Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 66: Hiểu lầm

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

----------------------------------------------

Đạo diễn Vương rất là kinh ngạc, vội vã thả đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi thật nhanh về hướng lều của Kiều Y Dương, một bên trầm giọng chất vấn trợ lý: "Chuyện gì xảy ra? Mấy ngày trước không phải cậu ta còn rất tốt hay sao ? Tại sao lại đột nhiên gây chuyện rồi ?"

Trợ lý lảo đảo đi theo phía sau đạo diễn Vương, nghe vậy lau mồ hôi lạnh trên mặt, trả lời: "Khả năng này là yên tĩnh trước khi xảy ra bão táp."

"Yên tĩnh cái rắm!" Đạo diễn Vương tức giận đến chửi ầm lên, "Cậu ta muốn cái gì? Tôi cũng có thể chiều theo ý cậu ta, chỉ là không thể ở địa bàn của tôi mà ngang ngược, cho dù là ảnh đế cũng cút đi cho tôi !"

Đương nhiên đạo diễn Vương tuy nói là nói như vậy nhưng muốn đuổi Kiều Y Dương ông ta thật sự không có gan đó, dù sao Kiều Y Dương là nhân vật duy nhất trong đoàn phim có thể đảm bảo phòng vé.

Trợ lý sau khi nghe đạo diễn Vương nói xong, âm thầm thở dài, nghĩ thầm dù cho đạo diễn Vương có bản lĩnh lớn bằng trời, e sợ lần này cũng không thỏa mãn được yêu cầu của Kiều ảnh đế.

Nếu vậy thì đạo diễn Vương còn cần gì làm đạo diễn ? Trực tiếp đổi nghề đi làm bác sĩ vẫn là chân chính có chút tài.

Hai người vội vàng chạy tới lều nghỉ ngơi của Kiều Y Dương, mới bước vào liền cảm nhận rõ bầu không khí đọng lại trong lều.

Trong lều hiện có không ít người, ngoại trừ Kiều Y Dương cùng nhóm trợ lý của hắn, còn có một trợ lý cùng nhân viên tổ kế hoạch và ba nhân viên công tác tổ hậu cẩn cũng đang sầu mi khổ kiếm đứng bên cạnh.

Thấy đạo diễn Vương tiến vào, nhân viên trong đoàn phim đồng thời thở phào nhẹ nhõm giống như người chết chìm bắt được cọng cỏ cứu mạng.

"Đạo diễn Vương !" Nhân viên kế hoạch oan oan ức ức mà hô một tiếng, "Chu ca nói Kiều lão sư ăn không quen cơm hộp đặt trước, muốn đổi một nhà hàng làm, ông nói nên làm sao đây ?"

Kiều Y Dương gầy trơ xương trong đoàn phim đều rõ ràng, bất kể là liên hoan thời điểm mới tiến vào tổ, hay là món ăn một tuần qua trong quá trình quay chụp, Kiều Y Dương đều ăn không được bao nhiêu, thậm chí có thời điểm ăn hai cái liền để đũa xuống.

Người trong đoàn phim đều hoặc nhiều hoặc ít đoán được Kiều Y Dương có chứng kén ăn, nhưng này dù sao cũng là việc riêng tư, cũng không có nói rõ ra.

Nhưng là bây giờ, chứng kén ăn của Kiều Y Dương trực tiếp ảnh hưởng đến công tác của mọi người, một ít nhân viên công tác nhất thời hoạt động không thuận lợi, vừa mệt mỏi vừa tức giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt, đành phải vùi đầu chờ đợi đạo diễn Vương xử lý.

Trên đường tới, Vương Lục suy nghĩ vô số nguyên nhân Kiều Y Dương gây chuyện, ông ta còn tưởng rằng Kiều Y Dương không hài lòng với kịch bản hiện tại hay do thù lao đóng phim, muốn tạo áp lực cho ông ta.

Không nghĩ tới lại là nguyên nhân này...

"Có thể làm sao thì làm như vậy, cũng không phải trời sập, nhìn cái bộ dáng mặt ủ mày chau của các người kìa."

Đạo diễn Vương không phản đối phất phất tay, quay đầu nói với trợ lý đi cùng mình, "Cô đi nói với phòng ăn bên kia một chút, kêu bọn họ ba bữa chuẩn bị riêng phần ăn cho nhóm người Kiều Y Dương, món ăn giao cho bọn họ tự chọn là tốt rồi."

