Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 38

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 25/05/2016

...o0o...o0o...o0o...

"Ngôn Ngôn, người vừa rồi là ai vậy nha? Bằng hữu của ngươi sao? Ta như thế nào chưa từng gặp qua?" Hồng Viện vừa nói vừa đem khăn đã lạnh vào nước ấm vắt khô lần thứ hai đắp lên mu bàn tay Mạt Ngôn, ánh mắt lặng lẽ đánh giá biểu tình trên mặt Mạt Ngôn. Khi vừa vào cửa, Hồng Viện đã cảm thấy giữa nữ nhi nhà nàng và nữ nhân tự xưng là người giúp việc cho nữ nhi nhà nàng có tầng quan hệ không tầm thường, phải không? Nàng cũng không biết rõ, dù sao chắc chắn không phải đơn giản chỉ là quan hệ giữa chủ nhà và người giúp việc bán thời gian.

Có nên nói hay không? Chuyện mười mấy năm nay nàng luôn tìm kiếm Tiểu Tuyết vẫn chưa bao giờ nói cho người đối diện hay biết. Nếu hiện tại nói ra, mẹ nàng biết được có mất hứng hay không? Nhưng nếu không nói, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết. Mạt Ngôn rối rắm trong chốc lát, liền hạ quyết tâm mới chậm rãi mở lời: "Mẹ, ân... Có chuyện, ta vẫn luôn không nói cho ngươi và ba biết, không phải không muốn nói cho các ngươi biết, chỉ là sợ sau khi các ngươi biết sẽ mất hứng. Kỳ thực từ sau khi trở về từ Mỹ, ta liền luôn luôn tìm kiếm Tiểu Tuyết, trước đây vẫn chưa hề có tin tức, thẳng đến mấy ngày trước sau khi gặp được viện trưởng của Từ Tâm viện ta mới biết được nàng đang ở đâu, nguyên lai nàng ở ngay bên cạnh ta. Mẹ, thật ra... người vừa rồi chính là Tiểu Tuyết, hài tử bên cạnh là con của nàng."

Khi Mạt Ngôn nói đến đây, tay Hồng Viện rõ ràng khựng lại. Tuy Mạt Minh Triết đã từng nhắc qua lời hứa giữa Mạt Ngôn và Tiểu Tuyết, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng phần ràng buộc kia đã theo khoảng thời gian hai người xa cách mà kéo rộng ra, thời gian thấm thoát thoi đưa sẽ xóa nhòa đi lời hứa khi xưa. Không nghĩ tới Mạt Ngôn đã qua nhiều năm như vậy đều giấu diếm hai người bọn họ âm thầm một mình tìm kiếm, Hồng Viện tự nhận bản thân vẫn luôn thực hiểu nữ nhi của nàng, tuy không phải là thân sinh, nhưng dù sao đã sống chung với nhau qua nhiều năm như vậy. Kiểu quần áo, màu sắc, món ăn mà Mạt Ngôn thích, Hồng Viện đều biết đến nhất thanh nhị sở. Nhưng tại khoảnh khắc khi nãy, nàng mới phát hiện, nguyên lai nàng vẫn chưa hiểu hết được nữ nhi nàng, trong nội tâm điều mà Mạt Ngôn đang chân chính suy nghĩ là gì nàng lại hoàn toàn không biết được. Nghĩ như vậy, loại đau đớn chưa bao giờ có lướt qua đáy lòng, không phải vì bản thân, mà là đau lòng vì Mạt Ngôn: "Ngôn Ngôn, ngươi tại sao lại không nói cho mẹ? Chẳng lẽ ngươi lại không tin tưởng ba ngươi và ta đến vậy sao? Mấy năm nay, ngươi đã trải qua như thế nào?" Hồng Viện nghẹn ngào, đau lòng ôm Mạt Ngôn vào trong ngực.

Mặc dù là chuyện về Tiểu Tuyết, trong lòng Mạt Ngôn đã từng trách cứ Mạt Minh Triết và Hồng Viện, nhưng càng nhiều hơn vẫn là cảm kích bọn họ đã cho nàng cuộc sống như hiện tại. Sau khi bị ba mẹ thân sinh vứt bỏ, lúc còn sống lại còn có thể gặp được ba mẹ nuôi yêu thương nàng, bao dung nàng, sủng ái nàng như thế, đối với những tình cảm này, Mạt Ngôn vẫn luôn thực biết ơn. Nhưng nàng lại không được như Thư Cầm có thể biểu lộ tình cảm của bản thân, nàng lại thích đem phần tình cảm lẫn biết ơn ấy nội liễm chôn giấu dưới đáy lòng, cũng bởi vì vậy, người ngoài nhìn cách Mạt Ngôn đối xử với ba mẹ nàng tựa hồ có điểm lãnh huyết.

