Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 88: Hoàng đế băng hà

Dịch: Thanh Hoan

Chuyện đầu tiên mà Thịnh Gia Ngạn làm sau khi trở về kinh thành là phái tinh binh bao vây hoàng thành.

Từng tốp tinh binh hắc kỵ cầm thương nhọn hoắt đứng ngoài hoàng thành giữa gió thu mưa bụi, giống như một bức tường kín không kẽ hở, ngăn chặn mọi gió nổi mưa phùn cuộn lên trong lòng hoàng thất trong bức tường vây ấy.

Hắn vào cung đi thẳng đến điện Dưỡng Tâm, tại đây hắn thấy Tương Vương đang tranh chấp với cấm quân.

“Các ngươi thật to gan, nghe nói tình hình sức khỏe phụ hoàng xấu đi, ta thân là hoàng tử, há có chuyện không đến thăm hỏi? Cho dù là ta không thể đi vào, mẫu phi của ta đưa khẩu dụ đến cũng không được vào à? Các ngươi có biết bình thường lúc phụ hoàng không thoải mái đều là mẫu phi của ta hầu hạ bên cạnh không hà?” Tương vương hôm nay khác hẳn với ngày thường. Bình thường hắn thích mặc y phục màu sắc rực rỡ, hôm nay lại mặc màu xanh đen nặng nề, càng tôn lên vẻ âm trầm của hắn, thực sự không kém sắc trời là bao.

Hắn vừa dứt lời, đã thấy cấm quân đông loạt cúi đầu, Tương vương quay về phía sau nhìn thì thấy Thịnh Gia Ngạn đã đứng cách đó không xa, cặp mắt đen nhánh âm trầm dọa người. Ngay cả kẻ xưa nay vẫn tự xưng âm hiểm như Tương vương cũng nhịn không được mà run lên, hắn tránh ánh mắt của Thịnh Gia Ngạn, cười làm lành kêu: “Tứ đệ!”.

Tương vương là con thứ ba của hoàng đế, Thịnh Gia Ngạn là Tứ hoàng tử, cho nên lần này Tương vương kêu Tứ đệ cũng không sai. Nhưng Thịnh Gia Ngạn rõ ràng không thèm để ý, hắn cười mà như không cười hỏi: “Tương vương ở đây làm gì?”

Đối mặt với thái độ không coi ai ra gì của Thịnh Gia Ngạn, Tương vương có vẻ đã quen từ lâu, hắn đáp với vẻ thành thật: “Nghe nói phụ hoàng ôm bệnh cũ, lần này khá nguy hiểm, ta tới thăm.”

Thịnh Gia Ngạn gật đầu: “Nỗi khổ tâm của ngài ta sẽ nói với phụ hoàng, có điều ngài không phải là thái y, cũng không có quyền giám quốc, đứng ở đây cũng vô tích sự, về trước đi, có chuyện gì ta sẽ phái người báo lại ngài.”

Dứt lời, Thịnh Gia Ngạn bước qua mặt hắn đi thẳng vào điện Dưỡng Tâm. Tương vương cố ý đứng chắn đường hắn, Thịnh Gia Ngạn cũng không tránh, ngược lại Tương vương đành phải lui sang một bên hai bước. Cấm quân cũng vội vàng chia đôi hàng mở đường, cúi đầu cung nghênh vị nhiếp chính vương quyền khuynh triều chính này vào.

Ai là chủ ai là tớ, nhìn cái biết ngay.

“Đúng rồi.” Thịnh Gia Ngạn đứng trên bậc thang bạch ngọc, đột nhiên dừng bước quay lại dặn dò với giọng rất lạnh lùng: “Nếu còn có người không được cho đòi mà dám mạnh mẽ xông vào điện Dưỡng Tâm sẽ bị khép vào tội mưu phản, chém chết ngay tại chỗ, không cần báo lên trên!”

Cấm quân đồng thanh nghe lệnh, không dám làm trái. Ngược lại. Sắc mặt Tương vương lập tức trở nên khó coi.

Thịnh Gia Ngạn rõ ràng đang làm bẽ mặt hắn trước mặt bao người!

Dù cho Tương vương có không cam lòng cỡ nào thì Thịnh Gia Ngạn cũng đã bước vào điện Dưỡng Tâm, hắn đứng trong gió rét không lâu sau cũng biết điều xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn âm trầm nhìn vào trong điện một lát, bàn tay giấu trong tay áo siết lại thành nắm đấm đến giờ vẫn không buông ra.

