*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.06/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
Quả nhiên, cổ áo của Nhiếp Xuyên bị đối phương túm lên, ngay giây phút ấy, Nhiếp Xuyên cảm thấy mình sắp bị người này siết chết rồi!
"Không nhìn thấy tao? Tao lần đầu tiên thấy loại không coi ai ra gì như mày đấy!"
Billy giơ nắm đấm lên, bắp tay so với bát xới cơm nhà Nhiếp Xuyên còn to hơn! Nhiếp Xuyên nhắm chặt hai mắt, quay đầu sang chỗ khác, lần này chắc mặt cậu nở hoa thật rồi!
Thế nhưng mấy giây trôi qua rồi, đau đớn trong tưởng tượng của cậu cũng không đến.
"Này, nếu cậu ấy nói là không thấy thì nghĩa là không thấy thật.
Hay là cậu đang muốn tìm cớ đánh người?"
Giọng nói uể oải, có chút giễu cợt vang lên.
Nhiếp Xuyên cứng đờ, quay đầu về phía thanh âm phát ra, đối phương rất cao, cậu ngửa đầu lên nhìn, mãi đến khi bắt gặp ánh mắt của người này, cậu mới phát hiện, đó là Carlo Brandon.
"Nếu tao nói, tao chính là muốn đánh chết nó thì sao?" Billy hất cằm.
Không sai, vóc dáng Carlo Brandon đúng là rất cao, trên người cũng có cơ bắp, nhưng mà Nhiếp Xuyên cảm thấy Carlo vẫn không thể đụng thắng đối phương!
Phải biết lúc Billy chơi bóng bầu dục, một mình người này đã đủ hất bay mấy người cùng một lượt rồi!
"Vậy tôi khuyên cậu đổi một ngày khác." Carlo vẫn treo nụ cười trên mặt, dường như không để Billy vào trong mắt.
"Được, thế tao sẽ trừng trị nó vào một ngày khác, còn hôm nay để tao dạy cho mày một trận trước đã!"
Billy hất Nhiếp Xuyên sang một bên, mắt thấy đầu cậu sắp đập vào cạnh bàn, thì bỗng nhiên có một bàn tay vững vàng đỡ trán cậu lại, ngay cả xu thế ngã sấp xuống cũng hoàn toàn đình chỉ.
Lòng bàn tay của đối phương rất ấm, Nhiếp Xuyên tốt xấu gì cũng là một thằng con trai hơn 60kg, vậy mà cánh tay đối phương đỡ cậu lại không run lấy một cái.
Nhiếp Xuyên ngước mắt lên nhìn, lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Reese Reddington, trái tim cậu chợt trùng xuống.
Cậu nhớ đến giấc mộng tối qua, hô hấp cũng nghẹn lại trong ngực.
"Này, tự mình đứng lên đi." Giọng nói của Reese vẫn lạnh lẽo, trước sau như một.
Nhiếp Xuyên nhanh chóng đứng thẳng lại.
Mà lúc này, Carlo đã tránh được đấm đầu tiên của Billy.
Không ít bạn học xông tới bên này muốn can ngăn, nhưng lại không dám tới gần, bởi vì Billy đã vung ra quyền thứ hai.
Ngay lúc đó, cổ tay của cậu ta bị siết chặt, Billy trợn to hai mắt, bởi vì người giữ tay cậu ta lại không phải là Carlo, Carlo còn đang đứng cách đó không xa, khoanh tay cười.
Billy muốn quay lại nhìn xem người cản mình là ai, nhưng cánh tay của cậu ta lại bị bẻ quặt ra phía sau, rồi lập tức bị ấn xuống không một lời báo trước.
"Rầm ——" Một tiếng, mặt Billy đập xuống mặt bàn.
Hai sinh viên đang ngồi ở bàn đó lập tức bê khay đồ ăn của mình té chạy, kính mắt của một trong hai người còn thiếu chút nữa rơi mất.
"Tao muốn giết mày! Giết mày!" Mặt Billy đỏ gay, lớn tiếng gào thét.
Mà Nhiếp Xuyên và Chu Bân đứng xem ở một bên đã hoàn toàn chết lặng.
