Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 77: Minh thưởng cường bức (ăn cướp trắng trợn)

Edit: Boringrain

“Không biết Vương cô nương đã có mối gả nào chưa?”

“Hồi bẩm Vương phi, tiểu tôn vẫn chưa hứa gả cho ai!” Vương lão gia lúc này ôn hòa lễ nghĩa hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt thanh cao lãnh ngạo lần trước!

“Vậy sao?… Bổn vương phi đột nhiên nghĩ đến một người thích hợp.” Thủy Băng Tuyền chớp chớp mắt nói, tựa như vô cùng hứng thú!

Vương lão gia cũng bày ra một bộ phấn khởi hỏi: “Vậy, chẳng hay vị đó là ai?”

“Đại ca của bản vương phi cũng chưa có hôn ước, cùng Vương tiểu thư hôm nay lại vừa vặn đẹp đôi!”

Lời vừa nói xong, bầu không khí bên trong đại đường bỗng chốc trở nên an tĩnh lạ thường, mọi người đều đang đợi xem Vương lão gia sẽ trả lời thế nào đây? Vương phi đã chính miệng nói ra như vậy, Vương lão gia nếu cự tuyệt… chắc chắn sẽ đắc tội với Vương phi, bài học của Tưởng Tuyết Nhi vẫn còn đó, nhắc nhở bọn họ Vương phi là một chủ nhân thích ghi thù!

Còn nếu nhận lời… Không phải là bằng nghĩa với hứa gả cho người ta luôn, như vậy chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?

“Tuyền Nhi…” Thủy Hoằng Văn nhẹ trách một tiếng, sau đó đứng lên hướng Vương lão gia nói: “Vương lão gia chớ trách muội muội nhanh mồm nhanh miệng, Hoằng Văn là người thô lỗ, sao dám sánh với giai nhân. Thực xin lỗi!” Phong thái tao nhã của bậc quân tử khiến Vương yên ngồi bên cạnh ngượng ngùng cúi đầu. Rồi cảm giác thấy người bên cạnh ngồi xuống, khuôn mặt nàng thoáng một rặng mây đỏ lướt qua…

Ánh mắt Thủy Băng Tuyền chợt lóe, xem ra Vương Yên đối với vị đại ca này của nàng không phải là không có cảm tình!

“Vương gia, chàng nghĩ sao? Theo ta thấy Vương tiểu thư cùng đại ca thật sự là trời sinh một đôi!”

“Tuyền Nhi…” Thủy Hoằng Văn thoáng liếc qua Vương Yên đang cúi đấu xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng có vẻ không tự nhiên. Trước nhiều người như vậy, cô nương người ta là nữ nhi, tất nhiên là ngượng ngùng… Tuyền nhi hôm nay làm sao vậy?

Bởi vì Thủy Băng Tuyền nhéo một cái thật mạnh lên đùi Trữ Thiên Hợp, nên hắn buộc lòng phải lên tiếng, đưa mắt qua hai người nói: “Đại ca tuấn tú lễ nghĩa, Vương cô nương mỹ lệ thoát tục, cũng khó trách Vương phi lại nghĩ vậy.” Tâm tư của Vương lão gia cũng không khó đoán! Với dung mạo như hoa như ngọc của Vương Yên, chỉ cần Vương lão gia mở lời, Cung Thác tuyệt đối sẽ không từ chối! Cung Vương hai nhà kết thông gia, hiển nhiên sẽ phá hủy kế hoạch của Tuyền!

Vương lão gia ra vẻ khiêm tốn nói: “Đa tạ Vương phi cất nhắc! Yên Nhi lớn lên trong khuê phòng, chưa hiểu sự đời, sao dám trèo cao!”

Cung Thác thấy tình hình không ổn trước mắt, liền tươi cười giải vây: “Ha hả… xem ra hôm nay Vương phi thật có hứng thú làm mai, nhưng mà nhân duyên tự có trời định, việc này thôi thì cứ giao cho ông trời đi, nào, mọi người cùng nâng chén nào! Cung mỗ xin kính Vương gia một chén, Bắc cảnh có được Vương gia chính là may mắn cho trăm họ.”

“Cung công tử khách khí rồi, Bản Vương tửu lượng không cao, xin công tử chớ cười chê!” Trữ Thiên Hợp nói, đoạn nâng chén lên.

Cùng lúc đó Trữ Thiên Khang, Thủy Băng Tuyền còn có Thủy Hoằng Văn đều nhăn mày nhíu mi!

“Để bản vương uống thay Bắc Vương gia!”

“Vương gia, thân thể chàng không khỏe, để ta uống cho!”

Hai người đồng thanh khiến Cung Thác vô cùng kinh ngạc.

“Không sao, nào, mời Cung công tử!” Trữ Thiên Hợp sắc mặt tươi cười không đổi, nâng chén uống cạn.

Cung Thác cũng vội vã kính rượu, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi hoặc…

Tưởng Tri phủ đứng dậy, nịnh nọt: “Khang Vương gia, ty chức kinh người!”

“Tưởng đại nhân khách khí rồi, mời!” Trữ Thiên Khang ngửa đầu uống cạn! Xem ra tửu lượng của hắn rất tốt, nếu không hắn cũng chẳng dám uống hào sảng đến thế!

Thủy Băng Tuyền khóe môi giương lên, đón nhận ánh mắt cặm thù, oán hận vẫn túc trực từ lúc nàng bước chân vào tới giờ… Tưởng Tuyết Nhi!

“Tưởng đại nhân!”

Tưởng Tri phủ bị một tiếng gọi đột ngột của Thủy Băng Tuyền làm cho giật mình sợ hãi đến run rẩy hai tay, rượu trong chén cũng bị sánh ra ngoài. Chẳng có cách nào, ông ta thật sự vô cùng sợ hãi vị Vương phi này! Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, cái đầu nhỏ nhoi của mình, chỉ cần Vương phi mất hứng thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy xuống! Cho nên vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Vương phi, tâm tư hắn cũng không khống chế được mà tự nhiên run lên.

Cung Thác và Vương lão gia chú ý thấy Tưởng tri phủ sợ hãi đến mức đó thì trong mắt đều lộ suy nghĩ sâu xa! Tưởng tri phủ là người như thế nào, bọn họ đương nhiên biết rõ, con người này cực kỳ sợ chết, cũng chẳng có năng lực gì đáng kể, nhưng ít ra ông ta cũng có bản lĩnh tùy mặt gửi lời, quan sát sắc mặt người khác. Bây giờ trước Vương phi ông ta lại sợ hãi đến nhường ấy, chuyện này thật thú vị…

“Có ty chức!” Tưởng tri phủ cuống quýt đứng dậy cung kính đáp.

“Không biết thiên kim như hoa như ngọc của nhà ngươi đã có mối gả nào chưa?” Thủy Băng Tuyền thờ ơ hỏi.

“Đa tạ Vương phi quan tâm, tiểu nữ vẫn chưa hứa gả cho ai.” Tưởng tri phủ thành thật trả lời, cũng không biết Vương phi có ý tứ gì.

Thủy Băng Tuyền ưu nhã phất ống tay áo rộng thùng thình, miễn cưỡng nhìn qua Trữ Thiên Khang ngồi bên cạnh nói: “Bát đệ, Thất tẩu hôm nay đột nhiên có thú vui làm mai mối, đệ nói ta phải làm sao bây giờ?” Chuyện Vương lão đầu suy tính hôm nay nàng nhất định phải phá. Có điều đành mượn uy thế của Trữ Thiên Khang vậy!

Trữ Thiên Khang giật mình một cái, nhất thời cũng không hiểu nàng muốn gì? Có điều nàng đã gọi hắn là Bát đệ, lại tự xưng Thất tẩu, vậy… Suy nghĩ thoáng qua, hắn liền hào sảng cười to: “Tẩu khó có được nhã hứng như thế, Bát đệ sao lại không ủng hộ chứ?” Ánh mắt hắn uy nghiêm quét qua đại sảnh!

“Bản Vương mỏi mắt chờ xem Thất tẩu có thể làm mai được hay không?” Lời này nói với Thủy Băng Tuyền nhưng ánh mắt hắn lại như áp bức toàn bộ người trong khách phòng!

“Ha hả… Vậy ý của mọi người ra sao?” Thủy Băng Tuyền dường như vô cùng hài lòng, mắt phượng nheo lại, trong khóe mắt tươi cười lướt qua một tia sáng thật nhanh!

Vương phi đã nói như vậy, mọi người sao dám không nghe, chỉ có thể cẩn thận đáp lời!

“Cung công tử, cho mấy người đang hát múa lui xuống đi.” Tiếp theo đây nàng sẽ có trò hay cho bọn họ xem! Những ca vũ này nhảy múa rối loạn, nhìn thật là chướng mắt!

Con ngươi đen của Cung Thác chợt hiện một tia sáng, thế nhưng khóe miệng vẫn luôn túc trực nụ cười, hắn hơi giơ tay, mấy người trên đài liền lui xuống: “Cung mỗ thật chờ mong an bài của Vương phi.”

Vương lão gia như có như không liếc nhìn qua Thủy Hoằng Văn, lòng mơ hồ bất an, Vương phi sẽ không cố ý mai mối cho Yên nhi đấy chứ? Ông ta hôm nay đưa Yên Nhi đến, chính là muốn cho Yên Nhi đính ước với Cung Thác.

Thực lực của Cung Thác ra sao, ông ta đã nhìn thấy rõ, cũng thầm khen ngợi trong lòng, nhìn khắp Bắc Thành này, Cung Thác chính là nhân vật nhất nhì, Yên nhi nếu có thể gả cho hắn, cũng không phải thiệt thòi! Như vậy việc làm ăn của hai nhà Cung – Vương sẽ càng vững chắc hơn! Quan trọng hơn là Vương Yên đã đến tuổi lập gia đình, không thể chần chờ thêm nữa! Đêm nay Cung Thác mở tiệc, ông ta liền quyết định cho Yên Nhi ra mắt! Nhưng thật không ngờ trăm tính vạn tính lại không tính tới nửa đường có người cản trở… Hơn nữa lại là người có lai lịch không nhỏ!