Trong điện Dưỡng Tâm, tầng tầng lớp lớp rèm màu vàng thêu kim tuyến rủ xuống, mùi thuốc nồng nặc quanh quẩn chóp mũi.

Thịnh Gia Ngạn thấy lão hoàng đế đang thoi thóp trên giường rồng cùng với hoàng hậu đang ngồi đoan trang bên cạnh lão.

Hoàng hậu hôm nay mặc áo bào Bách điểu chầu phượng chính nhất phẩm, trước kia bà ta tin Phật, ở trong cung không ra ngoài mấy, nên rất ít khi mặc trang phục này ra ngoài. Chỉ khi nào gặp đại sự, bà ta mới mặc nó, thể hiện uy nghiêm và địa vị không gì so sánh được của hoàng hậu.

Trên đầu bà ta vấn tóc kiểu một tóc mai mười hai thức hình quốc hoa mẫu đơn. Bất cứ chi tiết nào trên trang phục của hoàng hậu hôm nay đều biểu lộ rõ thân phân của bà ta, Thịnh Gia Ngạn hiểu, cũng im lặng hành lễ.

Cặp mắt khôn khéo của hoàng hậu khẽ đảo qua trường kiếm bên hông Thịnh Gia Ngạn, lại quay sang ra lệnh cho đại thái giám bên cạnh hoàng đế là: “Phúc Toàn, ngươi lui xuống trước đi.”

Phúc Toàn đang đứng cúi đầu nghe thấy lời này chỉ nâng mắt lên nhìn Thịnh Gia Ngạn.

Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu, lão mới lên tiếng cáo lui.

Hoàng hậu kinh hãi, bà ta biết thế lực của Thịnh Gia Ngạn đã thâm nhập sâu vào cả trong và ngoài triều đình, nhưng nay ngay cả nội thị nhất đẳng bên cạnh hoàng đế cũng là người của hắn, vậy thì mình còn gì phần thắng nữa?

Đợi trong phòng chỉ còn lại ba người là lão hoàng đế, hoàng hậu và Thịnh Gia Ngạn, hoàng hậu mới cười như không cười mở miệng: “Vẫn nhớ hôm ngươi ra đời, quốc sư nhìn sao trời nói ngươi là Đế Tinh đầu thai, tương lai chắc chắn sẽ đăng cơ ngôi cửu đỉnh, quyền khắp thiên hạ. Lúc ấy ta rất hận, nhưng ta không hận mẫu thân ngươi, ta chỉ hận vì sao ngươi không phải con ta. Có lẽ biểu hiện của ta dành cho ngươi quá cuồng nhiệt, khiến hoàng thượng nhận ra vấn đề. Hắn bỏ mặc ngươi, đánh đập ngươi, giả vờ là hắn không thèm để ý đến ngươi, để tất cả mọi người đều không còn chú ý đến ngươi nữa. A, thật không thể không nói, tâm thuật đế vương quá tàn nhẫn, hắn đối xử với con trai ruột cũng tàn nhẫn lạnh lùng như vậy… ta đúng là bái phục hắn.”

“Bên ngoài sáng đối xử lạnh nhạt với ngươi, thì ra trong bóng tối vẫn âm thầm bồi dưỡng ngươi. Sao ta không nghĩ ra nhỉ, hắn là kẻ có tâm tư thâm trầm như vậy, lẽ nào lại quên tiên đoán của quốc sư? Bọn ta đều buông lỏng cảnh giác với ngươi, mới khiến ngươi biến thành người như bây giờ. Cho đến ngày nay, ai còn dám đấu với ngươi nữa? Sợ chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình thôi. Những ngày tháng mà ngươi phải chịu khổ lúc còn bé kia, nhị hoàng tử của ta cũng vừa chết yểu, ta thấy ngươi đáng thương, thường xuyên bảo người đưa cơm canh cho ngươi. Nào ai có ngờ hôm nay không phải ta thương hại ngươi mà phải cầu xin ngươi rủ lòng thương, để lại một mạng cho con trai ta đâu?”

Thịnh Gia Ngạn nghe bà ta nói hết, trên mặt không có biểu cảm gì, hắn chậm rãi đi về phía bàn trà ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, hỏi sang chuyện khác: “Thái y nói thời gian của phụ hoàng còn bao lâu nữa?”

