Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 11: 11 Bị Thương

Bạch Lạc Âm nhìn Tống Kỳ, đáy mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu khiến da đầu Tống Kỳ tê dại.

Quả thực cô muốn đi làm chuyện xấu, hơn nữa chuyện này, Bạch Lạc Âm nhất định sẽ không ủng hộ.

"Bạch sư tỷ."

Tống Kỳ ổn định tinh thần, thở dài: "Đúng thật là ta muốn đi làm một chuyện, mỗi người ai cũng có bí mật của riêng mình, ngươi không nên quá đào sâu tìm hiểu chuyện này."

"Ai bảo ngươi từng làm nhiều chuyện xấu như vậy."

Bạch Lạc Âm cũng không muốn để ý Tống Kỳ, nhưng nghĩ đến tính tình thích gây chuyện của cô trước đây, liền sợ cô gieo ra mầm tai họa.

Nơi này không phải Thần Kiếm môn, ngay cả Tống Thiên Tinh, cũng không bảo đảm có thể bảo vệ được cô.

Đôi mắt đẹp của Tống Kỳ sáng lên, lưu manh mỉm cười: "Ngươi đang lo lắng cho ta?"

"Ta lo lắng ngươi sẽ phá hỏng danh dự của Thần Kiếm môn."

Sau khi Bạch Lạc Âm nói xong, Tống Kỳ không tiếp tục truy cứu nữa, cũng không còn che che giấu giấu, trực tiếp thay quần áo trước mặt Bạch Lạc Âm.

Thấy người kia thẳng thừng như thế, Bạch Lạc Âm quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Tống Kỳ, thầm nghĩ tại sao người này một chút cũng không thèm để ý, luôn thay quần áo trước mặt người khác một cách lộ liễu như thế?

"Yên tâm đi, ta sẽ không sao cả, Thần Kiếm môn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này ta nhất định phải làm."

Tống Kỳ nói xong, đeo mặt nạ chỉ che được nửa mặt lên, quay đầu nhìn Bạch Lạc Âm: "Nhưng mà vẫn phải xin sư tỷ giúp ta giữ bí mật chuyện này, ta sẽ sớm trở về."

"Tống Kỳ—!"

Bạch Lạc Âm gọi lại Tống Kỳ đang định ra ngoài, thấp giọng nói: "Ngươi tự mình cẩn thận chút!"

Bạch Lạc Âm cũng không nhiều lời, dù sao Tống Kỳ cũng là người trong môn mình, đương nhiên nàng không muốn cô xảy ra chuyện gì, huống chi là Thần Kiếm môn.

Đúng thật là nàng đã nghĩ đến việc đi cùng Tống Kỳ, nhưng cô nói không sai, mỗi người ai cũng có bí mật của riêng mình, nàng không có quyền đi quản chuyện của người ta.

Chỉ hi vọng chuyện Tống Kỳ làm, không phải là chuyện thương thiên hại lý gì đó!

**

Hầu hết các đệ tử trên đỉnh Thiên Sơn đều tập trung ở đình viện trung tâm, các đệ tử trên hành lang và trên đường đã ít nay càng thêm ít, mà canh phòng cũng tương đối lỏng lẻo, Tống Kỳ dễ dàng lẻn vào Đông viện, bên trong chỉ có lác đác vài người, không phải đang luyện công thì là đang đọc sách, đều không thích náo nhiệt.

Tống Kỳ trực tiếp đi đến phòng Thiên Tự, nơi đó có ánh nến lập lòe, mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc bên trong.

Cô đi đến bên một cửa sổ được khép hờ, lặng lẽ ngó vào, phát hiện Từ Ngạn đang tự mình bôi thuốc lên mặt, mặc dù chỉ nhìn thấy sườn mặt của hắn, nhưng lại có thể thấy rõ ràng miệng hắn sưng phù cả lên.

Tống Kỳ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô nghĩ ngay đến cặp môi dày của Âu Dương Phong, tạo hình đó thực sự rất kinh điển.

Cô nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân, rồi từ từ rút thanh trường kiếm trong tay ra.

Sau khi nhìn thấy cơ hội, viên đá trong tay Tống Kỳ ném vào ngọn nến trên bàn, ngọn nến vụt tắt cùng với âm thanh, căn phòng trong phút chốc chìm vào bóng tối, Tống Kỳ ngay lập tức chui vào qua đường cửa sổ.

"Ai—!"