Bởi vì người đang đè Billy xuống không phải ai khác mà chính là Reese Reddington, hơn nữa anh ta chỉ dùng có một tay, biểu tình trên mặt cũng hết sức bình tĩnh.
"Giết tôi?" Reese cong khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng quen thuộc của mình, "Cậu nếu nhảy xuống từ nóc tòa nhà của khoa luật, may mắn ra thì có thể đè chết tôi.
Nhưng mà đáng tiếc, tôi vốn không đi qua khu nhà đó."
Khoa luật là khoa có tòa nhà giảng dạy cao nhất trong số các ngành học của đại học DK.
Ý tứ giễu cợt của Reese quá rõ ràng, Billy sắp giận đến phát điên rồi, cậu là liều mạng giãy giụa, khiến bàn ăn xô lệch tạo ra âm thanh "Ầm ầm" vang vọng cả khu nhà ăn, làm Nhiếp Xuyên cũng thấy không đành lòng nhìn thẳng.
Billy tập trung sức lực, cố gắng chống mình đứng dậy, nhưng Reese đã thản nhiên đặt cùi chỏ của mình vào thắt lưng của cậu ta, lần thứ hai đè cậu ta xuống bàn.
Nhận lại là một tràng chửi rủa không ngừng của Billy.
Reese nghiêng mặt sang, nụ cười trên môi mang theo vẻ càn rỡ: "Cậu có phải muốn bị cấm thi đấu không?"
Billy ngẩn cả người.
Reese buông lỏng tay ra, Billy đứng bật dậy, cậu ta nhìn Reese trừng trừng.
Nhiếp Xuyên dám chắc người này bây giờ nhất định rất muốn băm Reese thành thịt vụn, nhưng mà có vẻ trình độ đánh đấm của Reese cao hơn Billy nhiều.
"Mày là thằng nào?"
"Reese Reddington."
"Mày nhớ đó cho tao!" Billy nghiến răng nghiến lợi nói xong liền xô mấy người đang vây xem ra, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi nhà ăn.
Nhiếp Xuyên và Chu Bân không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Carlo thì lại hớn hở cười, khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên, trọng lượng của anh ta tí nữa thì đã đè Nhiếp Xuyên bẹp dí: "Này! Cậu phải cảm ơn bọn anh đấy! Nếu không phải anh và Reese ra mặt, cậu nhất định sẽ bị đánh cho còn lùn hơn bây giờ!"
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Carlo, chút cảm kích vừa mới nhen nhóm lên trong lòng cậu bây giờ đã không còn tí gì.
"Hey! Reese, tôi đã nói là tôi nhất định rất quan trọng với ông mà! Vừa thấy tên to con kia định đánh tôi, ông đã chờ không kịp mà ra tay rồi!"
"Chả lẽ muốn tôi nhìn thấy cậu làm mất hết mặt mũi của đội bóng rổ nữa à?" Reese hỏi ngược lại.
"Ây, đừng như vậy mà!" Carlo vỗ vỗ vai Reese.
"Mất mặt? Tại sao lại mất mặt?" Chu Bân vô thức tò mò hỏi.
"Cái này...!Có lẽ là do Reese biết anh nhất định sẽ ôm đầu cầu xin tên to còn kia đừng đánh vào mặt của mình đi..." Carlo giả bộ nhìn trời.
Chu Bân: "..."
Nhiếp Xuyên: "..."
"Ừm, cảm ơn hai người hôm nay đã ra mặt giúp đỡ! Ăn cơm chưa? Tôi mời hai người!" Chu Bân mở miệng nói.
"Không cần, thực ra anh với Reese đến nhà ăn này chính là vì tìm cậu! Này nhóc, cậu tên là gì thế?" Trên mặt Carlo tràn đầy vẻ phấn khởi, nhìn về phía Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên coi như đã hiểu, cậu có trừng Carlo thế nào cũng không có tác dụng, cái tên này vẫn sẽ kiên quyết gọi cậu là "Nhóc".
"Nhiếp Xuyên." Nhiếp Xuyên đáp.
"Hả? Cái gì? Ni Than?"