"Mẹ, ngài đừng như vậy. Ngài xem ta không có chuyện gì, lại nói tiếp hiện tại đã tìm được Tiểu Tuyết. Trước đây ta còn quá nhỏ không hiểu chuyện, khiến ngài và ba vì ta bận lòng, ta cam đoan về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa. Mẹ, ngài nhìn ngài xem, người đã lớn như vậy lại còn như tiểu hài tử khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa." Mạt Ngôn liền lấy khăn mặt đã lạnh lau nước mắt nước mũi giúp Hồng Viện. Có câu nói thật là đúng, càng già càng trẻ, càng già càng như tiểu hài tử. Tuy mẹ nàng không phải quá già, nhưng lại không khác gì Điểm Điểm, nhìn hai hàng nước mũi đều đã sắp rơi xuống, còn chùi vào vai áo nàng, thực bẩn mà.

Lời nói và hành động của Mạt Ngôn khiến Hồng Viện nín khóc mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve tay Mạt Ngôn, vẻ mặt tràn đầy thương yêu nhìn Mạt Ngôn. Con bê này, thế nhưng dám cười bản thân là mẹ nàng, không phải chỉ là chảy chút nước mũi sao, so với nàng khi bé mỗi khi đi ngủ đều chảy nước miếng ướt hết gối đầu còn tốt hơn.

Hồng Viện vươn tay nhẹ nàng vuốt ve khuôn mặt Mạt Ngôn, đã bao nhiêu lâu nàng chưa nhìn kỹ khuê nữ nhà nàng, nếu Mạt Ngôn đã chủ động nhắc đến chuyện về Tiểu Tuyết với nàng, Hồng Viện cũng phải nói lên suy nghĩ của bản thân về chuyện này: "Ngôn Ngôn, Tiểu Tuyết hiện tại đang làm giúp việc bên nhà ngươi, đúng không?" Sau khi nhìn thấy Mạt Ngôn gật đầu, Hồng Viện mới nói tiếp: "Ngươi đã biết thân phận của nàng, nếu cứ tiếp tục để cho nàng giúp ngươi làm việc nhà, hình như không quá thích hợp đi. Vậy ngươi có tính toán kế tiếp làm gì không? Còn nữa, Tiểu Tuyết có hài tử, nghĩa là nàng đã là người có gia đình, tình huống hiện tại của nàng ngươi đã tìm hiểu được nhiều ít? Ý mẹ không phải nói với ngươi là nàng có vấn đề, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, cho dù là nàng hay là ngươi, đều đã thay đổi rất nhiều. Ý mẹ muốn nói tin tưởng ngươi cũng hiểu được. Mặc kệ là như thế nào, ngươi và Tiểu Tuyết có thể gặp lại, mẹ vẫn là thực cao hứng vì các ngươi." Đối với Hồng Viện mà nói, Mạt Ngôn chính là toàn bộ hy vọng mà nàng ký thác, những thứ khác hết thảy đối với nàng đều không quan trọng. Cho dù chỉ là chút nguy cơ có thể khiến Mạt Ngôn thương tâm, nàng đều sẽ tận lực loại bỏ.

Động tác cưng chiều của Hồng Viện khiến Mạt Ngôn cảm thấy như trở lại đoạn tháng ngày khi sống tại nước ngoài, nhân sinh lẫn ngôn ngữ đều không quen thuộc, mỗi lần nàng hết giờ học trong trường, lúc về đến nhà, mẫu thân nàng đều tựa như hiện tại dùng tay vuốt ve mặt nàng, đơn giản hỏi vài chuyện trong trường, có lẽ mỗi lần tại thời điểm như vậy đều giúp lòng nàng ấm áp lên vài phần mà hòa tan đi phần nào lạnh lẽo.