Từ Ngạn hét lớn một tiếng, cũng là để thu hút sự chú ý của người xung quanh, để họ có thể tới cứu hắn.

Từ Ngạn mơ hồ cảm thấy đây là người đã tấn công hắn ngày hôm qua, nhưng không ngờ hôm nay cô lại đến!

Tống Kỳ biết bản thân nhất định phải tốc chiến tốc thắng, mượn thính giác và thị lực hơn người của mình, một chiêu "Cười tận một chén rượu" đâm vào tay phải của Từ Ngạn.

Sự tình xảy ra quá mức đột ngột, Từ Ngạn không nghĩ tới hôm nay người này trực tiếp xông vào Đông viện, cho nên hắn cũng không kịp thời phản ứng lại.

Cánh tay truyền đến một trận đau thấu xương, âm thanh xương cốt gãy răng rắc vô cùng chói tai, Từ Ngạn rên rỉ thảm thiết thành tiếng, trong lúc hoảng loạn lại dùng kiếm ra sức đâm tới.

Tống Kỳ muốn rút trường kiếm ra để đỡ, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể dùng cánh tay đỡ đòn.

Tiếng vải lụa bị xé toạc truyền đến, Tống Kỳ hít lạnh một hơi, sau khi rút trường kiếm ra cũng không tiếp tục ở lại, bỏ chạy qua đường cửa sổ.

Cô nắm chặt cánh tay mình, máu trên đó tí tách chảy xuống, đau đến mức cô suýt khóc ra tiếng.

Má nó, không ngờ Từ Ngạn còn có sức đánh trả, là cô xem thường hắn rồi!

Tống Kỳ đi ra khỏi Đông viện, muốn đi vòng qua phía sau núi để về phòng, không ngờ vừa mới đến phía sau núi, đột nhiên có một người xuất hiện sau lưng cô, bịt miệng cô rồi kéo cô đi.

Có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện như vậy, lại có thể trong lúc cô không phát hiện mà đến gần bịt miệng cô, người này nhất định là cao thủ!

"Um um um—!"

Tống Kỳ muốn kêu cứu, có quỷ mới biết ai là chim sẻ rình sau lưng cô, có phải muốn giết cô hay không.

"Là ta."

Chỉ hai từ ngắn ngủi đã làm Tống Kỳ nháy mắt bình tĩnh lại, mùi máu tươi đã che lấp đi mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên người Ôn Vãn Tịch, chẳng trách cô không nhận ra được.

Bàn tay của Ôn Vãn Tịch rất mềm cũng rất thơm, nhưng lại hơi lạnh, cái lạnh từ ngón tay nàng thực sự là lạnh từ trong xương cốt mà ra, rất khác biệt so với cái lạnh của Thiên Sơn.

Tống Kỳ biết rằng đó là do tu luyện Hoàng Tuyền Bích Lạc, đây là một loại công pháp cực hàn, đồng thời đòi hỏi ngộ tính cực cao để lĩnh hội nó, vì vậy gần 50 năm qua không ai trong Mạc gia có thể tu luyện thành công.

Họ Mạc, cũng là họ ban đầu của Ôn Vãn Tịch, nhưng được đổi thành họ Ôn sau khi Vũ Dã mang nàng đi.

Tống Kỳ ngoan ngoãn đi theo Ôn Vãn Tịch, sau khi đi đến một cây đại thụ, Ôn Vãn Tịch mới buông cô ra.

"Ta hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đưa tua kiếm cho ta."

Tay phải của Tống Kỳ bị rạch một vết cắt dài và sâu, chỗ tiếp nối với cánh tay, nếu không dùng nội lực bảo vệ, đoán chừng toàn bộ cánh tay đã bị Từ Ngạn chặt đứt, người đàn ông này cũng quá tàn nhẫn.

Ôn Vãn Tịch trong màn đêm đẹp đến kinh động lòng người, nàng nhìn xuống Tống Kỳ, không mang theo bất kì cảm xúc nào, nhưng khóe miệng vẫn luôn phảng phất ý cười, tựa hồ rất thích tác phong ra tay gọn gàng lưu loát của Tống Kỳ.

"Vì sao ngươi lại muốn tua kiếm của ta?"

Ôn Vãn Tịch không hiểu, người này đã hứa sau khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc sẽ trả lại cho nàng, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa tua kiếm này cũng không có tác dụng gì lớn, vì sao cô lại muốn có nó?

"Ngươi xem như là vì ta thích ngươi đi!"