Nhân viên kế hoạch thở dài nói: "Nếu như sự tình có thể giải quyết dễ dàng như vậy, chúng tôi sẽ không đứng ở chỗ này."

Nhân viên công tác bộ hậu cần nói tiếp: "Một tháng trước, chúng ta đã ký hợp đồng với phòng ăn, số lượng cùng món ăn đẽ sớm thương lượng, cho nên bọn họ cự tuyệt yêu cầu thay đổi món ăn của chúng ta."

Đạo diễn Vương sửng sốt một chút, lập tức thay đổi biện pháp: "Không thì chúng ta bổ sung thêm phí cũng được, coi như là một lần nữa mở tiêu chuẩn cao nhất, để bọn họ chuẩn bị đồ ăn đưa tới."

"Không được..." Nhân viên công tác lắc đầu nói, "Kiều lão sư bên này chỉ có tám người, quá ít, phòng ăn không tiếp nhận danh sách dưới hai mươi người."

Nói đơn giản, nếu như phải giải quyết chuyện này chỉ có thể hủy bỏ hợp đồng trước đây, một lần nữa cùng phòng ăn ký kết hợp đồng mới, cứ như vậy tiền phí đã chi trả xem như đổ sông đổ biển.

Trợ lý cùng kế hoạch cũng không dám tự ý làm chủ, cố tình thân là nhà sản xuất phim Bách Quang Kiến cũng rất ít đến hiện trường, vì vậy các cô chỉ có thể cầu viện đạo diễn Vương.

Đáng tiếc lần này đạo diễn Vương cũng gặp khó khăn, ở phương diện đóng phim ông ta hoàn toàn có quyền lên tiếng, thế nhưng ở phương diện lưu động cùng sử dụng tài chính thì lại không thể làm chủ.

Huống hồ một lần nữa ký kết hợp đồng kim ngạch không phải là số lượng nhỏ, vẫn là cần nhà đầu tư to lớn nhất Bách Quang Kiến gật đầu mới được.

Ngay lúc hai phe đang trong thời điểm giằng co căng thẳng, Kiều Y Dương mắc cỡ hai gò má đỏ chót dùng quyền để trên môi, phát ra hai tiếng ho khan lúng túng, hắn ngẩng đầu, nói với Chu Hải đang như ngọn núi đứng trước mặt: "Chu ca, quên đi thôi, không nghiêm trọng như vậy."

Chu Hải quay đầu, trừng mắt mắt: "Thôi? Dựa vào cái gì thôi? Lúc trước bọn họ ba lần bốn lượt tìm tới chúng ta, vỗ bộ ngực bảo đảm sẽ ở phương diện ẩm thực chăm sóc chu đáo, tôi cũng là xem ở trên mặt này mới thay cậu nhận diễn, nào có biết bọn họ chỉ ba hoa, tới lúc làm thì một cái phao cũng không nhô ra."

Nghe Chu Hải nói không hề khách khí, đạo diễn Vương cũng biết rõ sự tình chột dạ.

Ông ta tìm tới Kiều Y Dương trước, xác thực từ chỗ bằng hữu nghe nói qua Kiều Y Dương mắc chứng kén ăn, cũng luôn bảo đảm nhất định sẽ không bạc đãi Kiều Y Dương trên phương diện ẩm thực...

Nhưng là món ăn đoàn phim cấp cho Kiều Y Dương và nhóm trợ lý của hắn cùng hai chữ "Bạc đãi" hoàn toàn không hề liên quan, một phần cơm của họ là 80 đồng, giá cả một phần cơm của Tổ Kỳ cùng nữ số hai còn không bằng một nửa của bọn họ.

Đạo diễn Vương càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cảm giác chứng kén ăn của Kiều Y Dương như bom hẹn giờ  lúc nào cũng có thể sẽ nổ tung, cũng trở thành cái cớ để Chu Hải gây khó dễ.

Nhưng mà việc đã đến nước này, đạo diễn Vương vừa không có lá gan bảo Kiều Y Dương cùng nhóm người của hắn cuốn gói cút đi, đành phải trì hoãn thái độ, biểu thị ông ta muốn cùng Bách Quang Kiến thương lượng một chút, nhất định cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.