“Không quá ba ngày!” Hoàng hậu chăm chú nhìn hắn, trâm vàng mẫu đơn trên đầu lay động không ngừng: “Gia Ngạn, ngươi có thể giữ một mạng cho Phẩm Xuyên không? Nếu ngươi e ngại ta gây chuyện thì sau khi xong đại sự của hoàng đế ta cũng xin chết theo, sẽ không tạo thành bất cứ mối lo về sau nào cho ngươi. Phẩm Xuyên tính tình đôn hậu, cũng không phải đối thủ của ngươi. Chỉ cần ta chết đi, ngươi sẽ không phải lo lắng gì nữa. Nó chỉ có mỗi một cái danh hiện thái tử, tâm kế hay thủ đoạn của nó đều không thắng nổi ngươi, chắc chắn sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho ngươi cả.”

Ngón tay thon dài của Thịnh Gia Ngạn bưng lấy chén trà đưa lên môi, định uống nhưng lại không uống. Hắn lại buông chén trà xuống, chậm rãi nói: “Ta vốn không định lấy mạng hắn. Hay nói một cách khác, mạng của hắn không hề có chút tác dụng nào đối với ta. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, người ở quận Lộc Thủ sẽ truyền ra tin tức thái tử khởi binh tạo phản, muốn lấy mạng hắn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

Lời này làm hoàng hậu toàn thân chấn động: “Là ngươi?” Bà ta run rẩy hỏi: “Quan viên của quân Lộc Thủ nghe lệnh ngươi mới giữ lại lương thực, dẫn đến hàng vạn bách tính chết đói?”

Thịnh Gia Ngạn không nói gì, xem như thừa nhận.

Đúng rồi, bà ta phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải. Nếu như không có cấp trên chỉ thị, đám quan viên ở quận Lộc Thủ kia sao dám kháng chỉ không tuân, thậm chí chém giết quan viên triều đình cử xuống chứ? Hóa ra hết thảy mọi chuyện này đều là do Thịnh Gia Ngạn đứng sau lưng chỉ thị, đáng thương thái tử lại đưa lệnh bài cho một kẻ chỉ là môn khách để hắn mang ý chỉ của mình đi quận Lộc Thủ! Thì ra, mọi chuyện, mọi chuyện đều là hắn ở sau lưng giật dây!

Hoàng hậu nhìn Thịnh Gia Ngạn, chỉ cảm thấy vị công tử tuấn mỹ, trường thân ngọc lập trước mặt này có tâm tư thâm trầm làm người sợ hãi. Phảng phất như hắn chỉ cần siết chặt bàn tay là có thể nghiền nát sinh mệnh của cả thiên hạ này.

“Đây là vô số con dân trăm họ, bọn họ chỉ vì một câu nói của ngươi là không có nhà để về, phải ăn thịt con cầu sinh, vì tranh đoạt lương thực mà phát sinh vô số thảm án, không phải ngươi luôn cương trực công chính sao? Loại chuyện như vậy ngươi cũng làm ra được à?” Hoàng hậu cười khổ hỏi.

Thịnh Gia Ngạn không thèm liếc bà ta lấy một cái, chỉ vuốt ve chén trà trong tay: “Hôm nay ta không làm, ngày mai cũng sẽ có người làm. Nếu như muốn người trong thiên hạ an tâm, thì sẽ phải hi sinh một ít người, xưa nay đều thế.”

Hắn cầm chén trà đi đến trước mặt hoàng hậu, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Đã nhiều năm như vậy, bà còn muốn lặp lại chiêu cũ à?”

Dứt lời, cổ tay Thịnh Gia Ngạn khẽ nghiêng, nước trà xanh biếc chảy xuống thảm đỏ.

Hoàng hậu sững sờ, lập tức bật cười lên, càng cười càng lớn tiếng, bộ dạng có vẻ đã điên cuồng: “Ngươi quả nhiên nhớ kỹ, quả nhiên cái gì ngươi cũng nhớ cả. Mất công ngươi trầm mặc nhiều năm như vậy, thì ra vẫn luôn nhẫn nhịn. Lúc đầu ta đã sai lầm, mềm lòng không giết cả ngươi, kết quả để lại cho mình một tai họa. Ha haha…” Bà ta ngẩng đầu: “Bây giờ ngươi có đại quyền trong tay, muốn xử tử ta cũng dễ như trở bàn tay. Tới đi, giết ta, báo thù cho mẫu phi của ngươi!”