"Mẹ, chuyện Tiểu Tuyết, ngài yên tâm, ta tự sẽ có chừng mực." Mạt Ngôn vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay Hồng Viện đang vuốt ve trên mặt nàng: "Mấy năm nay ta đã khiến ngài và ba bận tâm không ít đi? Ngươi xem, nếp nhăn đều đã sâu. Lần sau ta sẽ đi mua cho ngài mấy bộ mỹ phẩm xóa đi nếp nhăn, mẫu thân của ta sao có thể có nếp nhăn được, đúng không? Có thì ta cũng phải làm cho nó biến mất." Mạt Ngôn biết mẹ nàng đây là đang đau lòng vì nàng, lo lắng cho nàng, sợ nàng sẽ bị thương tổn. Nhưng lúc này đây, Mạt Ngôn tin tưởng nàng sẽ không sai.

"Ngươi có chừng mực là tốt rồi. Khi nào có dịp, ngươi dẫn Tiểu Tuyết về nhà chơi đi. Ba ngươi tuy chưa bao giờ nói, nhưng ta luôn biết mười mấy năm nay trong lòng hắn kỳ thực vẫn luôn có vướng mắc." Mạt Ngôn cảm thấy mẹ nàng đã già thật rồi, đặc biệt là thời điểm nói những lời này. Về sau phải thường xuyên về nhà để bồi ba mẹ nàng nhiều hơn, ba mẹ dù làm gì đi chăng nữa, chẳng phải là đều hy vọng hài tử của bản thân có thể bồi bên người bọn họ nhiều hơn sao? Mạt Ngôn ngẫm lại nhưng lúc tùy hứng trước đây của nàng liền tự trách bản thân, đối với Mạt Minh Triết và Hồng Viện, tuy không thể nói nàng là bỏ mặc không quan tâm, nhưng chuyện mà nàng đã làm cho bọn họ vẫn còn chưa đủ để làm trọn đạo hiếu.

Chuyện đầu tiên Quý Phỉ Phỉ làm sau khi trở về công ty là gọi Sindy vào phòng làm việc của nàng: "Sindy, ngươi tìm người giúp ta tra một người. Chính là nữ nhân tên Tiểu Tuyết bên cạnh Mạt Ngôn, toàn bộ chuyện của nàng ta đều phải biết hết." Không biết tại sao, Quý Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết, liền bắt đầu nảy sinh có cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, cho dù là thời điểm nàng biết được lão bản quán bar Tử Mị, Nguyễn Băng Yến có lòng ái mộ Mạt Ngôn, cũng không bất an như bây giờ. Vị trí của nữ nhân tên Tiểu Tuyết này trong lòng Mạt Ngôn, là muội muội hay là khác nữa, Quý Phỉ Phỉ không thể hiểu hết. Tuy Mạt Ngôn chưa bao giờ nói ra, nhưng đã qua ngần ấy năm, Quý Phỉ Phỉ cũng có thể cảm giác được Tiểu Tuyết chiếm được vị trí đặc biệt đến độc nhất vô nhị trong lòng nàng.

Trời đúng là không phụ lòng người, Doãn Mộ Tuyết cuối cùng cũng tìm được nhà trẻ nhận Điểm Điểm vào, mặc dù cách nhà có hơi xa, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm thời khắc phục được tình trạng hiện tại.

Sau khi tiểu tử kia biết sẽ được đến trường, rất là hưng phấn, quấn lấy Doãn Mộ Tuyết làm nũng muốn nàng mua cho nhóc cặp sách nhỏ. Sau khi mua được, liền đeo lên lưng không chịu tháo xuống. Ngắm nhìn bộ dáng phấn khởi của Điểm Điểm, Doãn Mộ Tuyết liền cảm thấy có phần vui mừng và tự hào, cũng có vài phần mất mác. Đã đến thời điểm tiểu bảo bối của nàng phải đi học rồi, trước đây đã từng có người, thời điểm khi Doãn Mộ Tuyết mang thai đã cùng nàng tưởng tượng khát khao cho tương lai của tiểu bất điểm, là bộ dáng tiểu tử này đi học, tiếp nữa là bộ dáng khi nhóc chậm rãi lớn lên tiến vào thời kỳ phản nghịch, lại trưởng thành kết hôn sinh con, cuối cùng là bộ dáng cùng bạn đời nhìn con cháu đầy nhà hạnh phúc khoái hoạt. Mà hiện tại, nàng vẫn là nàng của trước đây, Điểm Điểm vẫn là Điểm Điểm của trước đây, chỉ khác là khoảnh khắc lần đầu tiên tiểu bảo bối đến trường chỉ có một mình nàng được chứng kiến.

