Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 42: Thăm dò

Edit: Boringrain

Phụ thân? Ông ta muốn ra vẻ uy nghiêm trước mặt nàng sao?

Dường như ông ta vẫn chưa hiểu rõ, trong mắt nàng ông ta chẳng là gì cả! Nữ nhi của ông ta, Thủy Băng Tuyền dù đối với ông ta cực kỳ oán hận, nhưng máu mủ thâm tình không thể nói bỏ là bỏ, nên nàng vẫn luôn khiêu khích, những mong lấy được chút ít sự quan tâm từ người cha này, nhưng rốt cuộc thì sao chứ? Thủy Băng Tuyền dù có làm gì cũng không đáng cho vị Thủy lão gia này chú ý.

Mà bây giờ…Thủy Băng Tuyền đó đã chết rồi, nàng hiện tại không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với ông ta cả!

Nhìn ánh mắt trào phúng của nàng, Thủy lão gia thẹn quá hóa giận: “Sao nào? Phụ thân không thể hỏi sao? Ngươi cũng không nhìn lại xem, ngươi là con gái của ta, tại gia tòng phụ, đây chính là luân thường đạo lý!” Nữ nhi này thật sự đã bị Trương Thanh Thanh nuông chiều tới không quản lý nổi rồi. Nếu không phải sợ miệng lưỡi thiên hạ, ông ta nhất định sẽ tùy tiện tìm một nhà nào đó gả phứt ra ngoài, dù có cho người ta nhiều bạc một chút cũng không tiếc. Đỡ phải để trong nhà nhìn chướng mắt!

“Thực ra ông chỉ muốn biết có thể dùng Thủy Băng Tuyền ta như một quân cờ để kết thân với Giang gia hay không?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phòng khách. Thủy Toa Lâm đối với Thủy Băng Tuyền chưa hề có chút xíu nhẫn nại. Cho nên đối với ông ta, nàng cũng chẳng muốn nói lời thừa thãi.

“Ngươi…” Bị người khác nói trúng tim đen, trên khuôn mặt Thủy Toa Lâm có chút không được tự nhiên.

“Thủy lão gia, mời trở về đi, sau này cũng đừng đến Đông Uyển của ta nữa” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nói.

“Ngươi…” Cơn giận trong lòng bùng phát, Thủy Toa Lâm liền đứng dậy, vung tay lên…

Thủy Băng Tuyền nhanh chóng bắt được cánh tay đang tát xuống, khuôn mặt hiện ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, u ám, chậm rãi gằn từng tiếng: “Ở trong mắt ta, ông chẳng là cái thá gì cả. Ông không tới tìm ta gây chuyện, ta cũng không có hứng thú để ý tới ông, vì vậy đừng xuất hiện trước mắt ta nữa, nếu không, ta cũng sẽ không nể tình phụ tử gì đó đâu.” Dùng sức gạt tay ông ta ra, Thủy Băng Tuyền lên tiếng cảnh cáo.

Trên người Thủy Băng Tuyền tỏa ra khí thế hơn người khiến Thủy Toa Lâm cả kinh! Hơn nữa, ông ta vừa ra tay đã bị nàng dễ dàng bắt được, nghịch nữ này có võ sao? Không… Con bé không hề có chút nội lực nào! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Nghĩ đến đó, Thủy Toa Lâm lại tiếp tục ra chiêu, tay trái nhanh chóng tấn công Thủy Băng Tuyền…

Hương Hàn đứng bên cạnh Thủy Băng Tuyền vừa nhìn thấy liền kinh hoàng, định ra tay đỡ, nhưng chưa được vài giây, nàng đã khiếp sợ ngây người. Bởi vì tiểu thư vẫn không hề né tránh chiêu thứ hai của lão gia mà rất nhanh xoay người lại, chớp mắt đã bẻ tay của Thủy lão gia ra sau…

“Đây là võ công gì?” Thủy Toa Lâm khiếp sợ hỏi. Chiêu thức của Tuyền nhi vô cùng cổ quái nhưng độc ác, tàn nhẫn, quan trọng nhất là không hề có nội lực.