Vị Thủy công tử này thân phận không hề thấp so với Cung Thác. Hắn đến từ một trong ngũ đại thế gia của kinh thành, mẫu thân cũng xuất thân từ một đại thế gia, hai muội muội một người là Bắc Vương phi, một người không lâu nữa sẽ trở thành Khang Vương phi, chỉ bằng vài điểm này thôi cũng đã đủ trên Cung Thác vài phần…

Thế nhưng hắn là người Kinh thành, sao có thể an cư nơi Bắc cảnh? Hơn nữa đến từ một gia tộc khổng lồ, khó tránh khỏi lục đục hiềm khích với nhau. Yên Nhi tuyệt không thích hợp vào một gia đình phức tạp như vậy!

Tuy rằng Vương gia hắn ở Bắc thành cũng tính là số một số hai, thế nhưng so với Ngũ đại thế gia kinh thành, thì Yên Nhi lấy Thủy Hoằng Văn đúng là trèo cao, mà đã trèo cao thì địa vị của Yên Nhi sau này sẽ… Đây chính là chuyện khiến hắn băn khoăn!

Về điểm này Cung Thác rõ ràng có ưu thế hơn, chí ít trên dưới Cung gia đều do Cung Thác định đoạt, tại Cung Gia ngoại trừ Cung Thác ra cũng không còn ai tranh giành lục đục nữa! Mà Yên nhi lại là tiểu thư của Vương gia, kết hôn cùng Cung Thác, chưa kể tới dung mạo tuyệt thế, chỉ bằng vào thân phận con bé cũng có thể nói môn đăng hộ đối…………

Chỉ là tâm tư của Cung Thác, ông ta không thể nhìn thấu, vốn không biết hắn có tâm ý này hay không? Cho nên hôm nay đành đưa Yên Nhi đến thử một lần…

Mọi suy nghĩ của Vương lão gia dường như đều không lọt khỏi mắt Thủy Băng Tuyền, lòng cười nhạt, hôm nay phù sa đã vào ruộng nhà mình há lại cho người khác hưởng! Vương lão đầu hắn muốn tìm phu quân cho Vương Yên, được, nàng sẽ thành toàn cho hắn. Có điều tuyệt đối không phải là Cung Thác!

“Tưởng Tuyết nhi tiểu thư!” Thật khéo ở đây lại có một quân cờ cho nàng sử dụng.

Tưởng Tuyết Nhi sửng sốt, lập tức đứng dậy hành lễ: “Tuyết Nhi tham kiến Vương phi!” Bắc Vương phi này vì sao bất chợt lại gọi đến nàng?

“Ta muốn làm mai cho nàng.” Thủy Băng Tuyền thờ ơ nhìn qua Cung Thác! Một nam nhân có dã tâm, cùng một nữ nhân dã tâm không kém! Đúng là tuyệt hảo!

Tiếng nàng vừa dứt, Tưởng Tuyết Nhi kinh ngạc thất thần, còn Tưởng tri phủ và phu nhân ông ta thì mừng rỡ không thôi…

Chưa đợi Tưởng Tuyết Nhi trả lời, Tưởng Phu nhân đã vội vã lên tiếng: “Thiếp thân đa tạ Vương phi ưu ái, chẳng hay người thích hợp mà Vương phi chọn là ai?” Nói rồi lòng bà ta cũng khẩn trương hồi hộp vạn phần, con mắt nhìn chòng chọc Thủy Băng Tuyền!

Còn ánh mắt Thủy Băng Tuyền lại rơi trên người Cung Thác: “Không biết tâm ý của Cung công tử thế nào?”

Tưởng Tuyết Nhi vừa hoàn hồn, lại nghe thấy câu nói này, tâm vốn đang bất mãn chớp mắt trở thành vui sướng muôn phần, ngượng ngùng cúi đầu, tim treo lơ lửng trên cao, chỉ sợ nghe thấy lời cự tuyệt!

Một giây trôi qua, đôi con mắt thâm thúy của Cung Thác thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất mau liền biến mất, hắn đứng dậy, bộ dáng cung kính, nhàn nhạt chắp tay nói: “Cung mỗ đa tạ Vương phi đã cất nhắc, có điều…” Cung Thác ngước mắt nhìn lên Tưởng tri phủ rồi nói tiếp: “Cung mỗ từng ướm lời với Tưởng tri phủ, muốn cưới Tưởng tiểu thư về làm thiếp, có điều Tưởng tri phủ đã ự tuyệt. Tâm ý của Vương phi lần này, e là Vương mỗ đành phụ lòng.”

Tưởng Tri phủ nghe Cung thác nhắc đến mình, con ngươi càng trợn lớn, hắn nói khi nào chứ? Chuyện này căn bản là không thể nào… Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Cung Thác thì ông ta liền hiểu rõ! Nếu lúc này không theo lời Cung Thác, e rằng sau này…

“Hồi bẩm Vương phi, những lời này là Cung công tử nói lúc say rượu nên ty chức cũng không coi là thật, thỉnh Vương phi thứ tội!” Đưa tay áo lên lau mồ hôi hột, nhận ra ánh mắt bất mãn của phu nhân cùng nữ nhi của mình, trong lòng âm thầm kêu khổ, Vương phi đã nói rõ ràng như vậy, Cung Thác đương nhiên là không dám đắc tội Vương phi, hắn không thể làm gì hơn ngoài chủ động xuất kích, tiểu thiếp ư? Tuyết Nhi trở thành tiểu thiếp của Cung Thác? Như vậy không phải quá thiệt thòi sao?

Thủy Băng Tuyền giương cao khóe miệng, giỏi cho một Cung Thác, tiểu thiếp? Tưởng Tuyết Nhi chỉ đáng làm tiểu thiếp? Giỏi cho chiêu lấy lùi để tiến!

Nàng lại nhìn Tưởng Tri phủ, ánh mắt bí hiểm: “Tưởng đại nhân, Cung công tử nếu quả thực muốn lấy thiên kim nhà ngươi làm tiểu thiếp, ngươi có bằng lòng hay vẫn cự tuyệt như trước?” Tưởng Nguyên này đúng là đồ bỏ, đường đường là thiên kim của tri phủ lại chỉ xứng làm tiểu thiếp của Cung Thác, là một nam nhân, là một người cha, lúc này ông ta hẳn nên đứng ra nói lời phải trái.

Tưởng Tri phủ lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng, nhất thời cũng không biết phải trả lời ra sao, hắn không rõ tâm tư của Vương phi lúc này… Còn về phần Cung Thác có muốn cưới hay không hắn cũng không lo mấy, bởi vì đã nói trước, Tuyết Nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp của hắn! Hiện tại vấn đề chính là ông ta phải trả lời ra sao? Đang lúc chần chờ lưỡng lự thì…

“Đa tạ ý tốt của Vương phi, thiếp thân xin thay mặt lão gia nhận lời gả Tuyết Nhi làm thiếp cho Cung công tử” Nhìn thoáng qua Tuyết Nhi lại nhìn Tưởng đại nhân, Tưởng phu nhân đã lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc kéo dài! Trong bụng Cung Thác nghĩ gì chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhận ra, hắn chủ động nói cho Tuyết Nhi làm tiểu thiếp, tuy rằng Tuyết nhi phải chịu thiệt thòi, thế nhưng Cung gia sản nghiệp to lớn, cứ coi như là một tiểu thiếp, ngày sau cũng không phải khổ sở! Mà quan trọng hơn cả là Tuyết Nhi cam tâm tình nguyện, bà chỉ là thành toàn cho Tuyết Nhi.

Thủy Băng Tuyền lòng cười trào phúng, phu phụ Tưởng tri phủ này thật không uổng công nàng lãng phí tâm tư! Đều là hai kẻ ngu ngốc! Bọn họ quên mất mình đường đường là Tri phủ, lại cam tâm cúi đầu trước áp lực của Cung Thác.

“Tưởng tiểu thư, còn nàng thì sao? Ta cho nàng một cơ hội, nếu có ý kiến thì cứ nói ra! Bản Vương phi tôn trọng quyết định của nàng.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt quét mắt về Tưởng Tuyết Nhi! Nàng cho Tưởng Tuyết Nhi một cơ hội, giao vận mệnh vào chính ta nàng ta! Nếu như có chút đầu óc, sẽ hiểu ngay đây là ám hiệu của nàng, chỉ cần nói ra, nàng sẽ làm chủ thay cho nàng ta!

Nhưng mà… Thủy Băng Tuyền thở dài, Tưởng Tuyết Nhi này tuy rằng bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nhưng trái tim đã sớm đặt nơi Cung Thác! Dù rằng làm thiếp, e là nàng ta cũng cam lòng!

Tưởng Tuyết Nhi nắm chặt khăn tay, lòng dao động vì hai chữ tiểu thiếp, nàng trong lòng hắn chỉ xứng tiểu thiếp?

Vừa nghe Thủy Băng Tuyền nói, nàng liền hiểu được đây là ám chỉ Vương phi muốn nàng từ chối, thế nhưng… Nàng yêu hắn! Nếu như trong lòng hắn nàng chỉ có thể là một tiểu thiếp thì… “Tuyết Nhi bằng lòng!”

Quả nhiên! Thủy Băng Tuyền rủ mi che khuất đôi con ngươi lạnh lùng: “Cung công tử cùng Tưởng tiểu thư, một người có tình, một người có ý, vậy bản Vương phi cũng tác thành cho hai người! Chúc mừng Cung công tử đã cưới được mỹ nhân xinh đẹp!”