...

Buổi tối hôm đó sau khi quay xong, đạo diễn Vương gọi điện cho Bách Quang Kiến để nói chuyện này.

Bách Quang Kiến không hổ là lão tổng trải qua sóng to gió lớn, lúc này hạ quyết định, dặn dò mấy nhân viên công tác hậu cần ở đoàn phim dựng một cái bếp đơn giản, nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị đầy đủ mọi thứ, để cho bọn người Chu Hải tự động thủ mà ăn no mặc ấm.

Đạo diễn Vương sáng mắt lên, vội vã than thở cái này là giải pháp tốt.

Sau đó Vương Lục vẫn là không nhịn được oán trách một chút: " Bác sĩ đi theo Kiều Y Dương như là để trang trí, lúc mấu chốt không có một chút tác dụng, hơn nữa một hộp cơm của nhóm người bọn họ cũng không rẻ, mấy người chúng tôi đạo diễn biên kịch món ăn dự toán chỉ có năm mươi đồng tiền, Tổ Kỳ cùng các diễn viên khác đến bốn mươi đồng cũng chưa tới..." .

Nói còn chưa dứt lời, Bách Quang Kiến kêu lên sợ hãi: "Ông nói cái gì? Tổ Kỳ ăn hộp cơm bốn mươi đồng ? !"

Vương đạo bị phản ứng của Bách Quang Kiến làm sợ hết hồn, theo bản năng cho là đối phương ngại bốn mươi đồng quá mắc, liền ngập ngừng nói: "Kỳ thực cũng không đến bốn mươi đồng, hẳn là ba mươi lăm ba mươi sáu đi..."

Bách Quang Kiến thoáng chốc nổi giận, mặc dù cách điện thoại cũng có thể nghe âm thanh vỗ bàn của ông ta bên kia: "Tôi cầm năm triệu cho ông đóng phim, ông cư nhiên cắt xén phần ăn của diễn viên ? Tổ Kỳ tốt xấu cũng là nam số hai, cũng là người tôi tiến cử với ông, ông cứ như vậy ngược đãi cậu ấy?"

"..." Vương đạo trên mặt mồ hôi lạnh như thác nước đi xuống, hoang mang hoảng loạn giải thích, "Ôi uy Bách tổng, bốn mươi đồng đã là món ăn xa hoa nha, ông xem các đoàn phim khác đặt cơm cho diễn viên, tất cả đều là mười đến hai mươi đồng." ( 1NDT= 3.271VNĐ , nhân lên 40NDT tương đương 65.430 VNĐ nhé , phần ăn của Kiều Y Dương tương đương 261.000VNĐ)

Bách Quang Kiến ngữ khí cứng rắn: "Chớ cùng tôi giải thích nhiều như vậy, nếu Kiều Y Dương ăn hộp cơm tám mươi đồng, ông cũng cấp cho Tổ Kỳ hộp cơm tám mươi đồng đi."

Đạo diễn Vương suy nhược mà đáp: "Vâng vâng vâng,lời ông nói tôi nhất định làm theo..."

Cuối cùng, Bách Quang Kiến liền dặn dò: "Ông có thể lặng lẽ ở bên tai Tổ Kỳ nhắc nhở một chút, là tôi tăng dự toán cho hộp cơm của cậu ấy, cũng không cần tiết lộ ra ngoài với bất kỳ ai về quyết định này."

"Ha ha, được Bách tổng, ngài đã tận tình." Vương đạo trên mặt cười hì hì, tâm lý đê mờ mờ.

Ý đồ của Bách Quang Kiến rất rõ ràng, chính là muốn tăng hảo cảm ở chỗ Tổ Kỳ, lại không muốn mọi người đem hai chữ "Bất công" đổ lên đầu cậu, vì vậy kéo Vương Lục đi ra làm bia đỡ đạn.

Đạo diễn Vương bối rối thật lâu, cũng không thể không nghe theo lời kim chủ ba ba mà làm theo.

...

Ba ngày sau.

Một gian nhà bếp giản dị xuất hiện ở trường quay, mọi người dồn dập hiếu kỳ vây xem.

