Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 59

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 17/12/2016

...o0o...o0o...o0o...

Thư Cầm nghiêng người qua ôm lấy La Quyên đang cúi đầu vân vê bình thuỷ: "Xe nàng bị chết máy, ta chỉ là chạy qua đấy hỗ trợ thôi. Thời điểm tan tầm nhớ gọi điện thoại cho ta, ta đến đón ngươi."

"Ân, trên đường đi phải lái xe cẩn thận." La Quyên ôm bình thuỷ và hộp giữ ấm đi xuống xe, bước lên vỉa hè miễn cưỡng cong khóe miệng mỉm cười với Thư Cầm ngồi trong xe, phất tay ra hiệu nàng có thể rời đi, lại đứng lặng dõi theo mãi cho đến khi không còn thấy bóng xe của Thư Cầm nữa, La Quyên mới nâng tay lau vội tầng nước mắt đã sớm khiến tầm nhìn nàng trở nên mơ hồ. Quý Phỉ Phỉ chỉ cần gọi cuộc điện thoại, có thể khiến Thư Cầm bỏ qua nàng mà chạy vội đi qua. Vị trí của Quý Phỉ Phỉ trong lòng Thư Cầm, quả nhiên là loại tồn tại không thể thay thế được.

Khập khiễng đi vào trong công viên gần đấy, ngồi xuống ghế đá lạnh như băng, La Quyên có chút thất thần không ngừng xúc đồ ăn từ muỗng này đến muỗng khác, thẳng tới khi nghẹn đến sắp không thở nổi, mới sực tỉnh rót canh ra uống vài ngụm, bàn tay theo quán tính xiết chặt lại thành nắm vỗ thật mạnh lên ngực. La Quyên nghĩ muốn tin tưởng Thư Cầm, nhưng đầu óc lại không như ý muốn mà tưởng tượng đến các loại cảnh tượng khi Thư Cầm và Quý Phỉ Phỉ ở bên cạnh nhau, mùi vị trong miệng sớm đã phân không rõ là vị ngọt của canh hay là vị mặn nước mắt.

Tuy đã có đoạn thời gian không liên hệ với Quý Phỉ Phỉ, nhưng khi Thư Cầm nghe được thanh âm dường như sắp khóc của Quý Phỉ Phỉ, vẫn là theo thói quen mà lo lắng. Hồi tưởng lại đoạn đường nơi xe Quý Phỉ Phỉ chết máy mà nàng ấy đã nói, Thư Cầm không khỏi nhấn mạnh thêm chân ga tăng tốc chạy đến, từ rất xa liền nhìn thấy chiếc xe thể thao của Quý Phỉ Phỉ đậu tại ven đường. Sau khi Thư Cầm khẩn dừng xe lại bên cạnh xe nàng, mở cửa xuống xe đi qua gõ nhẹ cửa kính trước của xe Quý Phỉ Phỉ.

Quý Phỉ Phỉ ngồi trong xe vốn đã quan sát bên ngoài qua kính chiếu hậu vừa nhìn thấy xe Thư Cầm thì khóe miệng liền cong lên tạo thành nụ cười, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa của Thư Cầm, lập tức lại bày ra bộ dạng đáng thương: "Thư Cầm..." Vừa gọi được hai tiếng, hai giọt nước mắt liền chảy ra từ khóe mắt.

Nhìn thấy Quý Phỉ Phỉ như vậy, Thư Cầm cũng lộ ra thần tình lo lắng: "Tốt lắm, ta đây đã đến rồi. Ngươi xuống xe để ta xem thử là chỗ nào bị hỏng." Sau khi Thư Cầm đỡ Quý Phỉ Phỉ xuống xe, ngồi trên xe khởi động lại thì hết thảy đều bình thường nha, tắt máy bước xuống lại vỗ lên trần xe nói: "Xe không sao cả, nếu ngươi không yên tâm có thể chạy đến nơi bảo hành đi bảo trì lại. Không có việc gì ta về công ty trước." Thư Cầm nói xong liền cất bước đi trở về xe nàng.

Quý Phỉ Phỉ mắt mở lớn không thể tin mà nhìn Thư Cầm đi lướt qua trước mặt nàng, không hề có tia lưu luyến nào, oán hận liền dùng chân giẫm lên xe của bản thân để trút giận, Quý Đại tiểu thư vung cước này ra không nhắm đích mà đá phải miếng sắt chỗ đầu xe, đau đến nỗi khiến Quý Phỉ Phỉ phải dựa vào cửa xe mà hét to: "A."

