Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 19: Xem cuộc vui

P/s: Hôm nay các sĩ tử thi môn Ngữ  văn nhỉ ? Nghe nói đề dễ :)) Thôi thì chúc các bạn có kì thi thành công nhé !!! (╭ ̄3 ̄)╭♡ (╭ ̄3 ̄)╭♡(╭ ̄3 ̄)╭♡

Bách Quang Kiến là giám đốc sản xuất, mà Thạch Hạo là đạo diễn cầm qua không ít giải thưởng, hai người tự nhiên có không ít đề tài có thể tán gẫu.

Không đề cập đến cảm giác của Thạch Hạo, ít nhất Bách Quang Kiến là trò chuyện càng ngày càng hưng phấn, cầm điện thoại di động lên muốn thêm Thạch Hạo trên WeChat, hi vọng sau này có cơ hội cùng hợp tác.

Vốn là có tật giật mình ,Thạch Hạo nghe lời nói này nhất thời mồ hôi lạnh tuôn rơi, nếu là đổi lại thường ngày, hắn đã sớm thêm Bách Quang Kiến vào WeChat cùng đối phương thấy sang bắt quàng làm họ.

Mà bây giờ, Tổ Kỳ kẻ biết được nội tình bên trong đang ngồi thẳng tắp như ngọn núi bên kia, áp lực này khiến Thạch Hạo có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.

May là sau khi thêm Thạch Hạo trên WeChat , Bách Quang Kiến liền đem lực chú ý chuyển đến trên người Tổ Kỳ cùng Tiết Giác, ba người câu được câu không hàn huyên một phút chốc, Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh thần sắc khác nhau yên lặng ngồi nghe.

Thời điểm bữa tiệc kết thúc, Tổ Kỳ như là đột nhiên nhớ tới cái gì, gãi đầu một cái ,khá là buồn rầu nói: "Kỳ thực tôi gần đây luôn luôn tại phiền não một chuyện."

"Ồ?" Bách Quang Kiến ăn một miếng thức ăn, lập tức sảng khoái nói, "Có chuyện khó khăn gì nói thẳng ra đi, có thể tôi sẽ giúp được."

Tổ Kỳ thả xuống bát đũa, than thở nói: "Tôi có một bằng hữu, vợ hắn có vẻ như có người khác bên ngoài, tôi không biết có nên hay không đem chuyện này báo cho bằng hữu đó."

Lời vừa nói ra, Thạch Hạo thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.

Hắn không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Tổ Kỳ, tầm mắt nóng rực phảng phất muốn đem Tổ Kỳ thiêu ra cái động.

Trần Mỹ Hinh bên cạnh Thạch Hạo vẫn luôn chú ý động tĩnh cũng nhận ra được một chút không đúng, bà ta nhíu đôi lông mày thanh tú của mình, chỉ là trong phút chốc liền tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt càng khó xem.

Ngược lại là Bách Quang Kiến một bộ việc không liên quan tới mình treo lên bộ dáng người ngoài cuộc, ông ta sờ sờ cằm, nghiêm trang đề nghị: "Này muốn xem bằng hữu cậu làm người cùng với cậu và bằng hữu của cậu quan hệ như thế nào, nếu như cậu quan hệ với hắn chỉ thường thường cùng lòng dạ hắn hẹp hòi , vậy tôi cho rằng cậu tốt nhất là không cần nói."

Tổ Kỳ đem phản ứng của Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh thu sạch vào đáy mắt, vui vẻ nhếch lên khóe miệng, tiếp tục đặt câu hỏi: "Nếu ông là bằng hữu của tôi, ông nghĩ như thế nào?"

"Tôi đương nhiên là hi vọng cậu trực tiếp nói cho tôi." Bách Quang Kiến nhấm nháp tách trà của mình nói, "E rằng cõi đời này có một số ít Ninja rùa có thể chịu đựng lão bà đội nón xanh cho mình, thế nhưng những người kia tuyệt không bao gồm tôi, mất đi trung thành cùng tín nhiệm hôn nhân còn có cái gì giá trị tồn tại? Nếu tôi là người bạn kia của cậu, tôi không chỉ có muốn ly hôn, hơn nữa sẽ không để cho đối phương từ tôi chỗ này lấy đi một phân tiền."

