Edit: Asakari
Dạ Trầm Uyên khẽ cười, hắn đứng ở nơi đó, thật giống như trúc ngọc thanh nhã, nhưng lời nói ra lại như lưỡi dao lạnh thấu xương.
" Vậy cũng nói cho ngươi biết, tự thu xếp ổn thỏa. "
Hai người nói xong liếc nhau, đều tự đi về phương hướng ngược lại, mà sau đó nụ cười trên môi hắn tiêu biến, gương mặt thập phần đáng sợ.
Trong thức hải của hắn, Lệ lão khó có thể tin nói: " Tiểu tử, thật không nghĩ có người vẫn muốn bái tiểu nha đầu đó làm sư? Thật đúng là ---- độc cụ tuệ nhãn *! "
*độc cụ tuệ nhãn (独具慧眼): Con mắt tinh đời, kiến giải cao siêu, ý chỉ người có suy nghĩ đặc biệt nhưng theo hướng có lợi.
" Không quan hệ! " Dạ Trầm Uyên đi thẳng một đường, sau đó quay đầu lại nhìn theo phương hướng Vi Sinh Cực rời đi, nheo mắt " Mặc kệ là ai, mặc kệ có bao nhiêu kẻ muốn làm đồ đệ người, người là của ta! "
Hắn thật vất vả mới tìm được một người mang đến cho hắn ấm áp cùng vui vẻ, hắn tuyệt đối, tuyệt đối không để kẻ nào cướp sư phụ đi!
Trong đêm tối có bao nhiêu khẩn trưởng có lẽ chỉ có mình Nguyên Sơ ngủ ngon, một đêm trôi qua, ngày tỉ thí thứ hai lại bắt đầu.
Ngày hôm nay, từ mười vạn người chỉ còn lại hai nghìn năm trăm người.
Hai nghìn năm trăm người này sẽ tiến hành chia tổ mười người loạn đấu, mỗi tổ chỉ lấy một người, nói cách khác, sau khi loạn đấu sẽ chỉ còn hai trăm năm mươi người.
Buổi chiều, hai trăm năm mươi người này sẽ tiến hành đối kháng một chọi một, đào thải đi một nửa, cạnh tranh cực kì khốc liệt.
Dạ Trầm Uyên nhìn quảng trường chỉ còn lại hai nghìn năm trăm người, sau hôm nay sẽ chỉ còn lại hơn một trăm người, hắn phải là một trong số đó!
Thời điểm loạn đấu, bởi vì thức hải so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều nên không hề bị thương, thuận lợi thăng cấp. Cũng không biết nên nói hắn vận khí tốt hay không tốt, lúc bốc thăm đối kháng một chọi một, hắn ngẫu nhiên rút trúng người có tu vi Luyện Khí tầng mười một. Đại điện lần này chỉ có hai người Luyện Khí tầng mười một, hắn đụng phải cả hai, vận khí cũng quá đặc biệt rồi.
Khi đấu đối kháng, Khương Việt nở nụ cười với Dạ Trầm Uyên, y mười lăm tuổi đã là Luyện Khí tầng mười một Đại viên mãn, vẻ ngoài điển trai cho nên căn bản không để hắn vào mắt.
Trước trận đấu, Lệ lão mở miệng chỉ điểm: " Tuy rằng trận đấu của tiểu oa nhi các ngươi ta không nên tham dự, nhưng tiểu oa nhi đối diện không hề đơn giản, hắn căn cơ vững chắc, tu vi, pháp khí đều mạnh hơn ngươi, ngươi muốn thắng hắn e rằng rất khó. "
Dạ Trầm Uyên nghe vậy siết chặt chủy thủ, ở trong thức hải hỏi: " Vậy còn thần thức? Ta có thể đánh bại hắn ở phương diện tinh thần không? "
Lệ lão nói: " Thần thức của ngươi so với hắn cao hơn, nhưng bởi vì hắn có huyết mạch của Thượng cổ Khương thị, trời sinh đối thần thức có kháng cự mạnh, ngươi muốn trên phương diện tinh thần thắng được hắn thì phải cao hơn hai cảnh giới, nghĩa là Trúc Cơ hậu kì, nếu không công kích của ngươi ảnh hưởng không lớn tới hắn. "
Dạ Trầm Uyên càng thêm ngưng trọng, trận đấu này xem ra không hề dễ dàng.
" Ngươi chính là Dạ Trầm Uyên? " Khương Việt một thân hắc y hướng hắn mỉm cười, trong tay xuất ra pháp khí của y – phiến tử, đưa tay phẩy phẩy " Kì thật ta rất thưởng thức ngươi, nhưng trận đấu này, ta sẽ không nương tay đâu ~ "
Dạ Trầm Uyên hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp lễ: " Đạo hữu yên tâm, ta cũng sẽ toàn lực ứng phó! "
Nói xong, hai người cơ hồ là cùng ra tay!