Phát âm tiếng Trung của Carlo thực sự nằm ngoài phạm vi chấp nhận được.
"Nhiếp Xuyên." Nhiếp Xuyên phát âm tên tiếng Trung của mình một lần nữa, càng chậm càng rõ hơn.
"Ầy...!Kệ đi, cậu không có tên tiếng anh hả?"
Carlo cảm thấy muốn mình phát âm rõ ràng chính xác tên tiếng Trung của Nhiếp Xuyên thì chắc phải cắn đứt cả lưỡi mất, vì thế anh ta lập tức quyết định từ bỏ.
"Không có."
"Không thể nào?" Carlo nhìn về phía Chu Bân, tỏ vẻ hoài nghi.
Chu Bân gật đầu nói: " Cậu ấy nói phải lấy tên nào vừa hay vừa dễ nhớ, vốn tôi đã lấy cho cậu ấy một cái tên tiếng Anh là John rồi, nhưng cậu ấy nói nghe như là người bán pizza.
Thế nên tôi lại đổi lại, bảo gọi là Tom.
Cậu ấy lại nói nghe Tom cứ y như đang gọi con mèo ngốc..."
"Mèo ngốc?" Mặt Carlo ngơ ra.
"Tom and Jerry." Nhiếp Xuyên bổ sung.
"Ồ...!Sau đó thì sao? Chỉ có John với Tom thôi à?"
"Vẫn còn nữa, tôi nói Jack nghe tốt...!Cậu ấy lại nói Jack nghe quá biến thái..."
"Sao lại biến thái?" Carlo nhìn về phía Nhiếp Xuyên.
"Jack the Ripper.
[1]" Nhiếp Xuyên bĩu môi nói.
"Ồ..." Carlo gật đầu, "Vậy làm sao giờ? Hay để anh lấy cho cậu một cái?"
Nhiếp Xuyên nhìn Carlo, nói không chừng tên này thật sự có thể lấy cho cậu một cái tên tiếng Anh nghe được được một tí.
"KFC thế nào? Đủ phong cách chưa?"
Mười giây sau, Carlo ném ra một câu như vậy.
Nhiếp Xuyên không còn thấy thèm ăn chút nào nữa.
"Allen." Reese vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng.
Giọng của Reese vừa lạnh lẽo, vừa trầm thấp, nhưng không hiểu sao lại rất dễ nghe, thần kinh Nhiếp Xuyên như là bị chích điện vậy, khẽ run lên một cái.
"Ý, cái này hay này!" Carlo vỗ tay, nói với Nhiếp Xuyên.
"Cái này được không?" Tuy là Nhiếp Xuyên thấy cái tên này so với "John", "Tom", "Jack" vân vân mây mây thì tốt hơn nhiều, nhưng mà cũng không thể nói là đặc biệt yêu thích được.
"Cái này tốt mà! Đương nhiên là được rồi!" Chu Bân dùng sức gật đầu nói, "Cái tên Allen này rất hài hòa, vừa có nghĩa là xinh đẹp, đẹp trai.
Ông nghĩ mà xem, mỗi lần có bạn nữ nào gọi tên tiếng Anh của ông, thì đều như đang khen ông đẹp trai, ưa nhìn! Tên tiếng Anh như vậy còn dở được à?"
Ánh mắt Nhiếp Xuyên sáng lên: "Được đó! Vậy tên tiếng anh của tôi cứ gọi là Allen đi!"
Carlo nháy mắt một cái, nói: "Allen, cậu có phải nên cám ơn bọn anh một chút không? Bọn anh không chỉ giúp cậu giải quyết tên to con kia, còn nghĩ cho cậu một cái tên tiếng Anh hay như vậy, vừa dễ gọi lại còn có ý nghĩa..."
"Tôi mời anh ăn cơm nhé?" Nhiếp Xuyên nói.
Carlo lắc đầu: "Anh ăn no rồi.
Nếu cậu thực lòng muốn cám ơn anh, vậy cùng anh đi gặp đồng đội trong đội bóng đi."
"Tại sao?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Vì cảm ơn anh chứ sao! Cũng không phải chuyện gì khiến cậu khó xử, lẽ nào cậu muốn từ chối anh à?" Carlo nói một cách hết sức đương nhiên.