Nàng đã cho Tưởng Tuyết nhi một cơ hội! Nàng ta không chịu nắm lấy, nàng cũng chẳng còn gì để nói.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cung Thác liền hiện lên dáng vẻ tươi cười: “Đa tạ Vương phi giúp đỡ.” Hừ, chỉ là một nữ nhân mà thôi, cưới vào phủ cũng chẳng có can hệ gì, huống hồ lại là tiểu thiếp! Tưởng Tuyết Nhi này cũng coi như thức thời!

Thủy Băng Tuyền nhìn vẻ tươi cười của hắn, cũng nở một nụ cười nhạt: “Là Cung công tử có diễm phúc.” Ánh mắt lại quét qua Vương lão gia, lão già này có còn muốn gả Vương Yên cho Cung Thác không?

Vương lão gia tuy rằng vô cùng trấn định, nhưng sắc mặt có chút tối tăm, cho thấy tâm tình không được tốt của ông ta lúc này!

Thủy Băng Tuyền lại chuyển hướng sang Vương Yên, thấy nàng ta cũng không có vẻ gì là hờn giận thì nụ cười lại càng khắc sâu trên gương mặt nàng!

“Vương gia, yến tiệc của Cung công tử quả không giống người thường, cũng cho ta được mở mang tầm mắt trước tài lực của công tử đây… Hơn nữa những món ăn đặc sắc này thật khiến ta vừa lòng. Cung công tử, Bản Vương phi có một yêu cầu hơi quá đáng, cũng không biết nên mở miệng thế nào.” Nàng cười nhạt trong lòng, đầu bếp của Cung Thác là người có tay nghề giỏi nhất nàng từng thấy, hôm nay không cắt đi ít ‘thịt’ của Cung Thác, không phải là quá có lỗi với hắn sao?

Trán Cung Thác hơi nhăn lại, hàng mi rủ xuống, mắt phát ra tia sáng mãnh liệt, Bắc Vương phi này đúng là một nữ nhân khó lường, rồi khuôn mặt hắn lại tức khắc mỉm cười: “Vương phi đừng ngại, chỉ cần Cung mỗ có thể làm, quyết không chối từ!”

“Được, bản Vương phi muốn có vị đầu bếp đã làm ra những món ăn này, không biết Cung công tử có vui lòng cho hay không? A, vừa rồi không phải ta đã thúc đẩy cho Công tử một nhân duyên tốt lành sao? Việc này cứ coi như lễ cho bà mối ta đi!” Thủy Băng Tuyền vừa nói xong, Trữ Thiên Khang thiếu chút nữa là tắc thở. Lời này mà nàng cũng dám nói ra! Ăn một bữa cơm liền lấy luôn đầu bếp nhà người ta, sau này ai còn dám mời nàng tham gia yến tiệc chứ? Cố ý nhét cho hắn một nữ nhân, còn muốn thu sính lễ bà mối? Rõ ràng là lời đề nghị, nhưng lại ngầm không cho đối phương cơ hội cự tuyệt? Không hổ là Thủy Băng Tuyền, quả nhiên lợi hại! Xác thực có bản lĩnh khiến người khác tức hộc máu mà chết!

Trữ Thiên Hợp vẫn duy trì nụ cười mỉm trên mặt, hắn không lên tiếng, cũng không phản đối, thản nhiên để mặc cho Vương phi tự tung tự tác, khiến ai ai cũng âm thầm cân nhắc đến phân lượng của Vương phi!

Mà số người còn lại cũng dùng ánh mắt hứng thú nhìn về Cung Thác, thắc mắc không biết Cung thiếu gia có cự tuyệt hay không?

Cung Thác sắc mặt cứng đờ, mí mắt giật giật, hít sâu một hơi mới nở nụ cười, cắn răng nói: “Được Vương phi ưu ái, Cung mỗ sao dám chối từ, Cung Trụ, mời Lâm đầu bếp ra đây.”

“Tham kiến thiếu gia!” Người đầu bếp nọ trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình béo ú cực lỳ phù hợp với hình tượng đầu bếp của ông ta!

“Vương phi đây rất thích tay nghề của ngươi, nên Cung mỗ cho ngươi đến Bắc Vương phủ phục vụ Vương phi!” Cung Thác nói một câu dường như vô cùng khổ cực. Thực sự là chỉ thiếu đường hộc máu nữa thôi, đầu bếp này hắn phải trả cái giá trên trời mới mời tới được, không ngờ chưa đầy một tháng, đã bị người ta mở miệng cướp đi, thậm chí ngay đến một đồng cũng không ném lại!

Nhìn thoáng qua Cung Thác, Lâm Nhị Ngưu ngược lại không hề kinh ngạc, dù có đến đâu thì cũng chỉ là nấu ăn mà thôi. Hắn gật đầu: “Dạ!”

Rồi hắn xoay người về hướng bàn chủ hành lễ: “Lâm Nhị Ngưu tham kiến Vương phi!”

Thủy Băng Tuyền lần này thật sự đã nở nụ cười hài lòng: “Không cần đa lễ, tài nghệ của ngươi thật sự rất tuyệt.” Câu này là nàng thật lòng ca ngợi!

“Đa tạ Vương phi!”

Thủy Băng Tuyền quay lại nói: “Vương gia, đêm nay thật là hào hứng, không chỉ có thể thưởng thức nhiều món ăn trân quý mà còn có thể thúc đẩy một mối nhân duyên, hơn nữa Cung công tử đây còn cho một đầu bếp tuyệt hảo thế này, ta thực sự vô cùng vui vẻ!”

Không chỉ có khóe miệng Cung Thác co quắp liên hồi, mà mọi người ở đây, da mặt ai nấy đều giật giật không thôi, lòng cảm thông cho Cung thiếu gia, thầm nghĩ, lời như vậy mà Vương phi cũng dám nói!

“Vương phi vui vẻ là tốt rồi!” Trữ Thiên Hợp ho nhẹ mội cái, trong cổ họng vẫn còn nén lại ý cười! Nàng a, thực sự là khiến hắn bội phục! Cung Thác lúc này hẳn cũng muốn sôi máu rồi.

Thủy Hoằng Văn mở lớn miệng nhìn Thủy Băng Tuyền, nửa ngày không thốt nên lời… Hắn cũng bị nàng dọa cho sợ ngây người!

“Được rồi, Vương gia, ăn uống no say rồi, chúng ta cũng nên hồi phủ thôi!” Thủy Băng Tuyền đứng dậy nhẹ nhàng nói. Hương Hàn và Thu Nhi từ đầu đến giờ không nói nửa lời, chỉ đứng sững ở một bên, bây giờ rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhanh chân bước tới phía sau Thủy Băng Tuyền!

…………

Tất cả mọi người cung kính khom lưng đưa tiễn, hiện tại Thủy Băng Tuyền trong lòng những thương nhân Bắc Thành không khác gì ôn thần! Người người đều tự nhắc nhở mình, trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không tuyệt đối không được có bất cứ dính dáng gì tới Bắc Vương phi!

“A, thiếu chút nữa quên mất!” Lúc vừa đi đến cửa, nàng lại la hoảng lên, trong giọng nói còn vương chút lo lắng cùng áy náy!

Mọi người nhất thời đều ngây ngẩn cả người!

“Vương lão gia, ngày mai ta sẽ cho người đến quý phủ cầu thân Vương Yên cho đại ca ta. A, hay là để Khang Vương gia và Tưởng đại nhân làm ông mai đi, Tứ muội là vị hôn thê của Khang Vương gia, trước sau gì cũng là người một nhà. Còn Tưởng đại nhân là quan phụ mẫu ở Bắc Thành, để họ đến cầu thân thật sự đúng là vô cùng thích hợp.” Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng liền tiến lại nắm lấy tay Vương Yên, giọng nói thân thiết không gì sánh được: “Yên nhi, qua ngày mai ta phải gọi nàng một tiếng đại tẩu rồi, có đến hai Vương phi gọi nàng là đại tẩu, ta nghĩ thân phận cao quý này hẳn sẽ không khiến nàng tủi thân chứ?”

Vương Yên kinh hãi nói không ra lời, đầu óc choáng váng, vừa nghe thấy câu cuối của Thủy Băng Tuyền cũng vô thức mà trả lời: “Không… không dám…”

Thế là Thủy Băng Tuyền lộ ra nụ cười sảng khoái, tiến lên ôm lấy hai vai của Vương Yên, chăm chú nói: “Vậy thì tốt, nàng thực là đáng yêu, đại ca của ta là một người đàn ông tốt, huynh ấy nhất định sẽ chăm sóc cho nàng chu đáo, ngày mai đợi Tứ muội phu bàn chuyện hôn sự với Vương lão gia xong, Thủy phủ sẽ chuẩn bị mai mối sính lễ (tam môi lục sính), kiệu tám người khiêng đến rước nàng về làm Thủy đại thiếu phu nhân!”

………….

“Được rồi, tiểu muội về phủ trước, nếu có thời gian thì hãy năng qua lại Vương phủ, chúng ta cùng thắt chặt tình cảm, nàng nói có phải không?”

“Dạ…phải…” Vương Yên đáng thương lúc này như người trong mộng, chỉ có thể gật đầu vô thức theo từng lời nói của Thủy Băng Tuyền. Mà không chỉ riêng Vương Yên mờ mịt, tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngơ ngác ngác như bị mộng du, không chút phản ứng, không một âm thanh, không một tiếng động, dường như ngay đến Trữ Thiên Hợp cũng ngẩn ngơ ngây người!