Cánh tay của Tống Kỳ đau chết mất thôi, từ nhỏ cô rất ít khi bị thương, vết thương sâu như vậy lại càng ít, huống chi vết thương này còn vào tới nửa tấc thịt, hiện tại đau quá đáng mới nói năng lộn xộn như thế.

Ôn Vãn Tịch sững người, đột nhiên trở nên trầm mặc, mà Tống Kỳ dường như mới nhận ra bản thân vừa nói gì đó, lập tức sửa lại: "Ý của ta là ta kính nể ngươi, võ công cao cường, lại xinh đẹp, quả thực là hình mẫu lý tưởng cho phụ nữ chúng ta."

Tống Kỳ dựa vào thân cây thở hồng hộc, cô sợ đau, ai biết hiện tại bị thương sẽ đau như vậy, cô sợ Ôn Vãn Tịch không tin, lập tức nói tiếp: "Ta ngưỡng mộ ngươi như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt..."

Lời còn chưa nói xong, Ôn Vãn Tịch lạnh lùng nói một câu: "Ngậm miệng, ồn ào."

Tống Kỳ lập tức ngậm miệng, sau đó đáng thương nhìn Ôn Vãn Tịch: "Cho ta tua kiếm đi mà, làm ơn."

Ôn Vãn Tịch nhìn bàn tay đang đưa ra của Tống Kỳ, lập tức tháo tua kiếm ra khỏi chuôi, nhưng không đặt nó vào tay Tống Kỳ.

Nàng nắm chặt tua kiếm bước lại gần, kéo vạt áo Tống Kỳ ra, trước khi Tống Kỳ kịp vùng vẫy, nàng đã bỏ tua kiếm vào.

"Đừng làm bẩn, nếu không, ta giết ngươi."

Ôn Vãn Tịch mở miệng đe doạ, cơ thể Tống Kỳ lại run lên, nhìn tay mình một chút, nhuốm đầy máu.

Cô thực sự có chút sợ Ôn Vãn Tịch, sợ nàng không vui liền bóp cổ cô, vậy thì cô có thể sớm vào nhà tù Thời Không gì đó được rồi.

"Ngươi tên là gì?"

Ôn Vãn Tịch xoay người, như thể đang chuẩn bị rời đi.

"Tống Kỳ."

Tống Kỳ nói xong, Ôn Vãn Tịch ném cho cô một cái bình sứ màu trắng: "Đây là thuốc trị thương độc quyền của Vũ thành, mùi rất nhạt."

Nói xong, Ôn Vãn Tịch đạp mũi chân một cái, liền nhảy lên một thân cây, chỉ trong mấy hơi thở đã biến mất, khinh công của nàng quả thực còn nhẹ nhàng hơn Truy Phong Bộ của cô rất nhiều.

Tống Kỳ nhận lấy chiếc lọ sứ màu trắng, tuy cánh tay rất đau, nhưng được chính tay Ôn Vãn Tịch đưa cho thuốc trị thương của Vũ thành, cũng coi như đáng giá.

Một là sự quan tâm của Ôn Vãn Tịch đối với cô rất có lợi, hai là thuốc trị thương của Vũ thành là một trong những loại thuốc trị thương tốt nhất cả truyện, dùng nó sẽ không để lại sẹo.

Tống Kỳ ngẩng đầu nhìn, phát hiện phía xa có ánh lửa, đoán là có người tới tìm, cô cố nén đau vội vàng chạy về, không dám nán lại một giây một phút nào.

Mới đi tới cửa, từ trên trời truyền đến một tiếng vang lớn, sau đó là tiếng nổ lách tách, rồi đủ thứ màu sắc thi nhau nở rộ đầy trời.

Tống Kỳ ngước mắt nhìn lên, quên mất động tác đẩy cửa, ngắm nhìn những bông pháo hoa tuyệt đẹp nối tiếp nhau nở rộ trên bầu trời đêm, nhất thời bị cảnh tượng đẹp đẽ này làm cho ngẩn ngơ, quên cả đau đớn.

[Cô còn ngắm tiếp, không chừng sẽ mất máu mà chết.]

[Xùy xùy, có ai như mày nguyền rủa tao như vậy không?]

Tuy pháo hoa rất đẹp, nhưng không phải Tống Kỳ chưa từng thấy qua, sau khi xem một lúc thì Tống Kỳ trở về phòng.

Bạch Lạc Âm không có ở đây, cô lập tức c ởi quần áo ra, tua kiếm màu đỏ liền rơi ra khỏi đồ của cô.

Nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của mình, lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ tức khắc không dám lại gần tua kiếm nọ.

Cô đi tới bàn trang điểm, nơi đó có đặt một chậu nước, đáng lẽ dùng để rửa mặt ngày mai, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng để rửa vết thương.

Cô vốc nước bằng lòng bàn tay, rồi đổ lên cánh tay của mình, tức thì đau đến Tống Kỳ hít sâu một hơi.

"Suỵt—! Hồ Đồ, tao đau quá!"

Bây giờ chỉ có Hồ Đồ ở bên cạnh cô, cũng không quan tâm bất cứ điều gì, lúc đau liền gọi tên Hồ Đồ.

[Nhưng tôi thì không thấy đau.]

Tống Kỳ: "...Mày nghe một chút xem mày vừa nói tiếng người sao?"

Tống Kỳ đảo mắt nhìn vết thương trên cánh tay của mình, máu đã ngừng chảy, nhưng lại có vết máu tụ lại xung quanh và trên miệng vết thương, nhìn thấy mà hãi hùng.

Sau khi rửa qua nước sạch vài lần, cô lấy một miếng vải nhúng nước, lau sạch vết máu còn sót lại trên cánh tay.

Lúc đụng phải vết thương không nhịn được mà bật khóc, Tống Kỳ vừa tức vừa tủi, đến nỗi suýt chút nữa văng tục.

Sau khi vết thương được vệ sinh sạch sẽ, chậu nước cô dùng để rửa mặt đã nhuộm thành một mảng màu đỏ.

Cô ngồi vào giường, mở ra cái bình sứ màu trắng mà Ôn Vãn Tịch đưa cho cô, liền thấy từ miệng bình chảy ra một chất lỏng sền sệt trong suốt, mang theo hương hoa nhè nhẹ thơm mát.

Tống Kỳ lấy tay ra hứng, sau đó bôi lên vết thương của mình.

Có lẽ vì đã quen với cơn đau, tuy lúc bôi thuốc có chút nhoi nhói, nhưng Tống Kỳ không gọi tên Hồ Đồ nữa, càng gọi càng rước thêm cơn tức vào người.

Chỉ là không nghĩ tới, vào lúc cô đang bôi thuốc, Bạch Lạc Âm lại trở về.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cả Tống Kỳ và Bạch Lạc Âm đều sửng sốt, cuối cùng vẫn là Tống Kỳ cười khan vài tiếng, mở miệng: "Ngươi, ngươi về sớm thế?"

"Sao lại bị thương?"

Ban đầu Bạch Lạc Âm hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, đóng cửa lại, đi về phía Tống Kỳ.

"Không có gì, chỉ là bất cẩn thôi."

Tống Kỳ quay đi, không muốn để Bạch Lạc Âm nhìn thấy vết thương.

Đây là thói quen của cô, khi còn nhỏ cha mẹ đều không quan tâm cô, có đôi khi bị thương, cha mẹ sẽ trách mắng cô, nói cô là đứa trẻ phiền phức, thế là về sau coi như bị thương, cô đều trốn tránh tự mình chữa trị.

Cô không thích thương tích của mình bị người khác nhìn thấy.

Ánh mắt của Bạch Lạc Âm rơi vào cái lọ sứ màu trắng trong tay Tống Kỳ, nó có mùi rất đặc biệt, ngửi không giống mùi thuốc trị thương, mà giống như sáp hương cho con gái hơn, nhưng nàng biết đó là thuốc trị thương của Vũ thành.

Chính vào lúc này, bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, tựa hồ đã xảy ra chuyện lớn, suy nghĩ của hai người bỗng chốc bị cắt đứt, đồng thời nhìn về phía ngoài cửa.

"Muội muội, Bạch sư muội, Thái Hư môn hình như xảy ra chuyện, bọn họ triệu tập mọi người đến đình viện trung tâm."

Là giọng nói của Tống Thiên Tinh, Bạch Lạc Âm đáp một tiếng được, nhưng sắc mặt Tống Kỳ không được tốt lắm.

Má nó, chưa gì đã tìm hung thủ tính sổ rồi? Cô còn chưa bôi thuốc xong nữa!

- -----------------

Chú thích:

Bản gốc câu nói của Tiểu Kỳ Tử với Ôn thành chủ là: "Tại hạ ngưỡng mộ đại nhân như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, như sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng." Đây là lời thoại nổi tiếng của Châu Tinh Trì trong bộ phim Lộc Đỉnh Ký..