Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 60: Phát hỏa

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Nhờ tác dụng của thuốc, Tổ Kỳ cả người nóng rang rốt cục cũng cảm giác khá hơn một chút, ý thức cũng không giống như trước nặng trình trịch.

Trong cơn mông lung, Tiết Giác tựa hồ tắt đèn, tiến vào buồng tắm, cũng không lâu lắm liền mang theo một thân hơi nước trở về.

Tổ Kỳ không nhúc nhích nằm ngửa, bán trợn tròn mắt nhìn về phía trần nhà đắm chìm trong bóng tối sền sệt, mặc dù cậu thấy không rõ lắm động tác của Tiết Giác, lại có thể cảm nhận được Tiết Giác rón rén lên giường, sau đó ở bên cạnh cậu nằm xuống.

Chỉ chốc lát sau, bầu không khí trong phòng ngủ liền trở về yên tĩnh hơi trầm xuống.

Cảm quan của Tổ Kỳ từ từ trở nên rõ ràng, đầu hôn hôn trầm trầm, làm thế nào đều ngủ không được.

Một bên khác Tiết Giác từ khi nằm xuống không có động tĩnh, liền động cũng không động một chút, hô hấp đều đều trông ngủ thật ngon.

Tổ Kỳ trong đầu tâm tư bay bay, cậu nghĩ tới hành lý còn chưa thu thập xong, lại nghĩ đến ngày mai sẽ phải cùng Tiểu Đặng Tử vào đoàn phim, còn không biết lúc nào mới có thể trở về...

Không biết làm sao, trong lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm xúc không muốn nhàn nhạt.

Có lẽ là ở đây quen an nhàn, bất thình lình đổi hoàn cảnh sẽ có loại thấp thỏm cùng khủng hoảng không lý do, từng tí từng tí ngâm đi vào tim Tổ Kỳ, lặng yên không một tiếng động ngăn chặn hô hấp của cậu.

Tổ Kỳ thở dài, thử thăm dò hô: "Tiết Giác, anh đã ngủ chưa?"

"Vẫn chưa." Tiết Giác cơ hồ là lập tức đáp lại lời Tổ Kỳ nói, sau đó hắn quay người qua, mặt hướng về Tổ Kỳ, "Cảm giác khá hơn chút nào không?"

"Ân..." Tổ Kỳ khịt khịt mũi, úng thanh úng khí nói, "Đã tốt hơn rất nhiều, cám ơn anh."

Tiết Giác không lên tiếng, bỗng nhiên đưa tay ở trên trán Tổ Kỳ dò xét một chút, hắn không dừng lại quá lâu, chỉ là hai, ba giây liền đem tay thu về.

"Tôi đem thuốc để trong túi nhỏ màu đen đặt trong rương hành lý, ngày mai đi sau khi tới đoàn phim nhớ mỗi ngày ba lần sau khi ăn xong đúng giờ uống thuốc." Tiết Giác nói như vậy.

Tổ Kỳ sửng sốt một chút: "Anh biết ngày mai tôi vào đoàn kịch?"

Khoảng thời gian này Tiết Giác đặc biệt bận rộn, Tổ Kỳ thường không thấy được bóng người của hắn, cũng là chưa kịp đem tin tức mà mình lấy được vai nam số hai chia sẻ cho Tiết Giác.

Không nghĩ tới Tiết Giác cư nhiên biết chuyện này...

"Ngày hôm trước lúc mở tiệc gặp phải Bách Quang Kiến, ông ấy cùng tôi nói một chút." Tiết Giác giải thích.

Tổ Kỳ ồ một tiếng.

Tiết Giác cũng nhàn nhạt ân một chút.

Sau đó hai người đồng thời rơi vào trầm mặc.

Tổ Kỳ ở trong bóng tối nháy mắt một cái, đầu ngón tay một chút liền một chút từ trên giường xẹt qua, cậu cảm thấy chính mình vào lúc này cần phải nói cái gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu.

Tỉ mỉ nhớ tới giữa cậu và Tiết Giác không có chủ đề chung, hai người trò chuyện nhiều nhất chính là nói về tên nhóc con nghịch ngợm Tiết Thiên Vạn kia.

Đúng rồi, có thể nói về Tiết Thiên Vạn nha.