Thanh nghiêm mặt oai lệ sau khi nói xong, Bách Quang Kiến biểu tình rất nhanh trở nên ôn hòa lại, hắn cầm tay Trần Mỹ Hinh vỗ nhẹ nhẹ hai lần, kiêu ngạo bổ sung, "Bất quá chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không phát sinh tại trên đầu chúng tôi, tôi và vợ tôi đều rất tin tưởng lẫn nhau."

Nghe vậy, Tổ Kỳ thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.

Tiết Giác bất động thanh sắc vuốt ve phía sau lưng Tổ Kỳ, mặc dù hắn từ đầu đến cuối không có lên tiếng, nhưng là từ trong ánh mắt vẫn có thể nhìn ra hắn đối Bách Quang Kiến đồng tình.

Lúc này Trần Mỹ Hinh mặt đã tái nhợt đến cực hạn, bà ta bất an né tránh ánh mắt ôn nhu của chồng mình, miễn cưỡng bứt lên khóe môi cười cười gật đầu.

"Ừ, chúng ta đều là vợ chồng già đều tin tưởng nhau."

Tổ Kỳ tựa như cười mà không phải cười nhìn ánh mắt Trần Mỹ Hinh tránh trái tránh phải, Bách Quang Kiến không thấy được sự khác thường của bà ta, cậu thậm chí có thể cảm giác được cảm giác tội lỗi tiết ra trên từng lỗ chân lông của Trần Mỹ Hinh.

"Nếu Bách tiên sinh đã nói như vậy, vậy tôi quyết định vẫn là nói rõ sự thật..." Tổ Kỳ cố ý kéo dài âm điệu, ý tứ sâu xa tầm mắt vô tình hay cố ý dừng lại trên người Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh.

Hai người kia trong nháy mắt trở mặt, thần sắc tràn đầy sợ hãi giống như thấy thế giới tận thế

"Thạch Hạo, Bách phu nhân, các người..."

Tổ Kỳ lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh đồng thời xẹt một cái đứng lên.

"Tổ Kỳ, con mẹ nó cậu ngậm miệng cho tôi !" Thạch Hạo sợ đến âm thanh cũng thay đổi, xem tư thế kia như là một giây sau liền muốn nhào tới đem Tổ Kỳ gặm đến liền không còn sót cả xương.

Trần Mỹ Hinh cũng không thể chờ đợi được nữa mở miệng, nhưng đối tượng của bà ta là người nãy giờ vẫn đang mù mờ- Bách Quang Kiến, bà ta bỗng nhiên eo thân mềm dẻo dựa vào Bách Quang Kiến, hai con mắt ửng hồng, nước mắt như mưa.

"Lão công, tôi, tôi không phải có ý định phản bội ông, là, là Thạch Hạo uy hiếp tôi, hắn cưỡng bách tôi phát sinh quan hệ..."

Vốn kế hoạch là đánh chết không thừa nhận Thạch Hạo thấy Trần Mỹ Hinh dễ như ăn cháo liền ra chiêu này, nhất thời chấn kinh đến cằm đều rơi trên đất, thật vất vả nhặt lên cằm, theo sát mà đến chính là căm giận ngút trời.

"Tôi uy hiếp bà? Tôi con mẹ nó điên rồi mới uy hiếp một ả đàn bà có tuổi như bà ! Ban đầu là bà cầm tiền đầu tư ám chỉ tôi nửa đêm đi phòng bà, tôi sẽ không đi tìm cô nương xinh đẹp , chạy đi thượng cái loại như bà ?"

"Cậu nói hưu nói vượn!" Trần Mỹ Hinh cực kỳ bại hoại xông tới, hất tay chính là một cái tát rơi vào trên mặt Thạch Hạo.

Bộp một tiếng vang lên giòn giã, tại trong phòng khách vang vọng thật lâu, thậm chí kinh động người phục vụ trông coi ở bên ngoài.

"Con chó vong ân phụ nghĩa, trước đây tôi giúp cậu ra sao ? Đây chính là cậu hồi báo tôi ?" Trần Mỹ Hinh đang trên bờ vực sụp đổ, hoàn toàn không nhu nhược như hồi nãy, bà ta biểu tình dữ tợn căm tức nhìn Thạch Hạo, lớp trang điểm trên mắt càng khiến bà ta nhìn như một mụ bà la sát.