“Nhớ kỹ lấy lời ta nói, đừng xuất hiện trước mặt ta.” Thủy Băng Tuyền trịnh trọng nhắc lại, nàng cho ông ta một cơ hội, nhưng mà, lần sau, sẽ không đơn giản như vậy đâu!

“Hương Hàn, tiễn lão gia.” Thủy Băng Tuyền quay người, ung dung ngồi xuống ghế tựa như người vừa túm tay Thủy lão gia chỉ với 1 chiêu kia không phải là nàng.

“Lão gia, mời…” Hương Hàn phục hồi tinh thần, nhìn Thủy lão gia, đưa tay ra nói.

Thủy Toa Lâm nhìn sâu vào Thủy Băng Tuyền đang nhàn nhã ung dung ngồi trên ghế, ánh mắt lóe lên tia tinh quang, trong lòng lại hiện lên một chút nghi hoặc, một chút nghiền ngẫm, cũng có một chút tán thưởng! Tuy ông ta chỉ là ra chiêu thử, không hề sử dụng nội lực, nhưng Tuyền nhi không có nội lực lại phản ứng nhanh nhẹn như vậy, có thể né tránh chiêu của ông ta, hơn nữa còn phản bác lại… Lúc này, ông ta bỗng nhiên nhớ tới những lời cuối cùng của Trương Thanh Thanh, có thể ông ta thực sự không là một người cha tốt! Ngay đến con gái của chính mình có bao nhiêu bản lĩnh cũng không hiểu hết...

“Tiểu thư, người vừa rồi là dùng võ công gì vậy?” Nàng vừa rồi nhìn rất rõ ràng, ở trên, tiểu thư vừa né chiêu thức của lão gia thì ở dưới người cũng đã di chuyển được tới mấy bước chân. Hơn nữa chân vừa chạm đất, tay đã nhanh chóng bắt lấy tay của lão gia… Tốc độ này, nếu là của người luyện võ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nàng khẳng định, tiểu thư không hề có nội lực!

“Chỉ là một chút thế phòng thân thôi” nhìn nét mặt của Hương Hàn, nàng cũng đoán ra được Hương Hàn đang nghĩ gì! Đây chỉ là một ít chiêu thức khóa đối thủ trong phạm vi gần, yêu cầu cần phản ứng nhanh chóng, dứt khoát, thường thường quật ngã đối phương trong vòng ba chiêu. Đương nhiên, những thứ này nếu đụng phải cổ nhân có nội lực thì cũng không hiệu quả mấy, vừa rồi nàng có thể thắng Thủy lão gia là bởi vì ông ta không hề dùng nội lực hơn nữa tâm lý buông lỏng, khiến nàng một kích đánh trúng…

“Thuật phòng thân?” Có loại phòng thân lợi hại như vậy sao?

………………..

Bên trong sương phòng của Đệ nhị lâu, vài người đang ngồi quanh cái bàn tròn, rõ ràng ai nấy đều một bộ ung dung, bình thản nhưng lại tạo nên một sức ép vô hình.

Phong Cô Tình thần sắc thoải mái ngồi trên ghế, phía sau còn có Chiến Nhất và Chiến Tam bộ dạng đề phòng! Ngồi bên trái hắn là Trữ Hy, bên phải là Vân Tại Viễn, kế tiếp là Trương Quang Duệ, cuối cùng là Giang Dĩ Bác, ngồi đối diện với hắn… Năm người ngồi xoay quanh cái bàn lớn, tư thế ngồi không giống nhau, nhưng đều toát vẻ không được tự nhiên!

Giang Dĩ Bác nâng ly rượu lên, hướng về Phong Cô Tình nói: “Nghe danh các chủ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả là khí khái bất phàm khiến Giang mỗ thấy hổ thẹn” Con mắt hơi híp lại, nhìn thẳng vào Phong Cô Tình.

Phong Cô Tình cong khóe miệng thành hình cung: “Giang công tử mời Phong Cô Tình đến đây, không phải chỉ là muốn mời Phong Cô Tình uống rượu chứ?”