Tổ Kỳ sáng mắt lên, lập tức hắng giọng một cái, mở miệng nói rằng: "Thiên Vạn ở bên chỗ mẹ anh sao?"

"Ân." Tiết Giác hồi, "Lúc tôi đi nhìn nó thì nó đang ngủ."

Tổ Kỳ còn nói: "Tiểu tử kia quá dằn vặt người, khóc lên không dứt, thật muốn nhìn một chút nó sau khi lớn lên là bộ dạng gì."

Tiết Giác hồi: "Trẻ con khóc nháo rất bình thường."

Tổ Kỳ nói tiếp: "Anh có phát hiện hay không Thiên Vạn trở nên dễ nhìn chút ít? Lúc nó vừa ra đời quá gầy, trên mặt cùng trên người đều không có một chút thịt, quả nhiên trẻ con bụ bẫm mới đáng yêu." Như Cát Tường Tam Bảo vậy.

Tiết Giác trả lời: "Là bắt làm trò hề rất nhiều."

Tổ Kỳ: "..."

Hình thức đối thoại quy củ một hỏi một đáp này là chuyện gì xảy ra? Cậu còn muốn cùng Tiết Giác tán gẫu một phút chốc, thế nhưng Tiết Giác đáp lời căn bản không có cung cấp chỗ trống cho cậu phát huy.

Sống hơn hai mươi năm, Tổ Kỳ cuối cùng là thấy kẻ hủy diệt đề tài sống sờ sờ.

Tổ Kỳ nhất thời có chút buồn bực, mím chặt môi, đợi nửa ngày không thấy Tiết Giác có ý tứ chủ động nói chuyện, liền phiền lòng tức giận mà quay người đi, đưa lưng về phía Tiết Giác.

Rất nhanh, phía sau truyền đến một đạo tiếng thở dài, tiếng nói trầm thấp từ tính của Tiết Giác trong hoàn cảnh nghe được cả tiếng kim rơi càng dễ nghe, hắn nói: "Em ngã bệnh, cần thiết nghỉ ngơi nhiều."

Tổ Kỳ từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ, rầu rĩ trả lời: "Tôi biết."

Anh chính là chê tôi nói chiều mà, trong lòng cậu âm thầm nghĩ, chỉ cảm thấy ý nghĩ muốn cùng Tiết Giác sâu sắc thêm tình cảm quả thực là ngu ngốc.

Mới vừa nghĩ như vậy xong thì nghe thấy Tiết Giác lên tiếng.

"Vào đoàn phim phải chú ý an toàn, ở hoàn cảnh xa lạ người xa lạ, đặc biệt là người căn bản em không biết nhớ cùng bọn họ bảo trì khoảng cách thích hợp, nếu có bất cứ vấn đề gì, em cũng có thể tới tìm tôi."

"Còn có tiệc mừng trăng tròn của Thiên Vạn đã lên kế hoạch sẽ tổ chức vào thứ sáu tới, lúc đó hi vọng em có thể trở về một chuyến."

Không biết có phải hay không là vì an ủi Tổ Kỳ, lần này Tiết Giác liên miên cằn nhằn mà nói rất nhiều lời, ngay cả quy trình hôn lễ của bọn họ cũng đem ra nói một lần.

Âm thanh Tiết Giác rất mềm rất nhẹ ở Tổ Kỳ bên tai vang vọng, giống như một sợi lông chim mềm nhẹ phất qua.

Tổ Kỳ nghe đến một nửa, cơn buồn ngủ dâng lên, mí mắt từ từ trở nên trầm trọng, cậu ngáp một cái, nói khẽ với Tiết Giác câu ngủ ngon, liền điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngủ.

Tiết Giác tiếng nói chuyện im bặt đi, trầm mặc chốc lát bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng.

Trong bóng tối yên tĩnh, trong giọng nói xen lẫn ý cười rõ ràng hắn trả lời: "Ngủ ngon."

Tổ Kỳ nhắm mắt lại, đang muốn ngủ lại cảm giác được Tiết Giác bên cạnh ngồi dậy.

Không đợi Tổ Kỳ quay đầu,Tiết Giác dĩ nhiên nghiêng người tới gần, đồng thời một tay chống ở trên gối cậu, mặt gối đột nhiên lõm xuống khiến trái tim của Tổ Kỳ nhảy lên, phát ra âm thanh thình thịch.