Trần Mỹ Hinh quay người đối diện với Tổ Kỳ nói, "Nhìn, đây chính là người yêu cũ của cậu, cậu có biết hắn sau lưng đã làm gì với cậu không ? Cậu bị bôi đen tám chín phần đều do hắn nhúng tay, còn có việc cậu bị Đường Mạc Ninh cướp vai, tất cả đều là chuyện tốt hắn làm!"

Thạch Hạo mới vừa bị đánh choáng váng lúc này đã lấy lại tinh thần, hắn một đi tới, nắm lấy vai Trần Mỹ Hinh hạ xuống một bạt tai. ( ôi đòe mè kịch tính thật )

"Tốt bây giờ bà muốn tính sổ đúng không? Bà sao không dám nói do ngại ngoại hình chồng bà quá xấu, làm hại bà chỉ có thể lấy tiền đi bên ngoài tìm vịt ( ý chỉ trai bao ) , trở về còn phải ở trước mặt ông ta làm một bộ dáng hưởng thụ..."

Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh phát điện mà cấu xé lẫn nhau, lời khó nghe gì đều nói ra ngoài, không bao lâu trực tiếp bắt đầu đánh nhau, trong phòng khách bùm bùm vang vọng.

Mà thân là người trong cuộc Bách Quang Kiến toàn bộ quá trình sững sờ ở bên cạnh, vừa không có lửa giận ngập trời xông tới chất vấn Trần Mỹ Hinh, cũng không có biểu hiện ra bi thương và tuyệt vọng, vẻ mặt của ông ta bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.

Tổ Kỳ bị Tiết Giác che chở đứng ở góc, để tránh khỏi hai người đang đánh nhau làm tổn thương cậu.

Mãi đến tận bốn, năm người phục vụ thất kinh chạy vào đem Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh kéo ra, Tổ Kỳ mới không đành lòng tiêu sái đến bên người Bách Quang Kiến, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Run lên hơn nửa ngày Bách Quang Kiến rốt cục có phản ứng, chầm chậm quay đầu nhìn về phía thần sắc hổ thẹn Tổ Kỳ.

Bách Quang Kiến mờ mịt nháy mắt một cái, lập tức lộ ra nụ cười tiêu tan: "Không cần xin lỗi, tôi cần phải hướng cậu nói tạ ơn mới đúng, cám ơn cậu nhắc nhở tôi."

Tổ Kỳ thở dài, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cuộc hỗn chiến này kéo dài không lâu dưới sự can ngắn của phục vụ, hậu tri hậu giác ý thức được Bách Quang Kiến tồn tại Trần Mỹ Hinh rốt cục tìm về trọng điểm, khóc sướt mướt nhào tới dưới chân Bách Quang Kiến.

"Lão công tôi biết sai rồi, ông tha thứ cho tôi có được hay không? Tôi sẽ sửa đổi, tôi sớm đã cắt đứt liên hệ với bọn họ, hiện tại tôi là thật tâm thực lòng muốn cùng ông."

Bách Quang Kiến hai mắt bất chấp mà nhìn chằm chằm Trần Mỹ Hinh, giận dữ cười nói: "Nguyên lai bà ở bên ngoài tìm người còn không chỉ một."

Dứt lời, ông ta dương tay đẩy ra hai tay Trần Mỹ Hinh siết ống quần mình.

Trước đây ông ta yêu thích Trần Mỹ Hinh, dù cho năm tháng ở trên mặt Trần Mỹ Hinh để lại không ít vết tích, ông ta vẫn cảm thấy người mà ông ta vất vả theo đuổi lúc còn trẻ vẫn là đẹp nhất.

Mà giờ khắc này, Trần Mỹ Hinh khuôn mặt trang điểm bầm tím khóc lóc thảm thương làm cho ông ta sinh ra cảm giác chán ghét.

"Như bà mong muốn, chúng ta ly hôn đi." Bách Quang Kiến khóe miệng kẹp mấy phần đắng chát, đáy mắt chính là thất vọng cùng quyết tuyệt, "Mà tài sản Bách gia, bà một phân tiền cũng đừng mơ đem đi."