“Phong Các chủ sảng khoái như vậy, Giang mỗ thật kính phục, chỉ là…” Giang Dĩ Bác nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, khuôn mặt hiện nét tươi cười: “Nếu Phong các chủ đã biết hôm nay Giang mỗ mời các chủ đến không chỉ đơn giản là uống rượu, hẳn trong lòng các chủ cũng rõ nguyên nhân thật sự? Vậy thỉnh Phong các chủ đem vật kia hoàn trả lại.” Khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ ôn hòa, cười nói, đồng thời nâng ly rượu đưa lên môi thưởng thức.

“Trả lại?” Phong Cô Tình nhếch cao đuôi mày, nhìn một vòng những người ngồi trong phòng, rồi lại nhìn Giang Dĩ Bác, ngũ quan yêu mị ẩn hiện nét trào phúng như có như không: “Phong Cô Tình không rõ ý của Giang công tử?”

Giang Dĩ Bác nghe thấy lời đó, cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn ưu nhã nâng ly rượu uống, một lúc sau mới lên tiếng: “Phong các chủ năm ấy chỉ dựa vào năng lực của bản thân có thể trở thành các chủ của Vô Tình Các, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, coi mạng ngươi như cỏ rác, khiến Vô Tình Các trong chốn giang hồ xứng với danh xưng Vô Tình.” Càng nói, khuôn mặt Giang Dĩ Bác càng tươi cười xán lạn: “Ngẫm lại Giang Dĩ Bác từ trước tới nay hành sự, chưa từng ảnh hưởng gì tới Vô Tình Các, nhưng nếu như Phong các chủ thật sự muốn khiêu chiến, Giang mỗ cũng sẽ không khước từ.”

Theo lời Giang Dĩ Bác nói, cả người Chiến Nhất và Chiến Tam đều đông cứng lại, xem ra chủ nhân và Giang Dĩ Bác không thể tránh khỏi một trận chiến! Hai người đồng loạt nhìn nhau, toàn thân khí thế…. sẵn sàng đợi lệnh xông lên!

“Ha hả, Giang Dĩ Bác không hổ là Giang Dĩ Bác!” Sắc mặt Phong Cô Tình lộ vẻ ngoan độc. Đôi mắt nheo lại, ngay đến Vô Tình Các cũng chỉ có thể biết được vài điều về Giang Dĩ Bác đủ thấy hắn là một nhân vật thần bí!

“Mời…” Giang Dĩ Bác đặt ly rượu trên tay xuống, thản nhiên cười, đưa tay về phía Phong Cô Tình ý mời. Hắn cũng muốn biết lúc đó là hắn quá mức chăm chú mà bị Phong Cô Tình qua mặt hay là võ công của Phong Cô Tình thật sự trên hắn?

Phong Cô Tình sắc mặt trầm xuống, xuất ra khí thế khiến người ta sợ hãi…

Giang Dĩ Bác thong dong bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng tản ra sát khí chết người…

Lập tức, hai bóng dáng nhanh chóng tiến sát tới nhau, dùng tốc độ không thể nhìn thấy nổi, chớp mắt đã giao đấu trên trăm chiêu…

“Hy, thế nào rồi?” Trương Quang Duệ sắc mặt khẩn trương quay sang hỏi Trữ Hy.

Trình độ võ công của hắn không cao, đối với trận chiến trước mặt không thể quan sát rõ được. Hắn chỉ biết võ công của Giang Dĩ Bác rất cao, nhưng mà cao thâm đến mức nào, hắn cũng không biết.

Trữ Hy không trả lời Trương Quang Duệ, thực tế lúc này hắn cũng đang rất kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Dĩ Bác ra toàn bộ chiêu thức, tàn nhẫn không thua kém Phong Cô Tình.