Thư Cầm đã mở cửa xe đang chuẩn bị ngồi vào, đột nhiên nghe được tiếng kêu của Quý Phỉ Phỉ, nhìn qua thấy Quý Phỉ Phỉ đang cúi người dựa vào bên cửa xe, hai tay còn gắt gao nắm lấy bàn chân, Thư Cầm vừa đi về xe bản thân, không được bao lâu phải nhanh chóng chạy lại chỗ cũ xem xét tình hình: "Xảy ra chuyện gì? Chân ngươi làm sao vậy?"

Quý Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, trong mắt dâng đầy nước mắt nhìn Thư Cầm, khóe miệng khẽ chu ra biểu hiện ủy khuất: "Trật chân." Quý Phỉ Phỉ biết nếu nàng nói chân chỉ do bất cẩn mà đụng phải, Thư Cầm khẳng định sẽ lại xoay người rời đi.

"Sao lại không cẩn thận như vậy, lái xe còn đeo giày cao gót, ngươi đây không phải muốn cảnh sát giao thông tiếp đãi chứ. Thôi, để ta đưa ngươi trở về. Còn xe ngươi chỉ có thể gọi điện thoại gọi người đến kéo về." Thư Cầm đỡ Quý Phỉ Phỉ đi qua xe nàng, lại lấy điện thoại gọi cho công ty xe cẩu có dịch vụ chuyên kéo xe gặp trục trặc giữa đường về sửa chữa.

Quý Phỉ Phỉ vừa ngồi vào xe đã ngửi được cỗ hương vị dễ chịu, nhưng lập tức phát hiện đây không phải là mùi của loại nước hoa Thư Cầm thường dùng, lại phát hiện dây treo rũ xuống được thắt trên kính chiếu hậu trong xe cũng đều được kết từ những tấm ảnh thẻ mà La Quyên và Thư Cầm chụp chung, Quý Phỉ Phỉ đột nhiên cảm thấy mùi hương vừa nãy còn cảm thấy dễ chịu lại trở nên gay mũi, những bức ảnh nhìn cũng rất là chướng mắt. Nhưng sau khi Thư Cầm vừa lên xe, Quý Phỉ Phỉ liền điều chỉnh lại biểu tình, mỉm cười nhìn Thư Cầm: "Thư Cầm, cũng là ngươi tốt nhất. Hôm nay nếu không có ngươi, ta cũng không biết đã ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu rồi." Vừa nói vừa vươn tay chuẩn bị nắm lấy tay Thư Cầm.

Thư Cầm liền mượn việc thắt dây an toàn mà cố ý tránh được tay Quý Phỉ Phỉ, thời điểm ánh mắt tập trung nhìn vào đoạn đường phía trước, vô tình bắt gặp từng hình ảnh ghi lại những khoảnh khắc nàng vui vẻ bên cạnh La Quyên, lại nghĩ đến vừa rồi đi quá vội vàng, cũng không nhìn rõ cơm bản thân đem đến cho nàng ấy có nguội lạnh hay chưa.

Quý Phỉ Phỉ hình như đã nhìn thấu hành động của Thư Cầm để tránh đi nàng, thấy tay Thư Cầm khoác lên tay vị giữa hai ghế ngồi, lại vươn tay qua nắm chặt: "Thư Cầm, ngươi thực sự đã tính toán không bao giờ đến tìm ta nữa sao? Cho dù chúng ta không trở thành người yêu, ta cũng hy vọng chúng ta vẫn là bằng hữu nha. Ngươi lảng tránh như vậy khiến ta cảm thấy rất khó xử."

Thư Cầm dùng tay kia thì đỡ trán, sau khi thở dài mới xoay đầu đối diện với Quý Phỉ Phỉ nói: "Phỉ Phỉ, đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn đơn phương ngây ngốc ra sức theo đuổi ngươi, đến tận bây giờ khi tự suy ngẫm cho bản thân ta, nguyên lai ta cũng muốn nhận được hồi đáp. Phỉ Phỉ, nếu chúng ta đã nói đến chuyện này, ta nghĩ muốn hỏi ngươi, trong lòng đã từng để tâm đến ta hay không, dù chỉ là một giây cũng được?" Thư Cầm tưởng đã tiêu sái buông tay, nhưng chung quy vẫn cảm thấy trả giá nhiều năm như vậy, Quý Phỉ Phỉ cho dù ý chí sắt đá thế nào, hẳn cũng có lúc tuy chỉ là trong nháy mắt cũng đã từng có nàng trong lòng.

"Ta..." Quý Phỉ Phỉ không biết nên nói gì tiếp theo, cứ chăm chú nhìn Thư Cầm cả nửa ngày vẫn chưa thể mở miệng. Hai người ngồi trong xe đều lâm vào trầm mặc, Quý Phỉ Phỉ muốn nói lại thôi, biểu hiện như vậy đối với Thư Cầm mà nói chính là đáp án phủ định, mà Quý Phỉ Phỉ thực sự cũng không biết giải đáp câu hỏi của Thư Cầm như thế nào, nói không quan tâm, thế nhưng vì sao hôm nay thời điểm khi thấy nàng và La Quyên bên cạnh nhau, thiếu chút nữa đã lao xuống xe lôi kéo Thư Cầm ngồi cạnh La Quyên đến bên bản thân, đây là để ý sao? Nếu so sánh với Mạt Ngôn, tựa hồ lại chênh lệch rất nhiều.

