Edit: Mèo Sama
Beta: Poko Plu
Date: 28/06/2016
...o0o...o0o...o0o...
Từ sau khi La Quyên gặp được Thư Cầm, lại phát hiện bản thân thích nàng, nàng đã từng giãy dụa cùng bàng hoàng. Nàng càng hiểu thêm về Thư Cầm, cũng biết được phần tình cảm của Thư Cầm dành cho Qúy Phỉ Phỉ, La Quyên nàng cũng không nghĩ sẽ chen ngang vào tình cảm của người khác, thời điểm vốn định buông tay nhưng ông trời lại cố tình để nàng thấy được bóng lưng đau thương của Thư Cầm mỗi bị Qúy Phỉ Phỉ làm tổn thương, bóng lưng ấy đâm thẳng vào nơi đau đớn nhất trong lòng La Quyên. Nếu Qúy Phỉ Phỉ không thể cho Thư Cầm thứ tình cảm mà nàng ấy muốn, vậy thì bản thân vì sao không thể bước vào lòng nàng,theo đuổi nàng, đem lại hạnh phúc cho nàng? Cho nên, lần thứ hai La Quyên xuất hiện trước mặt Thư Cầm cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngữ khí La Quyên mang theo chút tức giận cùng bất mãn, mấy năm làm bên bộ phận phủ trách quan hệ xã hội trong công ty nên đương nhiên Thư Cầm cũng hiểu đề tài này không thích hợp để tiếp tục, nàng nhìn trên bàn chỉ đơn giản có hai ly thức uống, mở ra thực đơn bên cạnh nói: "Muốn ăn món gì? Hôm nay ta mời ngươi."
Thật ra trước kia Thư Cầm đến, La Quyên đã sớm gọi món, đợi đến khi Thư Cầm vừa tới thì có thể bưng thức ăn lên ngay. La Quyên vươn tay lấy thực đơn trên tay Thư Cầm đóng lại để qua chỗ cũ: "Đã nói là ta mời khách. Đương nhiên ta đều đã gọi rồi, nếu được thì để bọn họ bưng thức ăn lên đi."
Sau khi thức ăn được bưng lên, hai người bắt đầu vui vẻ cười nói, đều có chung cảm nhận về việc 囧 của Mạt Ngôn. La Quyên rút khăn tay đưa đến trước mặt Thư Cầm, giúp nàng lau khóe miệng cùng quần áo dính dầu mỡ, hờn dỗi nói: "Nhìn ngươi kìa. Bản thân đã lớn như vậy rồi mà khi ăn còn rơi vãi."
Một màn này của hai người đúng lúc rơi vào trong mắt Qúy Phỉ Phỉ đứng ngoài cửa, trách không được lần trước nàng ấy đã nói ra mấy lời như vậy, gần đây cũng không đến tìm nàng. Thì ra là đã có đối tượng mới, Thư Cầm, hà tất cần gì phải đóng vai nhân vật bị tổn thương trước mặt người khác. Qúy Phỉ Phỉ khẽ lùi về phía sau, quay đầu nói nhỏ với người bạn hai câu, chân thành đi đến bàn Thư Cầm.
"Nha, đây không phải là Thư Cầm sao? Từ lúc nào đã tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, cũng không giới thiệu cho ta và Ngôn Ngôn biết." Nói xong lại quay đầu mỉm cười với La Quyên: "Ta là bạn của Thư Cầm, Qúy Phỉ Phỉ."
Đương nhiên La Quyên biết người tới chính là Qúy Phỉ Phỉ, hai người cũng đã từng gặp nhau. Nhưng mà với thái độ coi bản thân là trung tâm, không thèm để ý đến người khác của Quý Phỉ Phỉ, cho dù nàng có gặp qua mười lần nàng ta cũng làm như không thể nhớ mặt người khác chứ đừng nói đến tên.
"Chào ngươi, Qúy tiểu thư. Ta tên La Quyên, là Thư Cầm..." Hai chữ bằng hữu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Thư Cầm cắt ngang.