Thời điểm Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm định đi ra tiểu khu, vừa lúc đụng phải Đông Tử và bà nội hắn cũng vừa xuống lầu, bởi vì chuyện lần trước, Doãn Mộ Tuyết vẫn chưa hề chủ động chào hỏi với bà nội Đông Tử, mà là kéo tay Điểm Điểm đi vào hàng hiên bên trong, cũng không ngờ được Điểm Điểm khi nhìn thấy Đông Tử liền lắc lư cặp sách nhỏ trên lưng y như gà trống kiêu ngạo khoe khoang nói với Đông Tử đang chảy nước mũi: "Hừ, Điểm Điểm muốn đi học, về sau không bao giờ chơi với ngươi nữa." Nói xong quay đầu lại kéo tay Doãn Mộ Tuyết đi sát vào hàng hiên bên trong, vừa đi vừa nói với Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, Điểm Điểm về sau không bao giờ chơi với hắn nữa, hắn ăn nước mũi, không sạch sẽ."

Tiểu tử kia không biết lời nhóc nói là biểu hiện ý ghét bỏ người bẩn thỉu nhưng bà nội Đông Tử lại hiểu nha, nghĩ muốn phát hỏa, nhưng đối phương vẫn là tiểu hài tử có mẹ bên cạnh, hơn nữa lời tiểu tử kia nói chính là sự thật, Đông Tử nhà nàng quả thật nước mũi chảy qua miệng, liền duỗi đầu lưỡi liếm ngay. Bà nội Đông Tử có tức cũng không có chỗ trút, tích tụ trong lòng, đành phải phát tiết lên người Đông Tử, liền giơ tay đánh vào sau đầu Đông Tử: "Ngươi đồ ngu ngốc, cái gì cũng ăn, ngươi tại sao không ăn ráy mũi của ngươi luôn đi."

Đông Tử mạc danh kỳ diệu bị đánh, nhanh chóng hít hà nước mũi đang chảy trở lại vào trong lỗ mũi: "Bà nội, ráy cũng có thể ăn sao? Ta đây trong chốc lát sẽ móc ráy chừa cho ngươi." Đông Tử lại chảy nước mũi xuống nghiêm túc trả lời bà nội hắn, nhưng mấy lời này không phải khiến bà nội hắn tức chết, lại đánh vào gáy hắn. Bà nội Đông Tử buồn bực, nàng thật không biết kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì để cho ông trời trả quả báo cho nàng chỉ có duy nhất một đứa cháu nội ngu ngốc như vậy.

Sáng hôm sau, Doãn Mộ Tuyết liền đưa tiểu tử kia đến nhà trẻ, tiểu tử kia nguyên bản luôn ở nhà nay lại đang đi trên đường tới trường luôn thực hưng phấn đến khoan khoái, thời điểm đến cửa phòng học lại thấy Doãn Mộ Tuyết phải rời đi, trong nháy mắt miệng đã chu lên, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Ma ma, không cho ngươi đi, ngươi không cần bỏ lại Điểm Điểm..." Bộ dáng tiểu tử kia thoạt nhìn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, tiếng khóc càng lúc càng lớn đập vào trong lòng Doãn Mộ Tuyết.

"Điểm Điểm không phải đã đáp ứng ma ma sẽ ngoan ngoãn ở lớp học tập, nghe lời thầy cô giáo sao? Ngươi xem, các tiểu bằng hữu khác đều không có khóc. Điểm Điểm cũng phải như mọi người, được không? Chờ đến thời điểm ngươi tan học, ma ma sẽ tới đón ngươi." Doãn Mộ Tuyết ngồi xổm xuống lau đi nước mắt trên mặt tiểu tử kia, nhỏ giọng an ủi qua hồi lâu, tiểu tử kia mới mười phần không tình nguyện đi theo cô giáo vào phòng học.

Doãn Mộ Tuyết tránh trong góc khuất quan sát thật lâu mới rời đi, tính cách sợ ngươi lạ của Điểm Điểm vẫn là chưa hề giảm bớt, bắt đầu từ khi tiểu tử kia bước vào phòng học, chỉ một mình một người ngồi trong góc không nói tiếng nào, cho dù có tiểu bằng hữu tiến lên bắt chuyện với nhóc, nhóc cũng dẩu môi hờ hững với người ta. Cũng may, ngay tại thời điểm Doãn Mộ Tuyết bắt buộc phải rời đi, có một tiểu nam hài mặc bộ tây trang nho nhỏ kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Điểm Điểm, mà tiểu tử kia xem ra cũng không có ý định tránh đi.