Thư Cầm bắt đầu chậm rãi rút tay ra từ trong tay Quý Phỉ Phỉ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tuy đã trải qua không biết bao nhiêu lần khi đối mặt với sự thật rằng trong lòng Quý Phỉ Phỉ không hề có nàng, chỉ cần đối phương đáp lại đã từng có lần nàng quan tâm bản thân, Thư Cầm cũng xem như sẽ không thất vọng vì những điều bản thân đã đánh đổi để chạy theo tình yêu này. Hiện tại đối mặt với sự trầm mặc của Quý Phỉ Phỉ, nếu Thư Cầm nói trong lòng không hề đau đớn, mới thực sự là lừa mình dối người.

Thư Cầm thấy xe cẩu đã cố định tốt xe của Quý Phỉ Phỉ, liền lái xe của bản thân nhấn ga chạy vọt theo phương hướng nhà của Quý Phỉ Phỉ.  Thẳng đến khi dừng trước cửa nhà Quý Phỉ Phỉ, sau khi Thư Cầm đỡ Quý Phỉ Phỉ đến cửa lớn Quý gia liền chủ động mở miệng lần nữa: "Đã đến, ta sẽ thông báo cho bá mẫu ra cửa đón ngươi, ta sẽ không đưa ngươi vào."

Tại thời khắc Thư Cầm buông tay, trong lòng Quý Phỉ Phỉ bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, lo lắng từ nay về sau Thư Cầm sẽ không bao giờ để ý đến nàng, nhanh chóng vươn tay bắt được cánh tay Thư Cầm cánh tay: "Thư Cầm, ta đã... ta đã từng để ý qua ngươi."

Thư Cầm xoay người dùng bàn tay khác từ từ đẩy tay Quý Phỉ Phỉ ra khỏi cánh tay của bản thân, mỉm cười nói: "Phỉ Phỉ, cảm ơn ngươi, thế là trong lòng ta cuối cùng đã không còn gì tiếc nuối, có thể tiêu sái buông ngươi ra. Phỉ Phỉ, ngươi nhất định phải hạnh phúc." Thư Cầm nói xong liền cất bước rời đi, không hề quay đầu đi thẳng trở vào xe, quay đầu xe lại chạy đến đoạn đường mà La Quyên đang túc trực, nước mắt tích tụ rồi chảy xuống gò má như đưa tiễn đi đoạn tình cảm mà nàng trao cho Quý Phỉ Phỉ, hiện tại nàng chỉ muốn được nhanh chóng nhìn thấy La Quyên.

Quý Phỉ Phỉ thấy xe của Thư Cầm tiêu thất khỏi tầm mắt, lảo đảo lui về phía sau hai bước tựa vào thành cửa, trong tim như bị đào đến trống rỗng rồi khi gió lạnh lùa qua lại gây ra cảm giác đau nhức, nàng đây là làm sao vậy, rõ ràng người nàng thích chính là Mạt Ngôn, nhưng vì sao khi thấy Thư Cầm như vậy, nàng cũng sẽ đau lòng đây? Sau khi tựa vào cạnh cửa thật lâu, mới mở cửa đi vào.

Thư Cầm chạy đảo qua lại vài vòng đoạn đường mà hôm qua La Quyên bảo là nơi nàng sẽ đi tuần nhưng thấy không bóng hình của người mà nàng muốn tìm, liền đơn giản dừng lại trước mặt viên cảnh sát giao thông đã có lần nàng thấy đổi ban với La Quyên mà hỏi thăm: "Phiền ngươi cho ta hỏi, buổi chiều hôm nay La Quyên có phải có phiên trực gần đây hay không?"

"La Quyên nha, nàng vừa xin nghỉ phép chiều nay, ngươi gọi điện thoại thử cho nàng đi." Khoảng thời gian này Thư Cầm thường xuyên đến tìm La Quyên, đồng nghiệp hay có ca trực giao ban với La Quyên đều nhận ra được xe nàng. Vừa thấy chiếc xe quen thuộc này, đồng chí cảnh sát giao thông này cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nói ra chuyện La Quyên vừa giải quyết cơm nước xong lúc giữa trưa liền làm đơn xin nghỉ phép cho Thư Cầm biết.