"Đúng, tôi định từ chối..."
Nhiếp Xuyên đang định nghiêm túc giải thích, nhưng mà còn chưa kịp nói hết lời, Carlo đột nhiên khiêng cậu lên vai, cười nói với Reese: "Hey! Reese! Chúng ta đến sân bóng rổ thôi!"
Ánh mắt của Reese lướt qua Nhiếp Xuyên còn đang đang giãy giụa, mà tay khác của Carlo đã móc điện thoại ra, nói chuyện cùng người nào đó rồi.
Bọn họ ra khỏi nhà ăn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Chu Bân chưa bao giờ thấy tình cảnh như vậy, vội lon ton chạy theo sau.
"Này! Carlo Brandon, anh lập tức thả tôi xuống ngay! Tôi biết quyền của mình! Tôi muốn kiện anh! Kiện cho anh bị cấm thi đấu!" Nhiếp Xuyên há họng la hét!
Cậu biết đội bóng rổ trường DK nhất định sẽ tham gia giải bóng rổ do NCAA tổ chức, vừa nãy Billy chính là lo mình bị báo cáo, sẽ bị cấm thi đấu, Nhiếp Xuyên không tin là Carlo không sợ.
Carlo cười ha ha, nói: "Cậu kiện đi! Cứ kiện đi! Anh chờ!"
Sắc mặt Nhiếp Xuyên tức khắc đen xì, cái này với câu "Kêu đi, cứ kêu đi, có kêu rã cuống họng cũng không ai đến cứu đâu" quả thực là có hiệu quả tuyệt vời y như nhau.
Nhiếp Xuyên cứ như vậy bị Carlo vác đến sân bóng rổ ngoài trời của trường.
Cậu nghe nói, đội bóng rổ đại học DK trong nước rất nổi tiếng, tuy là đã liên tục ba năm dừng bước ở vòng mười sáu đội, được mọi người mệnh danh là "Vua thất thủ", nhưng đầu tư của nhà trường dành cho đội bóng vẫn không qua loa chút nào.
Trong vòng ba năm đã thay đổi hai huấn luyện viên, hơn nữa còn có một sân bóng rổ dành riêng cho đội.
Sân bóng rổ nơi họ đến chính là sân bóng ngoài trời dành cho các sinh viên rèn luyện thể thao thường ngày.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, trên sân bóng có không ít người.
Bọn họ nhìn thấy Carlo và Reese đi tới, theo bản năng đều ngừng lại mọi động tác, thậm chí còn nhường ra nửa bên sân bóng.
Carlo đặt Nhiếp Xuyên xuống, cậu lảo đảo hai bước, vừa định quay người kéo Chu Bân chạy thì cổ áo đã bị Carlo túm lại.
"Ê này! Cậu chạy cái gì! Chơi một chút thôi mà!"
Cái câu "Chơi một chút thôi mà" kia khiến Nhiếp Xuyên dựng hết cả tóc gáy.
Cùng mấy tên cao kều này chơi, Nhiếp Xuyên chả thấy có gì vui sất!
"Hey, Carlo! Đây chính là người khiến ông gọi điện bắt tôi không được ngủ trưa để đi gặp đấy à?"
Một giọng nói có vẻ đang rất không kiên nhẫn vang lên phía sau Nhiếp Xuyên.
Cậu nhìn thấy ngoài sân bóng, có một cậu trai tóc ngắn màu đay, trên mặt có mấy chấm tàn nhang đang ngồi nhàn nhã xoay xoay trái bóng rổ, mày nhướn cao, nhìn cậu chằm chằm.
_________________________
[1] Jack the Ripper: Là bộ phim tái hiện lại một trong nhưng tên sát nhân nổi tiếng được biết đến nhiều nhất trên thế giới.
Trong khoảng 3 năm từ năm 1888, hắn là nỗi khiếp đảm với người dân Luân Đôn và sự xấu hổ của cảnh sát nước Anh khi lần lượt 11 nạn nhân, trong đó đa phần là phụ nữ, bị sát hại một cách tàn bạo và bệnh hoạn.
.