“Vậy thì tốt, nào lại đây… lại đây… Nàng xem, nàng đứng cạnh đại ca ta không phải là kim đồng ngọc nữ sao, có thể nói là tài tử sánh với giai nhân. Đại tẩu, đại ca ta tuy rằng thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng là một người rất hòa thuận, huynh ấy còn là đồ đệ của thần y, y thuật không có đối thủ, muội nói tẩu thật là có phúc, sau này được đại ca chăm sóc chu đáo, muốn chạy thì chạy, muốn nhảy thì nhảy, tẩu nói xem có phải là chuyện cực kỳ tốt không?”

Thủy Băng Tuyền kéo hai người đơ như khúc gỗ lại một chỗ, tựa như không thấy bọn họ đã ngây như phỗng, cười tươi đến nỗi mắt híp cả lại…

“Được rồi, Vương gia, chúng ta cũng nên trở về phủ thôi, Hương Hàn, giúp đại thiếu gia lên xe ngựa.” Thủy Băng Tuyền hài lòng vỗ vỗ tay…

…………

Sau nửa canh giờ

Mọi người vẫn ngơ ngác nhìn về một hướng… Thực tế phải thật lâu sau khi Thủy Băng Tuyền rời đi thì bọn họ mới từ từ hồi phục lại tinh thần giống như vừa bị điểm huyệt vậy. Sau đó tất cả đều dùng ánh mắt quỷ dị không lời nhìn Vương lão gia vẫn còn đang khiếp đảm cùng mỹ nhân Vương Yên cúi đầu đến sát ngực.

Đáng thương thay cho cái cổ của Vương Yên dường như muốn gãy rụng cũng không dám ngẩng đầu đối mặt với những ánh mắt khiến nàng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!

Khóe môi Cung Thác co quắp không ngừng, mà lại có xu hướng càng ngày càng mãnh liệt hơn, hoàn toàn phá hủy hình tượng lạnh lùng nghiêm nghị của hắn!

Một khắc trôi qua, Vương lão gia rốt cuộc cũng hoàn hồn, mặt không chút biểu cảm gật đầu với mọi người, ra hiệu cho những hạ nhân phía sau đỡ Vương Yên nhanh chóng tiêu sái ra ngoài, nhưng cước bộ lại rõ ràng xiêu vẹo bất ổn!

Lòng ông ta chỉ còn một ý niệm, Vương phi không phải là người thường, nàng ta chính là cường đạo, chỉ cần thích thứ gì, mặc kệ người khác có vui lòng hay không, cũng sẽ nhất quyết cướp lấy.

……………

Bên trong sảnh đường của Bắc Vương phủ

“Ha ha ha ha…” Trữ Thiên Khang không kìm nén nổi nửa, chỉ có thể sang sảng cười to, đến nỗi chảy cả nước mắt, ôm bụng ngửa cổ ra sau mà cười…

“Tuyền nhi… muội…” Khuôn mặt anh tuấn của Thủy Hoằng Văn lúc này xấu hổ đến nỗi đỏ ửng nhìn đến là buồn cười!

“Ha ha…” Trữ Thiên Hợp cũng hòa giọng cười khẽ của hắn vào bầu không khí vui vẻ này.

“Xì…” Hương Hàn nhịn không được liền cười ra tiếng, còn Thu Nhi không dám cười, toàn thân nín nhịn đến nỗi run rẩy không ngừng…

………..

Thủy Băng Tuyền không để ý tới bộ dáng của bọn họ, ưu nhã thưởng thức trà…

Thấy bọn họ cười điên dại không khác gì động kinh, Thủy Băng Tuyền đặt chén trà trong tay xuống, chống tay lên đầu, lẳng lặng thưởng thức như xem biểu diễn…

“Cười đi, cứ cười nữa đi, ta vẫn xem chưa đủ đâu!” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng hàm chứa chút hàn khí nhàn nhạt vang lên.

“Tuyền, thực ra… cũng không có gì đáng cười.” Trữ Thiên Hợp khụ khụ mấy tiếng, liền khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh cố hữu! Lúc đó cả đám người bị nàng kéo lên xe ngựa, trở về tới Vương phủ nàng lại đưa cả bọn xuống xe, vào phòng khách.

Đợi đến khi hoàn hồn, mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Mà mọi hành động, biểu tình, lời nói của Tuyền thật sự là ngoài dự liệu của hắn! Hắn tin chắc lúc đó biểu tình trên mặt mình cũng chỉ có thể là ngây ra như phỗng!

Cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao những người đó đều như bị mất đi ý thức!

Nàng thực sự khiến hắn bội phục sát đất, không chỉ có phá hỏng suy tính của Vương lão gia, thành toàn cho tâm nguyện của Tưởng Tiểu Thư, buộc Cung Thác miễn cưỡng nhận mối lương duyên, còn phải nhịn lòng, dứt ruột giao cho nàng đầu bếp của hắn. Không mất chút công sức cũng rước được Vương Yên về làm đại tẩu, giúp Thủy Hoằng Văn ôm được mỹ nhân về nhà, cũng chính thức tuyên bố Thủy Phủ trở thành nơi chống lưng cho nàng, thậm chí còn đưa cả nhà họ Vương vào tay nàng… Hắn chỉ có thể khâm phục, tán thán… Qua đêm nay, trên dưới Bắc Thành cũng không có ai dám coi khinh nàng!

Đây rõ ràng là báo thù tư mà, lần yến tiệc trước, thái độ của Cung Thác và Vương lão gia đối với nàng và hắn lạnh nhạt ra sao, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng! Không phải không báo mà là chưa báo, đợi đến khi nàng ra tay, hai người họ hẳn cũng đã nếm được mùi vị cay đắng! Đêm nay bọn họ đúng là đau lòng không nói nên lời!

“Thật sao? Các ngươi cứ tiếp tục cười đi! Ta thấy các ngươi cười vô cùng thỏa mãn thì phải!” Thủy Băng Tuyền giương mày, khóe miệng cười như có như không!

“Tuyền nhi… muội….muội…” Thủy Hoằng Văn lắp bắp chỉ tay vào Thủy Băng Tuyền.

“Muội…. muội… muội cái gì? Trong lòng huynh bây giờ không phải là ngọt ngào không nói nên lời sao? Đại ca, nam tử hán đại trượng phu phải dám đối mặt với tâm tư của mình! Đáng lý ra nên cảm tạ ta mới phải! Bằng không đợi đến lúc huynh ngộ ra thì Vương Yên người ta cũng đã gả đi từ tám đời, đợi đến lượt huynh sao?”

Thủy Băng Tuyền hời hợt nói.

Thủy Hoằng Văn hơi ngẩn ra… Trong đầu hiện lên bóng hình Vương Yên, trên mặt hiện chút mất tự nhiên! Ngầm thừa nhận lời Thủy Băng Tuyền vừa nói!

“Nhưng mà… cô nương nhà người ta, muội như vậy… Nàng chẳng phải sẽ xấu hổ không dám nhìn người sao?” Vừa thoáng nghĩ đến lúc tỉnh táo lại có phải nàng sẽ vô cùng tức giận hay không?

Thủy Băng Tuyền lại châm biếm: “Nói huynh ngốc, thật đúng là ngốc không chịu nổi, ngày mai lúc đến cầu thân, huynh cứ thẳng thắn trước mặt người ta mà xin lỗi, nếu nàng ấy thực sự tức giận, huynh cứ quấn lấy không tha, cho đến khi hết giận thì thôi, không quen rồi trở thành quen, quen rồi thì tự nhiên thành đôi.” Thủy Hoằng Văn cùng mẫu thân Tam phu nhân của hắn thật là khác xa. Mà nói ra cũng thật kỳ lạ, Tam Phu nhân này xuất thân từ Nghiêm phủ, Thủy Hoằng Văn nếu không được như Cung Thác, thì chí ít cũng phải có chút dã tâm như phụ thân hắn mới đúng. Đằng này hắn lại hoàn toàn ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, à phải rồi, còn có một Thủy Băng Ngọc đơn thuần không thể đơn thuần hơn, thật là uổng phí tâm tư của Nhị phu nhân!

“Trữ Thiên Khang, nói đi nói lại, ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng Tam tỷ, đại ca của ta cũng coi như cậu cả của ngươi (tức là anh vợ đó, bình thường ở ngoài Bắc hay gọi Bác hay Cậu thay cho con đó) việc cầu thân ngày mai ta giao cho ngươi toàn quyền xử lý, vừa rồi ta diễn xướng cực khổ như vậy, nếu ngươi làm hỏng, xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào?” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói, đôi mắt phượng bắn ra tia lạnh lẽo, hàm ý uy hiếp mười phần.

Trữ Thiên Khang cũng khinh khỉnh đáp lại ánh mắt nàng! Nữ nhân này thật là đáng sợ!

“Tẩu đã ra sức như vậy, ta sao có thể cho tẩu có cơ hội tìm ta gây phiền phức được chứ?”

Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Tốt, như vậy sáng mai ta và Thiên Hợp sẽ xuất phát. Đại ca, việc chữa bệnh ở đây giao cho huynh xử lý.”

Thủy Hoằng Văn sắc mặt ngưng trọng đứng lên, nhìn thoáng qua Trữ Thiên Hợp, rồi cau mày nói: “Việc lần trước muội nói, ta đã chế dược xong rồi, muội mang theo nó đi vào Độc cốc hẳn không có vấn đề gì! Hơn nữa… Vương gia coi như cũng là đồ đệ của sư phụ, y thuật hẳn cũng không kém, có hắn huynh cũng yên tâm!”

Thủy Băng Tuyền chuyển hướng sang Trữ Thiên Khang: “Việc phân bố nhân công ta đã được thỏa đáng, chuyện còn lại chỉ là quản lý cho tốt mà thôi. Mà việc này ta cũng đã chuẩn bị rồi, ngươi cứ giao cho Sở tướng quân trông coi là ổn.”

“Mang theo năm trăm tinh binh của ta đi.”

