“Hóa ra là như vậy, anh Thần Nam vẫn khỏe chứ ạ?”

Nghe thấy giọng điệu quan tâm của Tô Cẩm Tú, mẹ Phong nắm lấy tay Tô Cẩm Tú, lộ ra vẻ buồn bã.

“Ai, Cẩm Tú vừa xinh đẹp vừa lương thiện như vậy, đúng là Thần Nam nhà cô bị mù mắt rồi”

Trong lòng Tô Cẩm Tú có chút bồn chồn.

“Sao cô lại nói như vậy? Anh Thần Nam xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có không có.

Không có gì cả”

Mẹ Phong không nhịn được mà đau lòng cho con dâu tương lai xinh đẹp của mình, nên nói dối.

“Cô chỉ nói nó mấy câu, đừng có đặt hết tâm trí lên công việc, cũng thời gian thì nhớ đến thăm cháu, nhìn sắc mặt cháu kém chưa này.

Khi về cô sẽ bảo quản gia gửi cho cháu vào hộp thuốc bổ, nhất định phải bồi bổ, nếu không trên hôn lễ sẽ bị người ta chê cười đấy.

Mặt Tô Cẩm Tú đỏ lồng.

“Chuyện kết hôn:..

anh Thần Nam đồng ý rồi am “Không đồng ý cũng phải đồng ý.

Cháu yên tâm, cháu là con dâu mà cô và chú cháu hài lòng nhất, cô và chú cháu tuyệt đối sẽ không để hôn lễ không có chú rể đâu”

“Cảm ơn cô”

Nhận được lời hứa của mẹ Phong, Tô Cẩm Tú mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần gả cho Phong Thần Nam thì cô ta hài lòng rồi.