Bọn họ hai người một đen một trắng, nhanh như thiểm điện, hơn nữa ngay từ đầu là tư thế toàn lực ứng phó, khi Chưởng môn trên đài cao nhìn thấy bọn họ cũng " Ồ " lên một tiếng.
" Như thế nào? "
Nguyên Sơ theo tầm mắt Vạn Kì Thính Phong nhìn xuống, chính nàng cũng giật nảy mình, đó không phải là Khương Việt sao? Tiểu đệ cuối cùng của Dạ Trầm Uyên sau này, thuộc loại người ôn nhu, hơn nữa y có huyết mạch của Thượng cổ Khương thị, từ nhỏ còn có danh sư chỉ điểm, đời trước Dạ Trầm Uyên đấu với y cũng không hoàn toàn thắng được.
Nguyên Sơ thở dài, quên đi, đó là chuyện của hai trăm năm đời trước, dù sao hiện tại nàng cũng đã quyết định nhận hắn làm đồ đệ.
Ngay tại thời điểm nàng muốn quay mặt đi, Dạ Trầm Uyên cũng bị Khương Việt một chiêu đánh bay, nếu không phải thời điểm cuối cùng hắn dùng chủy thủ cắm vào mặt đất trên lôi đài hẳn đã bị rơi xuống rồi.
Cho dù không rơi xuống, hắn tuyệt đối cũng không dễ chịu là bao.
Khai sơn đại điển không hạn chế bọn họ dùng đan dược linh dịch, dù sao một ngày đấu mấy trận cũng cần bổ sung lượng lớn linh lực.
Nhưng đại bộ phận những người trong đại điển không có dùng nhiều đan dược, bởi vì Khai sơn đại điện không phải cách duy nhất nhập nội môn, nó được tổ chức để lựa chọn tinh anh, lựa chọn đồ đệ thân truyền.
Những người bị đào thải tuy rằng không thể trở thành đồ đệ thân truyền, chỉ là phải chờ ba năm, sau đó tham gia nội môn khảo hạch, nếu qua sẽ được nhập nội môn.
Cho nên rất ít người dùng đan dược ở trong đại điển, dù sao đan dược cũng rất quý.
Nhưng Khương Việt không giống vậy, y của cải dồi dào, lúc này đây mong muốn vị trí đồ đệ Chưởng môn, đừng nói Bổ Linh đan, ngay cả Tứ phẩm Ngưng Thần đan y cũng có thể nuốt vào, thế cho nên Dạ Trầm Uyên dùng công kích tinh thần đều bị Ngưng Thần đan của y chậm rãi hóa giải, hơn nữa Khương Việt tu vi cao hơn, căn cơ vững chắc....
Dạ Trầm Uyên phát hiện hắn căn bản không thể là đối thủ của y.
Chưởng môn sờ râu tiếc hận nói: " Đứa nhỏ này không tồi, bất quá tu vi hạn chế, có lẽ hắn phải dừng lại ở đây rồi. "
Nguyên Sơ còn chưa nói, bên kia Long Tú âm dương quái khí nói: " Ta đã nói gì nào? Người do ai đó nhìn trúng, ngay cả một trăm người đứng đầu cũng không thể vào! "
Nguyên Sơ nghe vậy nhíu mày nói: " So với người nào đó còn tốt hơn, điều động đệ tử nội bộ, ngày đầu tiên đã bị đào thải! "
" Ngươi! "
" Được rồi được rồi... "
Vạn Kì Thính Phong có chút bất đắc dĩ nói, Vạn Kiếm tông Nguyên Anh Phong chủ dưới hai trăm tuổi chỉ có hai người, mà hai người này ầm ĩ một chỗ thật khiến người ta đau đầu.
" Hừ! "
Nguyên Sơ lười so đo cùng Long Tú, dời tầm mắt xuống dưới, mà lúc này, Dạ Trầm Uyên một lần nữa bị đánh bay, sau đó hắn lại đứng lên.
Khương Việt ôm đầu cực kì khó chịu, thực lực của đối phương vượt quá tưởng tượng của y, cho dù y có Ngưng Thần đan chữa trị tổn thương cũng không tốt lắm.
Các phương diện của y so với Dạ Trầm Uyên đều lợi hại hơn, một trận chiến này đương nhiên có thể dễ dàng thắng,nhưng không ngờ thần thức của đối phương mạnh hơn mình, công kích tinh thần luôn khó phòng bị, khiến những đan dược y chuẩn bị nhanh cạn kiệt.
Thấy Dạ Trầm Uyên bị trúng một kích toàn lực của y còn có thể đứng lên, Khương Việt nhíu mày, sắc mặt tái nhợt nói: " Ngươi vẫn nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta! Hơn nữa cho dù lúc này bị đào thải, lấy thực lực của ngươi nhất định có thể đi vào nội môn, chờ ba năm là được, việc gì phải cùng ta tử chiến? "
" Ta không chờ được ba năm... "