"Phỉ Phỉ, nàng là bạn gái của ta." Thư Cầm vừa dứt lời, La Quyên kinh ngạc quay đầu nhìn nàng. La Quyên rất muốn nghe Thư Cầm lấy thân phận như vậy để giới thiệu nàng với người khác, nhưng cũng không phải trong hoàn cảnh này, không phải để Thư Cầm đemnàng thành một tấm bia gỗ chắn trước mặt Qúy Phỉ Phỉ mà nàng ấy đau khổ đơn phương.
Thời điểm Qúy Phỉ Phỉ nghe đến câu bạn gái, trong mắt hiện lên tia mất mác mà chính nàng cũng không biết: "Chúc mừng ngươi. Lần sau chúng ta và Ngôn Ngôn hẹn hò đôi đi. Ta không tiếp tục quấy rầy hai ngươi nữa, bạn ta đang chờ bên kia, ta đi trước."
Sau khi Thư Cầm nhìn theo Qúy Phỉ Phỉ đã đi xa, nàng mới quay đầu nói với La Quyên: "La Quyên, thật xin lỗi. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết ta sẽ không tiếp tục quấn lấy nàng nữa." Thư Cầm nói xong, mới phát hiện La Quyên cắn chặt môi, trong mắt đong đầy đầy nước mắt. Thư Cầm có chút nóng nảy, nàng biết nàng không nên lấy La Quyên ra làm bia đỡ đạn, nhưng sự việc đột ngột xảy ra, nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa, lời bật thốt ra lại đã thành như vậy.
La Quyên lắc đầu, nước mắt lăn xuống lướt qua hai má: "Thư Cầm, hiện tại ngươi nói cho ta biết. Từ khi chúng ta quen biết nhau cho đến nay, ngươi có từng nghĩ đến ta dù chỉ là trong nháy mắt?" Thư Cầm trầm mặc khiến tâm La Quyên lạnh lẽo đến cực điểm, dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt, "Trong trò chơi ái tình này, ta biết trước bản thân sẽ thua, thua với thương tích đầy mình. Vì vậy không bằng ta rời khỏi đây trước."
Có lẽ Thư Cầm đều đem tất cả tình cảm của bản thân trao cho Qúy Phỉ Phỉ.
Có lẽ Thư Cầm đều đem tất cả tình cảm mà mình có được dâng lên người Qúy Phỉ Phỉ. Cho dù có người hướng về nàng tung cành ô- liu, chắc nàng cũng nghĩ chỉ là cành dương liễu mà vội vàng lấy tới để bện vòng hoa cho Qúy Phỉ Phỉ. Nghe lời cuối cùng mà La Quyên nói, Thư Cầm đã hiểu rõ hàm ý trong đó. Nếu thật sự là như vậy thì lời nói vừa rồi của nàng không hề nghi ngờ chính là chém một đao vào tâm La Quyên. Thư Cầm giật mình, cảm thấy vô cùng hối hận liền vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi La Quyên, ta thật sự không phải cố ý. Để ta giải thích cho ngươi hiểu..." Thư Cầm còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy La Quyên chậm rãi đứng dậy: "Thư Cầm, ta thích ngươi. Phương thức thổ lộ này kém rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta, nhưng ta sợ nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nhưng mà cho dù ta tiếp tục thích ngươi, ta cũng không chịu được trong lòng ngươi chứa một nữ nhân khác ngoài ta ra. Ngươi cũng không cần phải xin lỗi ta. Nếu có một ngày nào đó ngươi thật sự có thể bình tĩnh đối mặt với nàng mà trong lòng không còn dao động gì ngoài tình bằng hữu, nếu ngươi nguyện ý nói ra thì ngươi tùy thời đều có thể đến tìm ta."
Ánh mắt Thư Cầm vẫn luôn nhìn La Quyên đang tránh ánh mắt của nàng, cánh tay vươn ra muốn nắm chặt tay của La Quyên khựng lại trong không khí hồi lâu thì thu lại. Thư Cầm vẫn luôn cho rằng La Quyên vì thích chỉnh nàng nên mới tiếp tục xuất hiện bên người nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không biết tình cảm này La Quyên dành cho nàng. Hành động vừa rồi của bản thân với nàng ấy không phải hệt như cách Qúy Phỉ Phỉ đối xử với bản thân hay sao? Thư Cầm nghĩ vậy nên không khỏi tự trách bản thân, hôm nào có cơ hội nàng nhất định phải tìm La Quyên để giải thích rõ ràng mới được.