“Không được, như vậy sẽ khiến nhiều người chú ý.” Thủy Băng Tuyền cự tuyệt!

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cung Thác liền hiện lên dáng vẻ tươi cười: “Đa tạ Vương phi giúp đỡ.” Hừ, chỉ là một nữ nhân mà thôi, cưới vào phủ cũng chẳng có can hệ gì, huống hồ lại là tiểu thiếp! Tưởng Tuyết Nhi này cũng coi như thức thời!

Thủy Băng Tuyền nhìn vẻ tươi cười của hắn, cũng nở một nụ cười nhạt: “Là Cung công tử có diễm phúc.” Ánh mắt lại quét qua Vương lão gia, lão già này có còn muốn gả Vương Yên cho Cung Thác không?

Vương lão gia tuy rằng vô cùng trấn định, nhưng sắc mặt có chút tối tăm, cho thấy tâm tình không được tốt của ông ta lúc này!

Thủy Băng Tuyền lại chuyển hướng sang Vương Yên, thấy nàng ta cũng không có vẻ gì là hờn giận thì nụ cười lại càng khắc sâu trên gương mặt nàng!

“Vương gia, yến tiệc của Cung công tử quả không giống người thường, cũng cho ta được mở mang tầm mắt trước tài lực của công tử đây… Hơn nữa những món ăn đặc sắc này thật khiến ta vừa lòng. Cung công tử, Bản Vương phi có một yêu cầu hơi quá đáng, cũng không biết nên mở miệng thế nào.” Nàng cười nhạt trong lòng, đầu bếp của Cung Thác là người có tay nghề giỏi nhất nàng từng thấy, hôm nay không cắt đi ít ‘thịt’ của Cung Thác, không phải là quá có lỗi với hắn sao?

Trán Cung Thác hơi nhăn lại, hàng mi rủ xuống, mắt phát ra tia sáng mãnh liệt, Bắc Vương phi này đúng là một nữ nhân khó lường, rồi khuôn mặt hắn lại tức khắc mỉm cười: “Vương phi đừng ngại, chỉ cần Cung mỗ có thể làm, quyết không chối từ!”

“Được, bản Vương phi muốn có vị đầu bếp đã làm ra những món ăn này, không biết Cung công tử có vui lòng cho hay không? A, vừa rồi không phải ta đã thúc đẩy cho Công tử một nhân duyên tốt lành sao? Việc này cứ coi như lễ cho bà mối ta đi!” Thủy Băng Tuyền vừa nói xong, Trữ Thiên Khang thiếu chút nữa là tắc thở. Lời này mà nàng cũng dám nói ra! Ăn một bữa cơm liền lấy luôn đầu bếp nhà người ta, sau này ai còn dám mời nàng tham gia yến tiệc chứ? Cố ý nhét cho hắn một nữ nhân, còn muốn thu sính lễ bà mối? Rõ ràng là lời đề nghị, nhưng lại ngầm không cho đối phương cơ hội cự tuyệt? Không hổ là Thủy Băng Tuyền, quả nhiên lợi hại! Xác thực có bản lĩnh khiến người khác tức hộc máu mà chết!

Trữ Thiên Hợp vẫn duy trì nụ cười mỉm trên mặt, hắn không lên tiếng, cũng không phản đối, thản nhiên để mặc cho Vương phi tự tung tự tác, khiến ai ai cũng âm thầm cân nhắc đến phân lượng của Vương phi!

Mà số người còn lại cũng dùng ánh mắt hứng thú nhìn về Cung Thác, thắc mắc không biết Cung thiếu gia có cự tuyệt hay không?

Cung Thác sắc mặt cứng đờ, mí mắt giật giật, hít sâu một hơi mới nở nụ cười, cắn răng nói: “Được Vương phi ưu ái, Cung mỗ sao dám chối từ, Cung Trụ, mời Lâm đầu bếp ra đây.”

“Tham kiến thiếu gia!” Người đầu bếp nọ trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình béo ú cực lỳ phù hợp với hình tượng đầu bếp của ông ta!

“Vương phi đây rất thích tay nghề của ngươi, nên Cung mỗ cho ngươi đến Bắc Vương phủ phục vụ Vương phi!” Cung Thác nói một câu dường như vô cùng khổ cực. Thực sự là chỉ thiếu đường hộc máu nữa thôi, đầu bếp này hắn phải trả cái giá trên trời mới mời tới được, không ngờ chưa đầy một tháng, đã bị người ta mở miệng cướp đi, thậm chí ngay đến một đồng cũng không ném lại!

Nhìn thoáng qua Cung Thác, Lâm Nhị Ngưu ngược lại không hề kinh ngạc, dù có đến đâu thì cũng chỉ là nấu ăn mà thôi. Hắn gật đầu: “Dạ!”

Rồi hắn xoay người về hướng bàn chủ hành lễ: “Lâm Nhị Ngưu tham kiến Vương phi!”

Thủy Băng Tuyền lần này thật sự đã nở nụ cười hài lòng: “Không cần đa lễ, tài nghệ của ngươi thật sự rất tuyệt.” Câu này là nàng thật lòng ca ngợi!

“Đa tạ Vương phi!”

Thủy Băng Tuyền quay lại nói: “Vương gia, đêm nay thật là hào hứng, không chỉ có thể thưởng thức nhiều món ăn trân quý mà còn có thể thúc đẩy một mối nhân duyên, hơn nữa Cung công tử đây còn cho một đầu bếp tuyệt hảo thế này, ta thực sự vô cùng vui vẻ!”

Không chỉ có khóe miệng Cung Thác co quắp liên hồi, mà mọi người ở đây, da mặt ai nấy đều giật giật không thôi, lòng cảm thông cho Cung thiếu gia, thầm nghĩ, lời như vậy mà Vương phi cũng dám nói!

“Vương phi vui vẻ là tốt rồi!” Trữ Thiên Hợp ho nhẹ mội cái, trong cổ họng vẫn còn nén lại ý cười! Nàng a, thực sự là khiến hắn bội phục! Cung Thác lúc này hẳn cũng muốn sôi máu rồi.

Thủy Hoằng Văn mở lớn miệng nhìn Thủy Băng Tuyền, nửa ngày không thốt nên lời… Hắn cũng bị nàng dọa cho sợ ngây người!

“Được rồi, Vương gia, ăn uống no say rồi, chúng ta cũng nên hồi phủ thôi!” Thủy Băng Tuyền đứng dậy nhẹ nhàng nói. Hương Hàn và Thu Nhi từ đầu đến giờ không nói nửa lời, chỉ đứng sững ở một bên, bây giờ rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhanh chân bước tới phía sau Thủy Băng Tuyền!

…………

Tất cả mọi người cung kính khom lưng đưa tiễn, hiện tại Thủy Băng Tuyền trong lòng những thương nhân Bắc Thành không khác gì ôn thần! Người người đều tự nhắc nhở mình, trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không tuyệt đối không được có bất cứ dính dáng gì tới Bắc Vương phi!

“A, thiếu chút nữa quên mất!” Lúc vừa đi đến cửa, nàng lại la hoảng lên, trong giọng nói còn vương chút lo lắng cùng áy náy!

Mọi người nhất thời đều ngây ngẩn cả người!

“Vương lão gia, ngày mai ta sẽ cho người đến quý phủ cầu thân Vương Yên cho đại ca ta. A, hay là để Khang Vương gia và Tưởng đại nhân làm ông mai đi, Tứ muội là vị hôn thê của Khang Vương gia, trước sau gì cũng là người một nhà. Còn Tưởng đại nhân là quan phụ mẫu ở Bắc Thành, để họ đến cầu thân thật sự đúng là vô cùng thích hợp.” Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng liền tiến lại nắm lấy tay Vương Yên, giọng nói thân thiết không gì sánh được: “Yên nhi, qua ngày mai ta phải gọi nàng một tiếng đại tẩu rồi, có đến hai Vương phi gọi nàng là đại tẩu, ta nghĩ thân phận cao quý này hẳn sẽ không khiến nàng tủi thân chứ?”

Vương Yên kinh hãi nói không ra lời, đầu óc choáng váng, vừa nghe thấy câu cuối của Thủy Băng Tuyền cũng vô thức mà trả lời: “Không… không dám…”

Thế là Thủy Băng Tuyền lộ ra nụ cười sảng khoái, tiến lên ôm lấy hai vai của Vương Yên, chăm chú nói: “Vậy thì tốt, nàng thực là đáng yêu, đại ca của ta là một người đàn ông tốt, huynh ấy nhất định sẽ chăm sóc cho nàng chu đáo, ngày mai đợi Tứ muội phu bàn chuyện hôn sự với Vương lão gia xong, Thủy phủ sẽ chuẩn bị mai mối sính lễ (tam môi lục sính), kiệu tám người khiêng đến rước nàng về làm Thủy đại thiếu phu nhân!”

………….

“Được rồi, tiểu muội về phủ trước, nếu có thời gian thì hãy năng qua lại Vương phủ, chúng ta cùng thắt chặt tình cảm, nàng nói có phải không?”

“Dạ…phải…” Vương Yên đáng thương lúc này như người trong mộng, chỉ có thể gật đầu vô thức theo từng lời nói của Thủy Băng Tuyền. Mà không chỉ riêng Vương Yên mờ mịt, tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngơ ngác ngác như bị mộng du, không chút phản ứng, không một âm thanh, không một tiếng động, dường như ngay đến Trữ Thiên Hợp cũng ngẩn ngơ ngây người!

“Vậy thì tốt, nào lại đây… lại đây… Nàng xem, nàng đứng cạnh đại ca ta không phải là kim đồng ngọc nữ sao, có thể nói là tài tử sánh với giai nhân. Đại tẩu, đại ca ta tuy rằng thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng là một người rất hòa thuận, huynh ấy còn là đồ đệ của thần y, y thuật không có đối thủ, muội nói tẩu thật là có phúc, sau này được đại ca chăm sóc chu đáo, muốn chạy thì chạy, muốn nhảy thì nhảy, tẩu nói xem có phải là chuyện cực kỳ tốt không?”