Tuy rằng trợ lý luôn miệng nói nhà bếp cùng với nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp để mọi người dùng chung, thế nhưng người tinh tường đều biết, những thứ đồ này tất cả đều là vì nhóm người Kiều Y Dương trước đó làm một trận ầm ĩ mà chuẫn bị.

Bởi vậy, chỉ có nhóm người của Kiều Y Dương quang minh chính đại chiếm đoạt nhà bếp, những người khác thậm chí không dám tới gần, sợ mình cùng chứng kén ăn của Kiều Y Dương dính líu quan hệ, thời điểm đó nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Bất quá sự thực chứng minh, bệnh kén ăn của Kiều Y Dương cùng ăn cái gì không hề có một chút quan hệ, dù cho Chu Hải vắt hết óc ở trong phòng bếp dằn vặt, làm ra đồ ăn vẫn cứ không có được Kiều Y Dương nửa điểm ưu ái.

Lần này, coi như Chu Hải da mặt dày nữa cũng không tiện tiếp tục tìm đạo diễn Vương gây chuyện, cả ngày đắm chìm trong phòng bếp nho nhỏ giản dị, thay phiên làm đồ ăn cho Kiều Y Dương.

Một bên khác, Tổ Kỳ mở ra nắp hộp cơm, liền phát hiện món ăn so với trước không giống nhau, có vẻ như trở nên phong phú rất nhiều, trên cao nhất còn thêm cái đùi gà.

Khởi đầu Tổ Kỳ cho là chỉ cho thêm món mà thôi, không nghĩ tới đón ba ngày liên tiếp mỗi bữa ăn của cậu các món đều rất phong phú, trái lại Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải cũng không có gì thay đổi.

Tiểu Đặng Tử quả thực ước ao phát khóc.

Tổ Kỳ thì là dở khóc dở cười, cậu nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy được chỉ có một khả năng, đó chính là nhân viên công tác hậu cần đưa nhầm món ăn cho cậu.

Vì vậy chiều hôm đó, đạo diễn Vương đến lều tìm cậu thương lượng phương thức quay diễn sắp tới, Tổ Kỳ nói đến việc món ăn, còn nói có thể là người tổ hậu cần đem nhầm.

Đạo diễn Vương vốn định biết thời biết thế nói những thứ này đều là ý tứ của Bách tổng, kết quả đảo mắt nhìn thấy Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải đều ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại di động,lời nói dâng lên yết hầu ở bên mép chuyển một vòng, sau đó đổi thành : "Những thứ này đều là tâm ý của fan của cậu, cậu cứ yên tâm mà ăn đi."

Tổ Kỳ nhíu mày: "Fan của tôi đưa món ăn đến ?"

"A..." Đạo diễn Vương căn cứ nguyên tắc nói ít thì ít sai, hàm hồ đáp một tiếng, "Không sai biệt lắm đúng không." Sau đó hoả tốc dời đi đề tài.

Tổ Kỳ nhìn thấu dị dạng của đạo diễn Vương, nhưng ông ta không muốn nói, cậu cũng không tiện hỏi nhiều.

Đợi đến khi Vương Lục rời đi , Tiểu Đặng Tử luôn ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe trộm bát quái hề hề tiến lên trước nói: "Kỳ ca, em lại không cảm thấy là fan đưa, lại không nói fan nếu tặng quà đều sẽ từ tổ hậu cần trước đó thông báo một tiếng, liền lấy số lượng fan ít ỏi của anh, cũng sẽ không có fan làm đến bước này đi."

Tổ Kỳ mặt không hề cảm xúc, giơ tay chính là một cái tát vỗ vào trên đầu Tiểu Đặng Tử: "Được rồi, cậu có thể ngậm miệng."

Tiểu Đặng Tử oan ức hề hề mà bưng cái đầu mập của mình: "Em ăn ngay nói thật mà, nói không chừng là người nào đó yêu thích anh nên mới làm như vậy ? Em nghĩ có thể là Tiết tổng."

Nhắc đến Tiết Giác, Tổ Kỳ trong lòng bỗng nhiên một trận hoảng loạn, tim cũng thình thịch mà nhảy lên kịch liệt.

Cậu không còn kịp suy tư tại sao khi nhắc đến tên Tiết Giác cậu lại có phản ứng lớn như vậy, toàn bộ trong đầu chỉ có một nghi vấn ——

Lẽ nào thực sự là Tiết Giác làm ?