Bạch Uy Vũ nghe cô gọi mình là tiểu Vũ khuôn mặt biến sắc, muốn lên tiếng phản bác nhưng lời nói của anh vang lên, cậu đành nuốt vào trong. " không sao". Mộc Nghiêm Từ đi đến kéo cô ngồi trên đùi mình, cô cũng không phản kháng, cô không muốn chọc giận anh, sợ anh đổi ý lại nhốt cô vào phòng, thêm cái nữa là cô không thể phản kháng, vì cô không đấu lại anh. Bọn họ kinh ngạc nhìn cô ngoan ngoãn an vị trong lòng anh, cô cũng thức thời thật. Cô đưa mắt nhìn tất cả món ăn trên bàn, toàn là món cô thích, thật chất cô món nào cũng thích. Đưa tay muốn cầm lấy đùi gà, nhưng với không tới, liền có một cánh tay dài hơn lấy giúp cô. Anh đem dĩa đùi gà đặt trước mặt cô, vui vẻ nhìn cô ăn. Cô ăn rất ngon miệng, quên luôn việc người mình đang ngồi trong lòng vẫn chưa ăn gì, như chợt nhớ, liền quay sang nhìn anh. " Mộc Nghiêm Từ, tại sao anh không ăn". Cô gọi thẳng tên họ của anh, đối với anh, nghe cô gọi đã quen, nhưng đám người trước mắt chỉ xíu nữa là cắn đứt lưỡi của mình. Bọn họ run sợ nhìn cô, có phải cô rất thường xuyên ăn gan, nên gan của cô mới to lớn như vậy, dám gọi thẳng tên lão đại bọn họ. Trái lại với vẻ mặt cầu phúc cho cô, vẻ mặt anh lại rất vui vẻ, một chút tức giận cũng không có. " không đói". Anh vừa dứt lời đùi gà liền đưa đến trước miệng anh. " ngon lắm". cô đưa đùi gà đang ăn của mình đến trước miệng anh, khiến bọn người sau lưng, chỉ muốn một phát súng bắn chết, cô tại sao lại giỏi làm người khác phát bệnh tim như vậy chứ. Anh không ngần ngại cắn một cái vào đùi gà cô đưa, đám người kia đồng loạt bỏ đũa. " tiểu Nhi, em đưa anh đi gặp Phùng Hiên có được không". Nam Cung Ngụy đưa tay muốn bám vào người Mạc Nhi Nhi liền bị tránh né. " Cung Ngụy, Phùng Hiên rất bận". Mạc Nhi Nhi lạnh nhạt nói với cậu. Tuy là người hầu riêng của cô, nhưng đám người Nam Cung Ngụy, Bạch Uy Vũ không ai xem thường Mạc Nhi Nhi. " Cung Ngụy anh bị bệnh sao". Hà Y Bối nghe cậu muốn đi gặp Phùng Hiên, liền tốt bụng hỏi thăm, khiến bọn họ cố gắng nhịn cười. " Y Bối, tôi bị cô làm cho phát bệnh tim, bây giờ liền đi tìm Phùng Hiên". Nam Cung Ngụy không nói hai lời, liền đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Hà Y Bối không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu, quay lại bàn thức ăn trước mặt, tiếp tục ăn, Hà Y Bối sau khi ăn xong muốn đứng dậy nhưng có lẽ ngồi quá lâu khiến chân bị tê, đứng không vững sắp ngã liền đưa tay bám chặt vào áo của anh.