Thủy Băng Tuyền kéo hai người đơ như khúc gỗ lại một chỗ, tựa như không thấy bọn họ đã ngây như phỗng, cười tươi đến nỗi mắt híp cả lại…

“Được rồi, Vương gia, chúng ta cũng nên trở về phủ thôi, Hương Hàn, giúp đại thiếu gia lên xe ngựa.” Thủy Băng Tuyền hài lòng vỗ vỗ tay…

…………

Sau nửa canh giờ

Mọi người vẫn ngơ ngác nhìn về một hướng… Thực tế phải thật lâu sau khi Thủy Băng Tuyền rời đi thì bọn họ mới từ từ hồi phục lại tinh thần giống như vừa bị điểm huyệt vậy. Sau đó tất cả đều dùng ánh mắt quỷ dị không lời nhìn Vương lão gia vẫn còn đang khiếp đảm cùng mỹ nhân Vương Yên cúi đầu đến sát ngực.

Đáng thương thay cho cái cổ của Vương Yên dường như muốn gãy rụng cũng không dám ngẩng đầu đối mặt với những ánh mắt khiến nàng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!

Khóe môi Cung Thác co quắp không ngừng, mà lại có xu hướng càng ngày càng mãnh liệt hơn, hoàn toàn phá hủy hình tượng lạnh lùng nghiêm nghị của hắn!

Một khắc trôi qua, Vương lão gia rốt cuộc cũng hoàn hồn, mặt không chút biểu cảm gật đầu với mọi người, ra hiệu cho những hạ nhân phía sau đỡ Vương Yên nhanh chóng tiêu sái ra ngoài, nhưng cước bộ lại rõ ràng xiêu vẹo bất ổn!

Lòng ông ta chỉ còn một ý niệm, Vương phi không phải là người thường, nàng ta chính là cường đạo, chỉ cần thích thứ gì, mặc kệ người khác có vui lòng hay không, cũng sẽ nhất quyết cướp lấy.

……………

Bên trong sảnh đường của Bắc Vương phủ

“Ha ha ha ha…” Trữ Thiên Khang không kìm nén nổi nửa, chỉ có thể sang sảng cười to, đến nỗi chảy cả nước mắt, ôm bụng ngửa cổ ra sau mà cười…

“Tuyền nhi… muội…” Khuôn mặt anh tuấn của Thủy Hoằng Văn lúc này xấu hổ đến nỗi đỏ ửng nhìn đến là buồn cười!

“Ha ha…” Trữ Thiên Hợp cũng hòa giọng cười khẽ của hắn vào bầu không khí vui vẻ này.

“Xì…” Hương Hàn nhịn không được liền cười ra tiếng, còn Thu Nhi không dám cười, toàn thân nín nhịn đến nỗi run rẩy không ngừng…

………..

Thủy Băng Tuyền không để ý tới bộ dáng của bọn họ, ưu nhã thưởng thức trà…

Thấy bọn họ cười điên dại không khác gì động kinh, Thủy Băng Tuyền đặt chén trà trong tay xuống, chống tay lên đầu, lẳng lặng thưởng thức như xem biểu diễn…

“Cười đi, cứ cười nữa đi, ta vẫn xem chưa đủ đâu!” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng hàm chứa chút hàn khí nhàn nhạt vang lên.

“Tuyền, thực ra… cũng không có gì đáng cười.” Trữ Thiên Hợp khụ khụ mấy tiếng, liền khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh cố hữu! Lúc đó cả đám người bị nàng kéo lên xe ngựa, trở về tới Vương phủ nàng lại đưa cả bọn xuống xe, vào phòng khách.

Đợi đến khi hoàn hồn, mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Mà mọi hành động, biểu tình, lời nói của Tuyền thật sự là ngoài dự liệu của hắn! Hắn tin chắc lúc đó biểu tình trên mặt mình cũng chỉ có thể là ngây ra như phỗng!

Cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao những người đó đều như bị mất đi ý thức!

Nàng thực sự khiến hắn bội phục sát đất, không chỉ có phá hỏng suy tính của Vương lão gia, thành toàn cho tâm nguyện của Tưởng Tiểu Thư, buộc Cung Thác miễn cưỡng nhận mối lương duyên, còn phải nhịn lòng, dứt ruột giao cho nàng đầu bếp của hắn. Không mất chút công sức cũng rước được Vương Yên về làm đại tẩu, giúp Thủy Hoằng Văn ôm được mỹ nhân về nhà, cũng chính thức tuyên bố Thủy Phủ trở thành nơi chống lưng cho nàng, thậm chí còn đưa cả nhà họ Vương vào tay nàng… Hắn chỉ có thể khâm phục, tán thán… Qua đêm nay, trên dưới Bắc Thành cũng không có ai dám coi khinh nàng!

Đây rõ ràng là báo thù tư mà, lần yến tiệc trước, thái độ của Cung Thác và Vương lão gia đối với nàng và hắn lạnh nhạt ra sao, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng! Không phải không báo mà là chưa báo, đợi đến khi nàng ra tay, hai người họ hẳn cũng đã nếm được mùi vị cay đắng! Đêm nay bọn họ đúng là đau lòng không nói nên lời!

“Thật sao? Các ngươi cứ tiếp tục cười đi! Ta thấy các ngươi cười vô cùng thỏa mãn thì phải!” Thủy Băng Tuyền giương mày, khóe miệng cười như có như không!

“Tuyền nhi… muội….muội…” Thủy Hoằng Văn lắp bắp chỉ tay vào Thủy Băng Tuyền.

“Muội…. muội… muội cái gì? Trong lòng huynh bây giờ không phải là ngọt ngào không nói nên lời sao? Đại ca, nam tử hán đại trượng phu phải dám đối mặt với tâm tư của mình! Đáng lý ra nên cảm tạ ta mới phải! Bằng không đợi đến lúc huynh ngộ ra thì Vương Yên người ta cũng đã gả đi từ tám đời, đợi đến lượt huynh sao?”

Thủy Băng Tuyền hời hợt nói.

Thủy Hoằng Văn hơi ngẩn ra… Trong đầu hiện lên bóng hình Vương Yên, trên mặt hiện chút mất tự nhiên! Ngầm thừa nhận lời Thủy Băng Tuyền vừa nói!

“Nhưng mà… cô nương nhà người ta, muội như vậy… Nàng chẳng phải sẽ xấu hổ không dám nhìn người sao?” Vừa thoáng nghĩ đến lúc tỉnh táo lại có phải nàng sẽ vô cùng tức giận hay không?

Thủy Băng Tuyền lại châm biếm: “Nói huynh ngốc, thật đúng là ngốc không chịu nổi, ngày mai lúc đến cầu thân, huynh cứ thẳng thắn trước mặt người ta mà xin lỗi, nếu nàng ấy thực sự tức giận, huynh cứ quấn lấy không tha, cho đến khi hết giận thì thôi, không quen rồi trở thành quen, quen rồi thì tự nhiên thành đôi.” Thủy Hoằng Văn cùng mẫu thân Tam phu nhân của hắn thật là khác xa. Mà nói ra cũng thật kỳ lạ, Tam Phu nhân này xuất thân từ Nghiêm phủ, Thủy Hoằng Văn nếu không được như Cung Thác, thì chí ít cũng phải có chút dã tâm như phụ thân hắn mới đúng. Đằng này hắn lại hoàn toàn ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, à phải rồi, còn có một Thủy Băng Ngọc đơn thuần không thể đơn thuần hơn, thật là uổng phí tâm tư của Nhị phu nhân!

“Trữ Thiên Khang, nói đi nói lại, ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng Tam tỷ, đại ca của ta cũng coi như cậu cả của ngươi (tức là anh vợ đó, bình thường ở ngoài Bắc hay gọi Bác hay Cậu thay cho con đó) việc cầu thân ngày mai ta giao cho ngươi toàn quyền xử lý, vừa rồi ta diễn xướng cực khổ như vậy, nếu ngươi làm hỏng, xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào?” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói, đôi mắt phượng bắn ra tia lạnh lẽo, hàm ý uy hiếp mười phần.

Trữ Thiên Khang cũng khinh khỉnh đáp lại ánh mắt nàng! Nữ nhân này thật là đáng sợ!

“Tẩu đã ra sức như vậy, ta sao có thể cho tẩu có cơ hội tìm ta gây phiền phức được chứ?”

Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Tốt, như vậy sáng mai ta và Thiên Hợp sẽ xuất phát. Đại ca, việc chữa bệnh ở đây giao cho huynh xử lý.”

Thủy Hoằng Văn sắc mặt ngưng trọng đứng lên, nhìn thoáng qua Trữ Thiên Hợp, rồi cau mày nói: “Việc lần trước muội nói, ta đã chế dược xong rồi, muội mang theo nó đi vào Độc cốc hẳn không có vấn đề gì! Hơn nữa… Vương gia coi như cũng là đồ đệ của sư phụ, y thuật hẳn cũng không kém, có hắn huynh cũng yên tâm!”

Thủy Băng Tuyền chuyển hướng sang Trữ Thiên Khang: “Việc phân bố nhân công ta đã được thỏa đáng, chuyện còn lại chỉ là quản lý cho tốt mà thôi. Mà việc này ta cũng đã chuẩn bị rồi, ngươi cứ giao cho Sở tướng quân trông coi là ổn.”

“Mang theo năm trăm tinh binh của ta đi.”

“Không được, như vậy sẽ khiến nhiều người chú ý.” Thủy Băng Tuyền cự tuyệt!