Thịnh Gia Ngạn ném chén trà đi, cái chén rơi xuống mặt đất nhẵn nhụi lạnh băng phát ra một tiếng vang giòn, sau đó theo quán tính nảy lên nảy xuống mấy lần mới nằm im trên mặt đất.

“Giết bà thì còn chưa đến mức, mẫu phi nhẹ dạ cả tin mới bị người khác độc hại, tính ra cũng là số mệnh bà ấy như thế.”

Thịnh Gia Ngạn chắp tay sau lưng nhìn sắc trời bên ngoài, không muốn dây dưa lâu thêm nữa: “Kể cả hoàng đế có băng hà trong ba ngày tới cũng nhờ bà giấu diếm quá mười ngày nữa. Không có mệnh lệnh của ta, tin tức phụ hoàng băng hà không được phép truyền đi một chữ. Nếu không Thịnh Phẩm Xuyên chắc chắn sẽ phải chết theo hoàng đế, bà hẳn phải hiểu rõ ý của ta!”

Hoàng hậu chẳng biết lúc nào đã rơi lệ đầy mặt, nước mắt rửa trôi đi lớp son phấn trên mặt, chỉ còn lại khuôn mặt đã bị năm tháng in dấu, nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng khó che giấu: “Diêm Vương muốn hắn chết lúc canh ba, ngươi còn dám giữ hắn đến canh năm à? Nếu long thể của hoàng đế không được hạ táng kịp thời sẽ có ảnh hưởng lớn đến vận mệnh quốc gia. Ngươi làm vậy sẽ bị giảm thọ!”

Thịnh Gia Ngạn đi đến cửa rồi lại quay đầu nói một câu rất kì lạ: “Diêm Vương có dám hay không, há lại là chuyện mà bà có thể nói?”

Dứt lời, hắn rời đi. Cửa điện kẽo kẹt đóng lại sau lưng hắn.

Hoàng hậu ngồi yên lặng bên giường rồng, nghe đồng hồ nước chạy từng giờ từng phút ngẩn người. Cho đến tận khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của bà ta, bà ta nhìn sang hai mắt đẫm lệ mông lung, thấy khuôn mặt gầy gò vì bệnh tật của hoàng đế. Khuôn mặt lão đã hõm sâu, má hóp lại, mắt mở hờ, bờ môi khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó.

Hoàng hậu áp tai vào nghe, chỉ nghe lão hoàng đế nói:

“Người thành đại sự, trước phải bạc tình bạc nghĩa, nó làm đúng lắm. Giang sơn này, ta có thể yên tâm giao cho nó rồi!”

Hoàng hậu nhắm mắt lại, nước mắt lại trượt theo gò má rơi xuống.

“A Oánh…” Lão hoàng đế chậm rãi kêu khuê danh của hoàng hậu: “Nàng cũng buông tay đi, chỗ Phúc Toàn ta có để lại một tờ khế đất trang viên, chờ đại sự của ta xong rồi, nàng cầm nó cùng Phẩm Xuyên mai danh ẩn tích đi. Trang viên có người quản lý, đủ cho hai mẹ con nàng sống an nhàn đến già.”

Hoàng hậu khóc không thành tiếng, nằm chặt tay lão hoàng đế khóc rấm rức. Lão hoàng đế vươn tay phủ lên đỉnh đầu bà ta vỗ về trấn an, không biết qua bao lâu, lâu đến lúc tay hoàng đế đã vô lực rủ xuống, hoàng hậu bắt đầu chuyển từ khóc thút thít thành đè nén gào khóc.

Một đôi vợ chồng trọng nhau như khách, lại lợi dụng tính toán lẫn nhau cả đời này, rốt cuộc đến giờ phút này mới buông bỏ tất cả quá khứ. Lão hoàng đế băng hà, bà ta lúc này cũng không còn là vị hoàng hậu cường thế đoan trang thường ngày nữa, chỉ là một nữ nhân bình thường vừa mất đi trượng phu mà thôi.

Áo bào Bách điểu chầu phượng mà bà ta mặc trên người kia, chính là trang phục mà hoàng đế đặc biệt hạ lệnh may cắt cho bà ta lúc sắc lập hoàng hậu.

Do toàn bộ thợ khéo của thiên hạ tập trung lại để thêu thành, chỉ có một kiện duy nhất, phượng bào độc nhất vô nhị!