Thân thể Tổ Kỳ cứng ngắc, thời khắc này toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào Tiết Giác chậm rãi cúi người xuống.

Cậu loáng thoáng đoán được Tiết Giác sắp làm gì, liền không thể tin được suy đoán của mình, chính đang lúc cậu do dự thì trên gương mặt bỗng nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại.—— Tiết Giác hôn gò má của cậu.( Hôn gò má gì đó thiệt là moe tui thích)

Nếu như nói vừa nãy trái tim Tổ Kỳ còn ầm đông nhảy lên, thì hiện tại chính là tùng tùng tùng trực tiếp gặp trở ngại như là một giây sau liền muốn xuyên thủng lồng ngực của cậu, kích động đến cực độ.

Tiết Giác hôn mình...

Là hôn trên gương mặt...

Tôi thao sao lại làm vẻ thân sĩ như thế?

Trong lúc nhất thời, Tổ Kỳ trong đầu nhảy ra ý nghĩ duy nhất là —— nếu là đàn ông thì liền trực tiếp thượng còn giả tạo này nọ.

Đáng tiếc những câu nói này cũng chỉ có thể xẹt qua đầu Tổ Kỳ một lần, cậu không thể ở trước mặt Tiết Giác mà nói ra lời không biết xấu hổ như thế.

Không biết có phải hay không là tác dụng tâm lý của Tổ Kỳ, cậu cư nhiên cảm giác thời gian Tiết Giác hôn dừng lại rất lâu, hôn đến mặt bên trái của cậu đều sắp tê dại mới chậm rãi rời đi.

Vào giờ phút này, Tổ Kỳ đầy mặt đỏ bừng cả cái cổ cũng nóng ran, cậu cực kỳ vui mừng Tiết Giác đã tắt hết đèn ngủ, ít nhất Tiết Giác không nhìn thấy hắn hiện tại bộ mặt cậu là như này 囧.

Tổ Kỳ không thể vào lúc này giả bộ ngủ, nắm ga trải giường, nghĩ tới nghĩ lui, thẳng thắn bằng phẳng quay đầu nhìn thẳng vào Tiết Giác —— dưới ánh sáng mơ hồ cậu chỉ có thể nhìn thấy đường viền của Tiết Giác.

"Đây là hôn ngủ ngon sao?" Tổ Kỳ tận lực khiến ngữ khí của chính mình nghe rất bình thường, như là một lão tài xế từng trải, sự thực là mỗi cái âm thanh cậu nhổ ra đều đang run rẩy.

Tiết Giác chống đỡ ở phía trên của Tổ Kỳ, cười cười, nói rằng: "Hôn tạm biệt."

Tổ Kỳ bĩu môi: "Tôi chỉ đi bốn tháng mà thôi, huống hồ thành phố điện ảnh cách nơi này không xa, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể trở về."

Tiết Giác than thở: "Đều sẽ có người nhớ em."

"Anh sao?" Tổ Kỳ phản xạ có điều kiện trả lời, ánh mắt của cậu lấp lánh nhìn chằm chằm đường viền của Tiết Giác ở trong bóng tối mơ hồ, thời khắc này lại có loại cảm giác căng thẳng khi thi vào trường cao đẳng.

Nhưng mà Tiết Giác cũng không trả lời Tổ Kỳ hắn vẫn không nhúc nhích, Tổ Kỳ thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn, tự nhiên cũng đoán không ra suy nghĩ trong lòng Tiết Giác.( Đm anh thả thính đã rồi im lặng là sao (╯‵□′)╯︵┻━┻)

Tổ Kỳ biểu tình từ từ bị lúng túng chiếm cứ, còn có một cỗ tâm tình khó chịu không thể coi thường trong nháy mắt lấp kín toàn bộ đầu óc.

Cậu lần thứ hai cảm thấy vui mừng vì trong phòng là một mảnh tăm tối, Tiết Giác không biết dáng dấp của cậu có cỡ nào thẹn thùng.

"Tôi đùa giỡn thôi anh chớ coi là thật." Tổ Kỳ bắt đầu cười ha hả, nhưng là tâm lý chua xót đến lợi hại.

Cậu không ngừng ám chỉ bản thân, tuyệt đối không thể đem những tâm tình này biểu hiện ra, không thể để cho Tiết Giác chế giễu.