Tảng sáng, ánh ban mai còn chưa sáng tỏ, bầu trời còn đượm vẻ âm u, nhưng không đến mức không nhìn thấy đường đi. Lúc này, cổng Bắc Thành vừa mở ra, một chiếc xe ngựa đã nhẹ nhàng phóng qua…

“Hương Hàn, làm theo lời ta ghi trên giấy, đọc xong nhớ đốt đi!” Thủy Băng Tuyền nhìn sắc mặt còn chưa lấy lại tinh thần của Hương Hàn, nhàn nhạt phân phó. Nàng cần nghĩ ra một cách vẹn toàn đi đến Độc cốc mà thần không biết quỷ không hay!

” Dạ!” Vẻ mặt lạnh lùng lại quay về, nhưng trong lòng Hương Hàn lúc này đã tỏ tường nhiều thứ. Nghĩ đến những lời tối qua của tiểu thư, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao những ngày qua tiểu thư lại khác lạ như vậy!

Nhưng trời ơi, Thiên Tuyệt Tán! Thứ độc dược không hề có thuốc giải, không ngờ tới, Vương gia lại có thể trúng Thiên Tuyệt Tán! Chẳng phải… chẳng phải ngay đến độc cốc cũng không có thuốc giải sao?

“Đọc xong nội dung trong đó thì hủy đi!” Giọng nói của Thủy Băng Tuyền có chút lạnh lẽo. Nhìn thấy thần tình của Hương Hàn lúc này, lòng nàng lại vô cùng khó chịu, có lẽ từ sâu trong tâm khảm, nàng cũng không muốn chấp nhận chuyện này!

Hương Hàn cả kinh, nhanh chóng hoàn hồn, che đi ánh mắt không tin nổi cũng che đi những đau xót thay cho tiểu thư.

Nhìn qua nội dung một lượt, nàng gật đầu rồi vận nội lực, mảnh giấy trong tay phút chốc hóa ra tro bụi. Đầu óc nàng lúc này lại quay về một đêm kia, khi tiểu thư nói những lời kỳ lạ với nàng! Giờ đây nàng có thể hiểu được những đau đớn của tiểu thư lúc ấy…

Dọc trên đường đi, Thủy Băng Tuyền liên tục cho Hương Hàn thay đổi lộ trình, lúc đi đường lớn, lúc theo đường mòn, đến mỗi nơi đều thay xe ngựa, còn đổi luôn cả cột mốc chỉ đường…

Chạng vạng ngày thứ hai, khi trời chiều đã ngả dần về Tây! Giang Dĩ Bác rốt cuộc cũng đã đến hiệu buôn Tường Phúc của Bắc Thành…

Hắn rửa mặt chải đầu rồi nhanh chóng vận nội công hong khô nước trên người, tiện tay lấy một cây trâm ngọc búi tóc. Y phục sạch sẽ trắng tinh như tuyết, gương mặt khôi ngô trầm tĩnh, toát lên thứ hào quang rực rỡ khiến không ai dám nhìn gần.

Giang Dĩ Bác sắc mặt nghiêm nghị nhìn chưởng quầy khom lưng trước mặt, cùng với ba người đại diện vận chuyển hàng hóa, tính thêm cả Vô Tâm và vô hình, tổng cộng 6 con người, nhưng không ai dám nhìn thảng vào nhãn thần Giang Dĩ Bác.

“Ngươi nói Bắc Vương phi không có ở Bắc Vương phủ?” Giang Dĩ Bác ung dung nhướng mày, nhưng khiến cho ai nấy trong phòng bất chợt run lên, không biết vì sao, khi đối mặt với chủ tử bọn họ đều bất giác cúi đầu, càng miễn bàn tới lúc này chủ tử không che đi cảm giác áp bách, khỏi nói cũng khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh.

“Dạ… Hồi bẩm chủ tử, công trình đào đập nước cũng do Sở Tướng quân dưới trướng Khang Vương gia toàn quyền phụ trách! Ngoại trừ ngày khởi công, cùng với hai ngày trước thuộc hạ còn nhìn thấy Bắc Vương phi ra thì dường như không thấy Bắc Vương phi đâu nữa, vừa rồi thủ hạ đi đưa thiệp mời, thì Thu Nhi cô nương nói…”

“Nói gì?” Giọng điệu không hề biến đổi, nhưng lại như sức ép vô hình khiến cho bọn họ cứ hạ dần thắt lưng, cúi đầu sát xuống.

“Dạ, Thu Nhi, thiếp thân tỳ nữ của Vương phi, cũng là người thường tới truyền đạt mệnh lệnh của Vương phi, đã nói cho thuộc hạ biết Vương phi hiện không ở Bắc Thành, nhưng rốt cuộc người đã đi đâu, nàng ta cũng không biết, có điều theo lời Vương phi, việc ở hiệu buôn Tường Phúc không có gì thay đổi cả…”

Ánh mắt Giang Dĩ Bác chợt lóe, không ở Bắc Thành? Thu Nhi?

“Thiếp thân tỳ nữ của Bắc Vương phi không phải tên là Hương Hàn sao?”

“Hương Hàn nói với thuộc hạ, nếu có chuyện gì, nàng sẽ cho Thu Nhi nhắn lại, đây cũng là ý của Vương phi!”

“Ta muốn biết tất cả chuyện của Vương phi từ khi nàng đến Bắc Thành, tất cả, dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhất.” Giang Dĩ Bác nhàn nhạt phân phó, nhưng trong lòng lại nhanh chóng suy tư, tự hỏi vì sao nàng không ở trong Bắc Thành? Đột nhiên… Lẽ nào… Thân người hắn phút chốc ngồi thẳng dậy. Đáy mắt lại cuồn cuộn phong ba!

“Nói cho ta nghe mọi tin tức mà ngươi thu được, không được bỏ qua dù chỉ là một ánh mắt!” Rủ mi che đi đáy mắt dậy sóng, hàng mày của Giang Dĩ Bác lại nhíu chặt.

………

“Cung gia… Vương gia…” Giang Dĩ Bác giương mày, lẩm bẩm nói.

“Dạ đúng vậy, thưa chủ tử.” Chưởng quầy tường thuật lại tất tần tật mọi thứ từ khi Vương phi bước chân vào Bắc cảnh cho Giang Dĩ Bác nghe! Mặc dù ôm một bụng thắc mắc tại sao chủ tử lại để tâm đến Vương phi như vậy, nhưng ông ta cũng chẳng dám đi phỏng đoán tâm tư của người.

“Tiếp tục đi!” Lòng Giang Dĩ Bác dấy lên nổi bất an mơ hồ! Trong đầu bất chợt lại nhớ tới thứ mà Trữ Thiên Hợp từng cho hắn xem…

“Ngươi nói vào ngày chữa bệnh miễn phí đầu tiên, Bắc Vương gia và Vương phi vội vã hồi phủ sao?”

“A? Dạ, đúng vậy!”

Giang Dĩ Bác từ từ ngước mắt lên, có lẽ hắn đã biết nơi mà bọn họ đang đến… Chỉ là… Nàng vất bỏ công trình đập nước mình dày công tốn sức sắp đặt bấy lâu nay cùng hắn đi đến Độc cốc, chuyện này nói lên điều gì? Vừa nghĩ tới đây, Giang Dĩ Bác đã đứng lên: “Vô Tâm, chuẩn bị ngựa, Vô Hình, ở lại trông coi mọi chuyện!”

“Dạ!”

Miệng thì truyền đạt mệnh lệnh, còn đầu óc lại nhanh chóng sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu…

Tim Giang Dĩ Bác dường như đập nhanh hơn một nhịp, cảm giác bất an mơ hồ khiến hắn phải nhíu mi, đôi mắt thâm sâu phát ra tia hàn quang lạnh lẽo, lẽ nào… Hắn trăm tính, nghìn tính, lại không tính tới nàng rốt cuộc sẽ động tâm với Trữ Thiên Hợp! Chuyện này có thể không? Có thể không?

“Vô Tâm, chúng ta đi Nam cảnh.” Không có thánh chỉ của Trữ Thiên Hợp lại tự ý rời khỏi đất phong, tội danh này không phải là nhỏ, nhưng nàng vẫn cứ đi, nghĩa là… Chỉ có một khả năng, nàng muốn đi Độc cốc…

Bản thân Trữ Thiên Hợp hẳn đã tự hiểu rõ Thiên Tuyệt Tán không có thuốc giải, Độc cốc đến nay không hành tẩu giang hồ là bởi lẽ thuốc giải Thiên Tuyệt Tán vẫn chưa xuất hiện trên đời… Có lẽ là do nàng kiên quyết?

Nàng cũng nghĩ quá đơn giản rồi… Độc cốc không bước chân ra giang hồ đâu có nghĩa tiến vào Độc cốc là chuyện dễ dàng…

…………..

Ở vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh, Thủy Băng Tuyền tìm được một quán trọ ven đường. Hai ngày bôn ba, nàng đã ra khỏi địa phận Bắc cảnh, đi vào biên giới Tây cảnh, chỉ cần vượt qua Tây cảnh là có thể đến Nam cảnh. Độc cốc nằm trên vùng giáp ranh giữa Tây và Nam cảnh, thuộc địa phận phía Nam. Theo tốc độ xe ngựa, tính thêm cả thời gian nghỉ ngơi ban đêm thì phải mất chừng ba ngày nữa mới đến nơi.

Thủy Băng Tuyền nghiên cứu tấm bản đồ trong tay, lãnh thổ Thanh Lăng hoàng triều có hình dạng như quả trứng gà, Đông, Bắc cảnh chiếm hai đầu, Nam và Tây cảnh vuông góc với nhau, kế đó là mười lăm thành trì ba quanh lấy kinh thành!