Thư Cầm không hỏi thêm gì nữa, quay đầu xe chạy đến căn hộ của La Quyên, dọc theo đường đi có gọi cho La Quyên mấy cuộc nhưng nàng không tiếp, Thư Cầm gấp đến độ đứng dưới lầu chung cư, mắt thấy thang máy nửa ngày không đến, liền quyết định leo thang bộ chạy đến trước cửa nhà La Quyên: "La Quyên, ngươi có nhà không? Mở cửa cho ta." Thư Cầm gõ hồi lâu, mới thấy La Quyên với đôi mắt còn đỏ hồng ra mở cửa.

Thư Cầm vừa thấy bộ dáng La Quyên liền biết nhất định nàng đã khóc qua, vào cửa liền ôm La Quyên vào lòng, tay không ngừng vuốt nhẹ sao lưng La Quyên, miệng không ngừng thủ thỉ giải thích bên tai La Quyên: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không nên để ngươi lại, về sau sẽ không bao giờ như thế nữa."

La Quyên vùi đầu vào trong ngực Thư Cầm không ngừng lắc đầu, thanh âm không nén nổi nức nở, buồn bã nói: "Ta biết ta không nên hoài nghi hay nghi kỵ ngươi, chính là... Thực xin lỗi, thực xin lỗi." La Quyên ngẩng gương mặt vương đầy nước mắt lên đối diện với Thư Cầm, sợ nàng như vậy sẽ khiến Thư Cầm không vui.

Hai tay Thư Cầm nâng mặt La Quyên lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước nước mắt trên gò má nàng, thần tình đau lòng nói lời trấn an: "Đứa ngốc, về sau sẽ không còn như vậy." Lần thứ hai ôm La Quyên vào trong ngực, nếu như nói Quý Phỉ Phỉ đã từng là loại tồn tại đặc biệt đối với Thư Cầm nàng, từ hôm nay trở đi, nàng muốn xem nữ nhân đang khóc trong ngực bản thân trở thành người chiếm vị trí độc nhất vô nhị trong lòng nàng suốt cả chặng đường tương lai sau này.

Nguyên bản Thư Cầm đã nói tìm người giúp nàng chỉnh lý căn phòng cách vách văn phòng nàng, kết quả là bắt đầu từ giữa trưa, Mạt Ngôn đã không hề thấy bóng dáng của Thư Cầm. Không yên tâm giao cho người khác, vì thế người nào đó liền tự thân đôn đốc chỉ huy vài người hậu cần, lúc thì chuyển bàn làm việc qua bên kia, lát nữa lại dời tủ chứa hồ sơ văn kiện qua bên này. Thực vất vả mới chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Mạt Ngôn vừa suy tính lại, không ổn, nàng nhìn xuyên qua cửa nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy được đầu của Doãn Mộ Tuyết, nhanh chóng bảo người đổi đi tấm kính phủ mờ giữa hai phòng qua loại khác, cuối cùng còn cho người ngồi ở trên ghế, để nàng chạy qua văn phòng nhìn được toàn cảnh mới xem như vừa lòng.

Còn chưa tới thời điểm tan tầm, Mạt Ngôn hệt như đánh trận, đúng giờ liền xuất hiện ở trước mặt Doãn Mộ Tuyết, nhìn những hộp giấy đựng tư liệu đặt trên bàn của Doãn Mộ Tuyết, ý cười đầy mặt tiêu sái đi qua, không nói hai lời liền xách lên hai hộp, thấy văn phòng còn có các đồng nghiệp khác, vẫn còn cố kiềm chế ra vẻ trấn định: "Doãn tiểu thư, ngày mai ngươi sẽ đến công ty của chúng ta, hôm nay trên đường về thuận tiện ghé vào, trước để ta giúp ngươi đem đồ đạc qua chỗ ta."

Doãn Mộ Tuyết thực ai oán đây, vừa thấy khuôn mặt tươi cười của người đã nhiễu loạn nỗi lòng của nàng mấy ngày nay, liền có loại xúc động muốn lấy tập văn kiện đánh lên trên đầu nàng, nhưng nhìn đồng sự xung quanh, đành phải tức giận liếc mắt tức giận với người nào đó, nghiến răng nghiến lợi đáp lời: "Mạt tổng, thực muốn cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, ta cũng không có cơ hội đến hợp tác với quý công ty đây." Doãn Mộ Tuyết còn cố ý nhấn mạnh ngữ khí ba chữ cảm tạ ngươi, khiến Mạt Ngôn nghe vào không khỏi rùng mình.

Sau khi về đến nhà, theo thường lệ sau khi Doãn Mộ Tuyết cơm nước xong đã sớm dắt tiểu bất điểm trở về phòng, mà người nào đó bởi vì ngày hôm sau có thể làm việc với Doãn Mộ Tuyết mà hưng phấn đến thao thức không ngủ được.