Hai người ngang tài ngang sức nên trong thời gian ngắn, khó mà phân thắng bại…

Vân Tại Viễn lại hạ ánh mắt, thì ra đây chính là chênh lệch giữa hắn cùng Dĩ Bác…

Chiêu thức của Giang Dĩ Bác càng ngày càng mạnh mẽ như, chiêu nào cũng là muốn đoạt mệnh… Phong Cô tình không dám lơ là chút nào, trong lòng cũng thấy kinh sợ, hắn thật sự đã xem thường Giang Dĩ Bác! Võ công của Giang Dĩ Bác không giống như biểu hiện của hắn bên ngoài ôn hòa lạnh nhạt. Những chiêu thức này, hắn chưa hề tiếp xúc qua, cực kỳ tà quái, đều là sát chiêu (chiêu thức giết người), hắn đã xuất toàn bộ năng lực chống lại thế tiến công như vũ bão, nhưng cũng không hề chiếm được chút thượng phong nào…

Chân khí đạt tới cực điểm, phát ra một tiếng “bùm” cực lớn. Lực đạo của hai người gần như làm rung chuyển cả sương phòng, khiến người khác sợ hãi.

“Đa tạ!” Cực lực áp chế chân khí hỗn loạn trong cơ thể, Giang Dĩ Bác lùi về sau hai bước, ôm quyền nói, nếu nói là Phong Cô Tình thua dưới tay hắn, chi bằng nói Phong Cô Tình không muốn cùng hắn đấu tiếp! Hai người vừa giao thủ, đã biết thực lực tương đồng, đánh tiếp sợ rằng có ba ngày ba đêm cũng bất phân thắng bạo. Mà Phong Cô Tình chủ động lùi bước, cũng không phải là sợ hắn, mà tựa như không muốn tiếp tục đấu…

Phong Cô Tình chắp tay nói: “Ngày khác nếu Giang công tử có hứng thú, Phong Cô Tình sẵn sàng đón tiếp.” Hắn đã lâu không gặp được đối thủ ngang tầm, nếu như lần này không phải có việc gấp cần xử lý, hắn nhất định cùng Giang Dĩ Bác quyết phân thắng bại… Nói xong liền phất phất tay, Chiến Nhất liền tiến lên đưa ra một bức họa cuộn tròn. Nhìn thoáng qua bức họa, Phong Cô Tình hạ mi mắt, hôm nay hắn đành nhường cho Giang Dĩ Bác chút thể diện.

Nghĩ vậy, hắn liền phóng bức họa trong tay về phía Giang Dĩ Bác: “Phong Cô Tình không quấy rầy nữa.” Coi như hắn đã hiểu được năng lực của Giang Dĩ Bác! Quả nhiên là một kẻ thâm sâu khó lường!

“Không tiễn” Giang Dĩ Bác bình tĩnh mỉm cười, trong mắt lại hiện lên suy nghĩ sâu xa, lẽ nào Phong Cô Tình muốn nhúng tay vào chuyện tân đế lên ngôi sao? Người trong giang hồ xưa nay đều không thích có quan hệ với triều đình, huống hồ chi là Vô Tình Các? Phong Cô Tình vì nguyên nhân gì lại tham gia vào chuyện này? Hơn nữa, dường như lại muốn thăm dò hắn? Giang gia không nhúng tay vào chuyện này, vì sao hắn lại phải thăm dò?

“Sau này còn gặp lại” Âm thanh rơi lại, nhưng bóng dáng đã biến mất từ lúc nào…

Mở bức họa trong tay ra, nhìn án văn của nàng, đôi mày của Giang Dĩ Bác lại càng nhíu chặt… Phong Cô Tình theo dõi hắn sao?

“Để ta xem” Trương Quang Duệ gấp gáp rút bức tranh trong tay Giang Dĩ Bác.

“Phong Cô Tình chắc chắn có mưu đồ.” Trữ Hy nhìn Giang Dĩ Bác nhíu mày cũng lên tiếng bày tỏ ý kiến.

“Xem ra kinh thành sắp có một trận phong ba bão táp.” Giang Dĩ Bác than nhẹ! Hắn cơ bản vô ý nhúng tay vào việc này, hay là Phong Cô Tình có mưu đồ khác?