“Tiểu thư, ngày mai phải lên đường, người nghỉ ngơi sớm đi!” Hương Hàn thấy Thủy Băng Tuyền chăm chăm tờ bản đồ thì lên tiếng nhắc nhở.

Thủy Băng Tuyền gấp bản đồ lại: “Hương Hàn, ngươi có biết gì về Độc cốc không?”

Hương Hàn nghe Thủy Băng Tuyền hỏi, sắc mặt liền ngưng trọng: “Tiểu thư, Độc cốc không phải nơi dễ dàng đi vào. Hơn nữa, nô tỳ nghe nói từ khi phu nhân cốc chủ tiền nhiệm bị tẫn mệnh vì Thiên Tuyệt Tán, Độc cốc đã thề không chế ra thuốc giải quyết không ra ngoài! Từ đó về sau, trên giang hồ, Độc cốc hoàn toàn tự phong bế, không ai biết cốc chủ hiện giờ tính cánh ra sao, tướng mạo thế nào, tên gọi là chi? Nô tỳ nghe nói trong trận chiến mười lăm năm trước thì cốc chủ tiền nhiệm cũng đã được chừng 10 tuổi!” Độc cốc thần bí, dùng độc khiến thiên hạ khiếp sợ, mười lăm năm qua dường như tuyệt tích trên giang hồ, nàng cũng chỉ nghe thấy đôi điều khi còn ở Trầm gia! Còn cụ thể thế nào cũng chẳng thể biết rõ!

Nhưng có một thứ nàng có thể khẳng định, đi vào Độc cốc không phải chuyện đơn giản!

Thủy Băng Tuyền nhìn sắc mặt Hương Hàn cũng hiểu được nàng ấy đang nghĩ gì!

“Ngươi cũng đi nghỉ đi, sáng sớm mai còn phải lên đường.” Nói xong liền xoay người đi!

Đẩy cửa bước vào, thấy Trữ Thiên Hợp đang thu dọn một đống chai lọ trên bàn, còn có cả kim châm… Nàng hiếu kỳ muốn cầm một cây châm lên xem thì đột nhiên Trữ Thiên Hợp quát lên một tiếng: “Không được cầm!”

Trữ Thiên Hợp chưa bao giờ kích động đến như vậy, tay Thủy Băng Tuyền ngưng lại giữa không trung, vẻ mặt mơ hồ khó hiểu nhìn qua sắc mặt Trữ Thiên Hợp! Nàng chỉ tò mò kim châm này có phải thực sự được đúc từ vàng ra hay không, hắn cần gì phải kích động đến vậy?

Trữ Thiên Hợp nhanh tay thu dọn lại toàn bộ kim châm trên bàn, … những kim châm này đều đã được ngâm trong độc dược, độc tính cực mạnh, không thể đùa được.

“Trên châm có độc.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng, Trữ Thiên Hợp khôi phục lại thần sắc bình tĩnh cố hữu rồi nhàn nhạt nói. Những châm độc này là thần y dùng để giảm bớt sự đau đớn do Thiên Tuyệt Tán gây ra, không phải là loại kim châm bình thường, đối với người khác, chính là thứ mất mạng…

“Trên châm có độc? Vì sao chàng lại có thể cầm được?” Thủy Băng Tuyền nhíu mày hỏi, nàng nhìn hắn thu dọn kim châm mà không hề dùng khăn hay thứ gì bao tay lại?

Trữ Thiên Hợp cười thờ ơ: “Những thứ độc này đối với ta không có tác dụng!” Bất cứ loại độc nào tiếp xúc với hắn, dù mạnh đến đâu đều bị Thiên Tuyệt Tán hấp thụ trong nháy mắt, cho nên hắn không trúng độc!

Thủy Băng Tuyền kinh ngạc nhìn Trữ Thiên Hợp, trái tim nàng như bị thắt chặt lại, cõi lòng đau buốt.

Trữ Thiên Hợp rủ mi che mắt, tiến lên phía trước, nhẹ vòng tay ôm nàng: “Tuyền, đừng đau lòng vì ta, được không?”

Thủy Băng Tuyền xoay người áp chặt vào lòng hắn, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mắt ngấn lệ, vương ướt cả vạt áo hắn.

Trữ Thiên Hợp nhắm mắt lại, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm chặt người con gái trong lòng… Hai người ôm nhau dưới ngọn đèn mờ ảo, hắt bóng dài lên tường…

“Nàng nghỉ ngơi sớm đi!”

“Vậy chàng chúc ta ngủ ngon đi!” Thủy Băng Tuyền nhắm mắt ngẩng đầu lên.

Nhìn dung nhan thanh tú trước mắt, Trữ Thiên Hợp hơi chần chờ một lát rồi mới nhẹ đặt nụ hôn lên trán nàng!

Thủy Băng Tuyền bất mãn mở mắt ra nhìn hắn, kiễng chân lên, nhắm mắt lại, miệng hơi giương lên, nũng nịu nói: “Ở đây cơ!”

Ánh mắt Trữ Thiên Hợp rơi vào đôi môi kiều diễm đỏ mọng, toát ra một loại ma lực kỳ quái khiến hắn không tự chủ được mà cúi đầu nhẹ hôn…

Hai người ôm nhau, một nụ hôn phớt, lại có thể rung động đến tận tâm hồn!

“Bây giờ đã đi nghỉ ngơi được chưa?” Giọng nói sủng nịch không gì sánh được.

“Ta muốn ngủ với chàng, dù sao thì cái giường này cũng rất lớn mà.” Nàng nũng nịu ngọt ngào nói.

“Không được!” Trữ Thiên Hợp kiên quyết từ chối.

“Ta cứ muốn!” Cũng là một thanh âm kiên quyết đáp trả.

“Tuyền…” Trữ Thiên Hợp bất đắc dĩ nói.

“Ta đảm bảo sẽ không làm gì xằng bậy cả.” Thủy Băng Tuyền nói khiến Trữ Thiên Hợp dở khóc dở cười. Cái gì mà bảo đảm không làm gì bậy bạ chứ? Nàng quên mất mình là một cô nương rồi sao?

“Vậy nàng ngủ đi, ta đọc sách.” Nhìn Thủy Băng Tuyền đã đá văng giầy ra, leo lên giường, chui vào chăn nằm, Trữ Thiên Hợp đành bất lực nói.

Mặt Thủy Băng Tuyền xám đen lại, nam nhân này thực sự có thể khiến cho người ta tức chết.

Ngồi bật dậy, trong mắt bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng nhất quyết không chịu lên giường phải không?” Hắn tốt nhất là biết thức thời, đừng đợi đến lúc nàng ra tay, nếu không nàng sẽ cho hắn biết cái gì gọi là lửa giận.

Trữ Thiên Hợp dẫu có mù cũng cảm giác được nhiệt độ trong phòng đang tăng lên vùn vụt, cơn giận này hẳn là rất lớn, thế nhưng…

“Ta hỏi lại lần nữa, chàng có chịu lên hay không?” Lần này giọng điệu không chứa đựng sự tức giận, nhưng lại khiến cho người nghe dựng cả tóc gáy lên.

Trữ Thiên Hợp lắc đầu bất đắc dĩ, nàng thật là, lúc này không khác gì một đứa trẻ cố tình gây sự! Vặn ngọn đèn nhỏ xuống một chút, hắn đi đến, nằm xuống bên mép giường, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”

Thủy Băng Tuyền nhìn hắn nằm sát ngoài mép giường, cũng chẳng thèm nói lời vô ích nữa, bất ngờ túm lấy cánh tay Trữ Thiên Hợp, xoay người dùng sức, liền ném đối phương vào phía trong…

Lúc này, hai người đã thay đổi vị trí, nàng nằm bên ngoài, còn hắn nằm trong!

Trữ Thiên Hợp trợn trừng đôi con ngươi, không biết vừa phát sinh chuyện gì? Chờ đến lúc hắn hồi phục tinh thần, thì đã thấy mình nằm trong góc giường rồi… Nàng kéo hắn vào phía trong ư? Không, không phải, là ném vào trong mới đúng… Ông trời ơi, dù hắn gầy thế nào cũng vẫn là một nam nhân, ít nhất cũng gần trăm cân (1 cân =1/2 kg) chứ chẳng ít, vậy mà vừa rồi nàng ném hắn đi như ném một đứa trẻ?

“Tuyền… Nàng… nàng biết võ sao?” Cánh tay bị nàng khống chế lúc nãy vẫn còn tê rần.

Thủy Băng Tuyền lạnh lẽo lắc đầu: “Không, là do ta có sức lớn.”

Vừa rồi nàng khống chế cánh tay không cho hắn phản xạ lại, sau đó khéo léo dùng sức xoay người đẩy hắn vào trong, có điều… thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, thực khiến nàng mở cờ trong bụng.

Trữ Thiên Hợp thản nhiên nhắm mắt lại, khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có: “Vậy ngủ đi!” Bây giờ hắn đã hiểu tính cách của nàng. Cố tình chống đối, tuyệt đối không có kết cục tốt!

Thủy Băng Tuyền lôi cánh tay hắn ra, gối lên đầu rồi ép sát vào lòng hắn, thỏa mãn nhắm mắt lại!

Thân thể Trữ Thiên Hợp đột nhiên căng cứng lại, cảm nhận thân thể nàng ấm áp, mềm mại trong lòng hắn. Hắn cố gắng nhắm mắt, xua đi những cảm xúc trong lòng, khiến cho đầu óc trống rỗng… Mãi cho đến khi hắn đã giữ được bình tĩnh, cho đến khi người trong lòng thực sự yên giấc nồng, Trữ Thiên Hợp mới lại mở mắt ra. Nhìn nàng bình yên, xinh đẹp trong giấc ngủ, tim đau, miệng cười, ánh mắt yêu thương trân ái. Tuyền, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ che chở nàng, sẽ cùng nàng nắm tay đi đến trọn đời…