Trần Mỹ Hinh quỳ trên mặt đất khóc không thở nổi, Bách Quang Kiến cũng không quay đầu lại đi mất.

Tổ Kỳ trước khi tới chuẩn bị một đống chứng cứ Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh gian díu, kết quả quay đầu lại một cái đều không hữu dụng cậu không nghĩ tới Trần Mỹ Hinh như thế không nhịn được uy hiếp, dăm ba câu liền để bản thân bà ta toàn bộ bị lộ.

Thời điểm trở lại làng du lịch, trong lúc rảnh rỗi Tiểu Nhã cùng hai nữ hầu học tập cách mua bán trên Taobao.

Thấy Tổ Kỳ trở về, Tiểu Nhã vội vã nghênh đón, vừa là cao hứng vừa buồn rầu nói: "Phu nhân ngài đã trở lại, người đã xem weibo chưa? Cửa hàng trên Taobao của chúng ta lên hot search nha!"

Mới vây xem một vở kịch lớn Tổ Kỳ tự nhiên không để ý tới xem weibo, bất quá chuyện này nằm trong dự liệu của cậu.

"Bị mắng lên hot search ?" Tổ Kỳ nhẹ như mây gió hỏi.

Tiểu Nhã biểu tình từ từ trở nên lúng túng, hiển nhiên là Tổ Kỳ đã đoán đúng, nhưng nàng rất nhanh vui vẻ ra mặt, phi thường lạc quan mà nói rằng: "Bị mắng mới nói rõ chúng ta có nhiệt độ, đáng sợ nhất là không có người mắng chúng ta."

"Cô với tôi có cùng suy nghĩ." Tổ Kỳ nhướn mày, nghiêm túc mở miệng, "Sau này giao cửa hàng trên Taobao cho các người quản lý, nếu như làm tốt, ngoại trừ lương cơ bản, các ngươi còn có hoa hồng."

Nghe vậy Tiểu Nhã hai nữ hầu phía sau đều vui vẻ, các cô tràn đầy hưng phấn liếc nhìn lẫn nhau , sau đó Tiểu Nhã hai tay chắp tay trước ngực, vừa mừng vừa sợ nói: "Chúng tôi còn có lương cơ bản sao?"

"Đương nhiên là có." Tổ Kỳ mỉm cười nói, vì vậy cậu đem chuyện tiền lương hướng các nàng nói một lần.

Mức lương cơ bản để vận hành Weibo và cửa hàng trên Taobao là năm ngàn, chế tác Dã Cúc phấn cùng với việc chạy vặt vất vả hơn nên lương cơ bản là mười ngàn,tiền hoa hồng mỗi quý thì do Tổ Kỳ quyết định.

Người nghiêm túc làm việc và người đục nước béo cò sẽ có đãi ngộ khác nhau, đương nhiên, nếu là có người không muốn làm những chuyện này, chỉ cần nói với Tiểu Nhã .Đây chỉ là bước đầu kế hoạch mà thôi, còn lại chi tiết nhỏ còn cần ngày sau chậm rãi hoàn thiện.

Phân phó xong tất cả , Tổ Kỳ liền để Tiểu Nhã thống kê danh sách người muốn làm việc, thuận tiện phân phối công tác cho mỗi người, mỗi người quản lí một chức vụ của mình.

Kỳ thực Tổ Kỳ đề ra lương cơ bản không cao lắm, nhưng mà Tiểu Nhã và mọi người vẫn là cao hứng đến miệng cũng khép lại được, các cô đều thu được hoa hồng từ Tổ Kỳ, khoản tiền kia tuyệt đối không thấp, bằng nửa năm tiền lương mà các cô làm ở Tiết Gia.

Chẳng những có thể tiếp tục lưu lại Tiết gia làm việc, còn có thể làm nghề phụ kiếm tiền, chuyện tốt thế này cư nhiên có một ngày lại rơi trên đầu các cô.

Các cô gái bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, lúc này quyết định muốn càng thêm nỗ lực làm việc, báo đáp lại tín nhiệm của Tổ Kỳ đối với mình.