" các cô còn đứng đây, lát nữa sẽ có chuyện thật đấy". Mạc Nhi Nhi lên tiếng nhắc nhở, cũng không ngạc nhiên như trước nữa, nhìn riết cũng quen, nhưng có lẽ cô là ngoại lệ duy nhất của ông chỉ bọn họ. Cả ngày hôm đó anh điều dành thời gian bên cạnh cô, anh sợ lúc anh không có bên cạnh, cô nhất định sẽ bỏ bữa, chỉ lo ngủ không chịu ăn, nên anh đành giao hết công việc lại cho Tô Hạo, cả ngày ở bên cạnh cô. ~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~ " Ph..ó phó tổng". Lưu An Nhiên có chút sợ sệt nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn. Tô Hạo có chút không hài lòng nhìn cô gái trước mắt lên tiếng. " cô là người mới sao". " dạ, tôi mới được nhận vào làm hôm qua". Lưu An Nhiên có gắng bình tĩnh trả lời. " cô ra ngoài đi". " dạ phó tổng". Lưu An Nhiên như nhận được đặc ân, một bước dứt khoác đi nhanh ra ngoài, sợ nếu ở thêm một lát nữa sẽ ngất xỉu ngay. Nhìn bóng lưng bóng lưng gấp gáp ra ngoài, Tô Hạo cầm điện thoại nhấn nút gọi. " sao là nữ". Đầu dây bên kia nghe cậu hỏi liền hiểu là chuyện gì, run sợ lên tiếng. " phó tổng, tôi bảo đảm với anh, nếu cô ta có ý nghĩ xấu, tôi liền bị đuổi việc". cũng tại giám đốc nhân sự chết tiệc, không hiểu chuyện đồng ý nhận Lưu An Nhiên vào làm thư ký phó tổng. " được rồi". mệt mỏi cúp máy, không phải cậu không gần phụ nữ, nhưng trong công việc cậu ghét nhất bị phụ nữ làm phiền, nên trước giờ trợ lý, thư ký điều là nam. Đau đầu xoa mi tâm, lão đại cũng thật là, từ lúc có chủ mẫu, càng ngày càng lười biến, một tuần nay đã không thấy mặt ở tập đoàn, tuy trong lòng có chút than thở nhưng tuyệt nhiên không có ý trách, lão đại là người có ơn, cậu báo đáp còn không hết, làm sao dám oán trách. Mộc Nghiêm Từ tuy lạnh lùng, làm việc lại hung ác, nhưng lại là người có ơn với đám ngươi bọn họ, có thể nói đám người bọn họ có hoàn cảnh hoàn toàn giống nhau, điều bị cha mẹ bỏ rơi, không may rời vào tay bọn buôn người, trong lúc chạy trốn sự truy sát của đám người buôn người lại đụng trúng vào xe của Mộc Nghiêm Từ, đáng lẽ với tính cách của anh, đã bỏ mặt bốn người bọn họ, nhưng không hiểu sau lại đồng ý cứu bọn họ. Lúc bốn người bọn họ gặp Mộc Nghiêm Từ, lúc đó Mộc Nghiêm Từ cũng chỉ là cậu bé 17 18 tuổi, tuy vậy, nhưng anh đã làm việc trong hắc đạo, lúc đó chỉ có thể nói là xã hội đen. Lúc đầu biết Mộc Nghiêm Từ là xã hội đen, bọn họ cũng có chút sợ hãi, Mộc Nghiêm Từ cũng không ép bọn họ theo anh làm xã hội đen, để bọn họ tự chọn lựa cuộc sống của chính mình, không hiểu sau lúc đó bọn họ lại một mực muốn theo anh, kết quả bây giờ chính là cuộc sống bọn họ có được. Tuy đối với Mộc Nghiêm Từ đó chỉ là tiện tay, nhưng với bốn người bọn họ chính là ân nhân, mạng của họ là anh cho, nên mạng của bọn họ anh có muốn lấy lại, bọn họ tuyệt nhiên không nữa lời oán than. ~~~~~~~*~~~~~~~~