Qúy Phỉ Phỉ đang nói chuyện phiếm với bạn bè thì thấy La Quyên vội vã rời khỏi khách sạn, sau đó lại nhìn sang Thư Cầm ngồi phịch xuống ghế, khóe miệng giương tạo thành ý cười không rõ hàm ý, sau khi nói thầm với bạn hai câu, đứng dậy đi tới ghế đối diện với Thư Cầm ngồi xuống.
"Bạn gái của ngươi đã đi rồi, như thế nào không đuổi theo nha? Nàng ăn giấm chua sao?"" Vẻ mặt Qúy Phỉ Phỉ đăm chiêu nhìn Thư Cầm hỏi. Tuy Qúy Phỉ Phỉ thích Mạt Ngôn, nhưng vì lòng hư vinh của nữ nhân nên nàng cũng thực hưởng thụ được Thư Cầm quay quanh bản thân, cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay. Mà Thư Cầm đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách, ngược lại khiến cho Qúy Phỉ Phỉ có chút không chấp nhận được. Vừa rồi nghe thấy Thư Cầm giới thiệu nữ nhân kia là bạn gái của nàng, trong lòng càng nổi lên tâm tình phức tạp. Vì vậy sau khi nhìn thấy La Quyên rời đi, trong lòng nàng còn có điểm vui trên sự đau khổ của người khác.
Vẻ mặt Qúy Phỉ Phỉ đầy ý cười nhìn Thư Cầm, mà trong lòng lại thầm oán: Thư Cầm, quả nhiên ngươi vẫn không quên được ta. Cho dù ngươi có bạn gái mới, nhưng chỉ cần Qúy Phỉ Phỉ ta ngoắc tay, ngươi còn không ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta sao?
Thời điểm Qúy Phỉ Phỉ đang đắc ý trong lòng, lời của Thư Cầm như khối băng làm đông lại nụ cười trên mặt nàng ta: "Phỉ Phỉ, cảm ơn sự quan tâm của ngươi. Nhưng đây là chuyện giữa ta và La Quyên, thứ lỗi cho ta không thể tiếp chuyện. Ngươi cứ từ từ ăn, ta đi trước." Thư Cầm cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau khi nàng đứng lên lịch sự gật đầu với Qúy Phỉ Phỉ liền đi ra khỏi cửa.
Trước đây, chỉ cần Qúy Phỉ Phỉ khẽ nhíu mày hay vẻ cười nhạt trong mắt Thư Cầm đều hoàn mỹ vô khuyết, cực kỳ đáng yêu lẫn vô cùng hấp dẫn. Nhưng vừa rồi, đột nhiên Thư Cầm có chút chán ghét nụ cười không rõ ý nghĩa kia của nàng ta. Chẳng lẽ thật sự không yêu sao? Chuyện giữa nàng và Quý Phỉ Phỉ là tình cảm chỉ có bản thân tình nguyện như có nghìn vạn sợi tơ rối ren, nhưng sau khi Thư Cầm không còn dây dưa với Qúy Phỉ Phỉ, mỗi khi đêm tối yên tĩnh, thời điểm thao thức không thể ngủ được, Thư Cầm đều sẽ nhớ lại những việc giữa nàng và Qúy Phỉ Phỉ. Đến cuối cùng cũng chỉ là bản thân tình nguyện, vẫn là nàng cố chấp mê luyến hoặc chỉ là vì tình cảm dành cho Qúy Phỉ Phỉ từ lúc còn trên giảng đường đại học qua nhiều năm như vậy đã trở thành thói quen. Thư Cầm không biết phải làm sao tìm ra kết quả, chỉ biết rõ nàng trong mắt Qúy Phỉ Phỉ sẽ bản thân sẽ không bao giờ trở thành loại quan hệ người yêu.
Thư Cầm hiểu được chuyện này cũng dần dần thả lỏng. Trước sau đều phải chịu thống khổ như vậy, không bằng sớm giải thoát để tìm kiếm mục tiêu mới đi.