"Ở trong nhà này, cũng chỉ có Thiên Vạn nhớ tôi đi?" Tổ Kỳ tự nhủ nói, "Bất quá Thiên Vạn mới hai tháng, có thể tôi rời đi trận này nó sẽ không nhớ rõ tôi nữa."

Nghĩ tới đây, Tổ Kỳ đột nhiên thương cảm.

"Em nha..." Tiết Giác lắc lắc đầu, trong thanh âm tràn ngập tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Tổ Kỳ hỏi: "Tôi làm sao?"

Tiết Giác hồi: "Buồn lo vô cớ."

"Tôi lo lắng thì làm sao? Tôi đây là phòng ngừa chu đáo!" Tổ Kỳ kháng nghị mà reo lên, "Tình nhân cùng vợ chồng xa nhau một chút đã đua nhau đội nón xanh cho người kia, huống chi Thiên Vạn còn là một đứa trẻ, đi xa lâu ngày sẽ quên tôi thôi."

Tiết Giác khẽ cười nói: "Không quản em có bao nhiêu bận, tôi cũng sẽ không để Thiên Vạn quên em, dù chúng ta có cách xa lâu thì tôi cũng sẽ không mang nón xanh cho em."

Tổ Kỳ: "..."

Cậu đột nhiên cảm thấy, câu nói này của Tiết Giác quá khiến người ta dao động!

Trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài đều là nói như vậy sao?

Hay là đã lâu rồi mình không nói chuyện yêu đương, đối với một người giấy mà tim cũng đập nhanh như vậy.

"Tôi..."

Tổ Kỳ mới vừa mở miệng, Tiết Giác lần thứ hai đè ép xuống, lần này trực tiếp nhắm ngay miệng của cậu.

Đôi môi dán vào nhau, khởi đầu Tiết Giác chỉ là nhẹ nhàng liếm láp bờ môi Tổ Kỳ, thấy Tổ Kỳ không có phản kháng cũng không có biểu hiện ra bất kỳ phản ứng bài xích, liền cẩn thận từng li từng tí một dùng đầu lưỡi cạy ra hàm rang của Tổ Kỳ...

Xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, phảng phất toàn thế giới đều chìm trong bóng tối mênh mông vô bờ, chỉ còn dư lại hai người bọn họ chặt chẽ ôm nhau, môi lưỡi quấn quýt, từ nông đến sâu đậm, muốn đem đối phương tiến nhập vào trong thân thể của mình.

Vừa nãy trong lòng Tổ Kỳ chồng chất tức giận xấu hổ cùng buồn bực trong nháy mắt biến mất, cậu duỗi ra hai tay ôm thật chặt cổ của Tiết Giác, nhấc lên thân thể nỗ lực càng thân thiết dán vào đối phương.

Cậu đã chuẩn bị thật kỹ càng.

Sau đó...

Tiết Giác đột nhiên buông cậu ra, quay người ở bên cạnh cậu nằm xuống, kéo lên chăn bình tĩnh mà nói rằng: "Được rồi, chúng ta ngủ đi." ( chơi vậy ai chơi cha nội x2)

Tổ Kỳ: "???"

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tổ Kỳ còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, liền nghe thấy Tiết Giác giải thích nói: "Em bị cảm, có một số việc vẫn là bớt làm đi..." Câu nói này xem như là nhắc nhở tương đương uyển chuyển.

Tổ Kỳ cả người đều là dấu chấm hỏi.

Cậu lần đầu tiên biết, nguyên lai trong tiểu thuyết nam phụ Tiết Giác đố kị thành tính ác độc dĩ nhiên là chính nhân quân tử am hiểu mọi chuyện?!

Tôi thao...

Anh có thể phát huy bản tính thật của anh!

Có thể hay không lại cầm thú thêm một chút! ( trời mọe cái này gọi là gì: đói khát thụ chăng???=_=)

Tổ Kỳ nội tâm điên cuồng rít gào, sau đó Tiết Giác dùng hành động thực tế nói cho cậu đáp án —— không thể.

Buổi tối đó, Tổ Kỳ mất ngủ.

Cậu lần đầu tiên biết thì ra sinh bệnh đến đầu nặngmuốn ngốc còn có thể mất ngủ