Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 23: Tay Trái Bảo Vệ Người Tay Phải Độ Vong Hồn!

Cùng lúc đó, một đoàn xe sang trọng đỗ trên đường ở thành phố Nam Giang, bình tĩnh chờ đợi.

Trên một chiếc xe sang trọng có bốn người: tài xế, cậu cả Bạch Long Hải, ông cụ Bạch Duy Hùng và ông Cao.

Vẻ mặt của cậu cả Bạch Long Hải bây giờ lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như có thể đóng băng mọi thứ vậy.

Một lúc lâu sau, cậu cả Bạch Long Hải mới lấy hết can đảm quay người nói với ông cụ nhà họ Bạch ngồi ở ghế sau: "Ba! Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chắp tay tặng tập đoàn Bạch Kỳ cho cả nhà thằng ba à?"

Giọng nói của Bạch Long Hải tràn ngập sự tức giận.

Bạch Tuấn Sơn là người nắm trong tay việc phát triển thuốc hồi sinh!

Bạch Tố Y là tổng giám đốc tiếp theo của tập đoàn!

Còn Lâm Thiệu Huy thì trở thành cố vấn kỹ thuật tối cao!

Có thể nói, bọn họ đã thâu tóm phân nửa tập đoàn, quyền lực của Bạch Long Hải ở tập đoàn Bạch Kỳ bị giảm xuống nên sao ông ta cam lòng cho được.

Ông cụ nhà họ Bạch nghe thế thì nở nụ cười suy nghĩ: "Long Hải à, con

nóng vội quá rồi!"

Cái gì cơ!

Bạch Long Hải sững sờ, sau đó vừa mừng vừa sợ nói: "Ba, chẳng lẽ có

1/4

08:26(Mãnh long ngủ quên))

dự tính gì khác ạ?"

"Tất nhiên!"

Ông cụ nhà họ Bạch vuốt chòm râu, nở một nụ cười khinh thường: "Tính cách của thằng ba nhu nhược, không thể làm việc lớn được! Dù Tố Y có năng lực xuất sắc nhưng con bé vẫn chỉ là đàn bà con gái, không thể kế thừa sản nghiệp của nhà họ Bạch!"

"Còn Lâm Thiệu Huy à? Hừ, dù sao nó cũng chỉ là người ngoài, còn là một tên vô dụng! Tuy bây giờ ba không biết nó tìm đâu ra phương thuốc này nhưng sản nghiệp của nhà họ Bạch chúng ta làm sao có thể dễ dàng dâng cho nó được!"

Câu nói của ông cụ như một liều thuốc an thần khiến Bạch Long Hải mừng rỡ.

"Ba, chẳng lẽ ba định lợi dụng cả nhà bọn họ rồi đá bọn họ đi?" Bạch

Long Hải như hiểu ra mọi chuyện, vẻ mặt hưng phấn.

Nhưng ông cụ Bạch vẫn chưa trả lời.

Khóe miệng của ông cụ ẩn chứa nét cười gian xảo.

Lúc này mọi người đều hiểu suy nghĩ của ông cụ nhà họ Bạch.

Nhưng bọn họ không ngờ ánh mắt của ông Cao ngồi bên cạnh đang cực kỳ phức tạp.

"Là anh ta sao?"

Đôi mắt của ông Cao dường như vẫn còn sự sợ hãi và kinh ngạc.

Ông ta lấy điện thoại, mở album ảnh ra! Trong chốc lát, trên màn hình hiện ra một tấm ảnh.

Trong ảnh là một người đàn ông mặc áo đen, tuy không nhìn rõ mặt nhưng sườn mặt của người trong ảnh lại cực kỳ giống Lâm Thiệu Huy.

"Bạch Cốt Thánh Thủ! Nếu quả thật là anh ta, vậy thì có thể giải thích được chuyện thuốc hồi sinh rồi!"

Ông Cao nhìn chằm chằm tấm ảnh, sau đó nhắm mắt lại.

Không một ai biết rằng trong đầu ông ta đang suy nghĩ rất nhiều thứ.

Ông ta không phải là người chụp người đàn ông trong hình mà là thầy của ông ta, một bác sĩ trung y nổi tiếng khắp An Nam.

Mấy năm trước ở Châu Phi chịu dịch bệnh viêm phổi AS, thầy của ông ta và một số bác sĩ kỳ cựu trong ngành y trên thế giới cùng nghiên cứu chế tạo thuốc trị bệnh nhưng liên tục thất bại!

Thậm chí khi ấy các bác sĩ cũng mắc bệnh chết rất nhiều.

Khi mọi người đều đã tuyệt vọng thì người đàn ông trong hình xuất hiện và mang đến thuốc hồi sinh!

Theo lời thầy của ông thì người đàn ông trong hình đã được các bác sĩ kỳ cựu toàn thế giới tôn thành Bạch Cốt Thánh Thủ.

Y thuật của người này cực kỳ cao thâm, đạt đến trình độ con người khó

mà tưởng tượng được.

Tay trái của người này có thể hồi sinh người chết, cho dù chỉ còn bộ xương.

Tay phải của anh ta có khả năng độ vong hồn, có nghĩa là giết chóc.

Những người được anh ta cứu nhiều đến mức đếm không xuể, người thường, mạnh thường quân, bậc thầy âm nhạc, những người trong quân đội! Nhưng những người bị anh ta tàn sát cũng càng khó đếm hết, bọn phản động, bọn trùm ma túy, sát thủ, lính đánh thuê,...

Có thể nói rằng Bạch Cốt Thánh Thủ là sự tồn tại kinh khủng, anh ta có thể ban cả ánh sáng và cái chết cho con người.

"Ai mà ngờ được Bạch Cốt Thánh Thủ khiến cả thế giới chấn động biến mất ba năm lại đang ở ẩn trong thành phố Nam Giang nho nhỏ, ở một gia tộc nho nhỏ như nhà họ Bạch chứ!"

Ông Cao không khỏi mở bừng mắt.

Ông ta nhìn ông cụ nhà họ Bạch và Bạch Long Hải với vẻ mặt thương hại.

Có lẽ những người này nằm mơ cũng không ngờ tới tên vô dụng trong miệng bọn họ là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào!.