Đi ra cửa nhà hàng, Thư Cầm lấy điện thoại bấm số La Quyên. Vừa rồi La Quyên bỏ đi như vậy khiến Thư Cầm không khỏi lo lắng bản thân lừa mình dối người. Đầu dây bên kia vang lên một lần rồi lại hai lần cũng không thấy bắt máy. Thư Cầm sốt ruột, cầm điện thoại không ngừng đi qua đi lại bên cạnh xe, nàng hy vọng sau đó sẽ có người bắt máy.
La Quyên cố nén nước mắt, nàng căn bản không biết lúc lấy chìa khóa xe ra đã làm rơi điện thoại xuống đất. Khi nàng đứng bên bờ sông hứng đủ gió lạnh, trong lòng quyết định phải hoàn toàn quên đi Thư Cầm, đến khi nàng trở lại căn hộ chỉ có một mình nàng ở, lại giật mình khi phát hiện ra người đứng trước cửa nhà nàng ngay tại giờ phút này chính là người mà trong lòng nàng đang oán niệm.
"Ngươi còn đến đây làm gì? Tại sao không đi tìm Qúy Phỉ Phỉ của ngươi đi?" La Quyên có chút oán khí, giọng nói đều nồng nặc mùi thuốc súng. Rõ ràng lúc ấy đã phản ứng như vậy sao lúc này lại chạy đến đây làm gì? Đều đã nói rõ ràng, La Quyên không tin Thư Cầm có thể quên Qúy Phỉ Phỉ nhanh như vậy.
"Ta gọi mấy chục cuộc điện thoại cho ngươi, nhưng ngươi cũng không nghe máy nên ta có chút lo lắng liền tìm La tổng hỏi địa chỉ nhà ngươi. Nhìn ngươi không có việc gì thì ta an tâm rồi. Ngươi vào nhà đi, ta về trước." Thư Cầm nói xong liền chuẩn bị đi đến cửa thang máy.
Không nên quá tốt với nữ nhân, đặc biệt là loại người mê luyến nữ nhân khác như La Quyên. Mới vừa rồi còn thề son sắt muốn hoàn toàn quên đi Thư Cầm, nhưng vừa nhìn thấy Thư Cầm đứng trước cửa thì liền đem lời thề này quên sạch sẽ không còn sót chút gì. Nàng vừa thấy Thư Cầm sắp đi, vội vàng mở miệng giữ người: "Ta làm mất điện thoại. Đã tới cửa nhà rồi...Vào nhà ngồi chút lại đi." Có lẽ do lúc nãy đứng khóc ở bờ sông nên giọng nói La Quyên có chút nghẹn ngào như giọng mũi.
La Quyên thấy Thư Cầm chưa cự tuyệt, nàng nhanh chóng mở cửa lôi Thư Cầm vào trong.
"Ngươi ngồi ở đây đi, muốn uống gì? Cà phê? Trà?" Sau khi La Quyên vào nhà, ngược lại chân tay còn luống cuống hơn cả Thư Cầm. Nàng vừa hỏi Thư Cầm xong, chưa chờ Thư Cầm trả lời, lại hỏi tiếp: "Nếu ngươi không thích, ta còn có nước trái cây a."
Thư Cầm nhìn bộ dạng chân tay luống cuống của nàng, cười nói: "Không cần phải phiền toái như vậy đâu, nước lọc là được rồi."
Thừa lúc La Quyên xoay người đi lấy nước, Thư Cầm không khỏi bắt đầu đánh giá nơi này. Trang trí đơn giản, đồ vật bình thường, thật khó để nhìn ra đây là nơi ở của thiên kim nhà giàu. Thư Cầm không tự giác so sánh nơi này với chỗ ở xa hoa kia của của Qúy Phỉ Phỉ, hoàn toàn đối lập, trình độ xa hoa không cần nói cũng biết, nhưng gian phòng này lại có thể làm cho người khác cảm giác an bình mà những căn phòng khác không có được.
"Cẩn thận, có chút nóng." La Quyên đem ly nước ấm đặt trên bàn trước mặt Thư Cầm, sau đó mới cầm ly của bản thân ngồi vào sô pha chỗ bên cạnh Thư Cầm.
Có lẽ vì lời thổ lộ lúc trước, hai người đều không nói gì cầm ly uống nước. Mà ngay cả người luôn luôn nhiều lời nhưThư Cầm cũng không biết phải phá vỡ loại trầm mặc này như thế nào. Không khí có chút xấu hổ quay quanh hai người.