Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 45: Huyền âm huyệt

Lưu Minh nhún vai: "Diệp tiên sinh, mong ngài hãy hợp tác, đây là yêu cầu của ban giám đốc, chúng tôi thật sự rất sợ.".

"Ông hiểu lầm rồi, thứ nhất, về tiền bạc, tôi chỉ lấy sau khi chuyện đã thành công, ông chỉ cần đưa trước cho tôi hai vạn để mua sắm trang bị. Thứ hai…" Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi: "Nếu tôi đã xuất thủ thì không có chuyện ngoài ý muốn, không cần thiết phải ký hợp đồng.".

Lưu Minh ngẩn ra, thấy sâu trong ánh mắt của Diệp Thiếu Dương có một sự tự tin kiêu ngạo, vì vậy liền cười, khéo léo nói: "Diệp tiên sinh là chuyên gia danh môn, chuyện này chẳng là gì trong tầm tay của ngài!".

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Ông sai rồi, tôi và sư phụ đã xử lý không dưới mười chuyện linh dị, nói không khoa trương thì lần này là lần hung hiểm nhất. Nếu như tôi chỉ là pháp sư thông thường thì dù ông có đưa hai trăm vạn cũng là quá ít, bởi vì không đủ để bồi thường tính mạng.".

Lưu Minh nhíu mày, nghi ngờ nói: "Vì sao Diệp đạo trưởng lại tự tin như vậy?"

Diệp Thiếu Dương mỉm cười: "Không phải tôi tự tin, tôi là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, chuyện này nếu như ngay cả tôi còn không làm được, ông cũng đừng mong có người làm được!".

Mao Sơn chính tông, chí tôn Nam phái, không phải chỉ là lời đồn.

Sau khi đàm phán thành công, Tôn hiệu trưởng đến tìm Diệp Thiếu Dương hỏi số tài khoản ngân hàng để gửi hai vạn đồng, Diệp Thiếu Dương không có thẻ, liền mượn đỡ số tài khoản của Tiểu Mã, chuyện này làm Tiểu Mã hết sức hưng phấn, kích động vò đầu bứt tai, cười không khép miệng được.

"Diệp tiên sinh, tiếp theo ngài định làm gì?"

"Tôi muốn vào ký túc xá xem xét trước, sau đó sẽ liên hệ với ông!".

Lời vừa nói ra, cả ba người đều giật mình sợ hãi, Tạ Vũ Tình cả kinh nói: "Ngươi... Ngươi muốn vào đó?"

"Lầu một ký túc xá có vấn đề, tôi muốn vào điều tra kỹ.".

"Thế còn nữ quỷ..."

"Không sao, nữ quỷ và quỷ nhi đều đã bị thương.". Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tiểu Mã: "Cậu đi với tôi, có việc làm cho cậu!".

"Tôi?". Tiểu Mã ngẩn ra, nhớ tới chuyện kinh khủng Diệp Thiếu Dương vừa kể lúc sáng, chột dạ định từ chối, Diệp Thiếu Dương liền đảo mắt nói: "Năm nghìn đồng!".

Tiểu Mã hai mắt ngời sáng, cười hề hề: "Ít quá, lần này cậu kiếm được những hai mươi vạn cơ mà!".

"Hai mươi vạn thì có liên quan gì tới cậu, năm nghìn đồng, có làm hay không, không **** làm thì tôi đi tìm Lý Đa!". Diệp Thiếu Dương giả bộ lấy điện thoại ra bấm số.

"Làm làm, Lý Đa gầy lắm, thân thể không cường tráng như tôi đâu!". Tiểu Mã ngăn cản hắn, cười vui vẻ lấy lòng.

Lưu Minh lái xe đưa bọn họ đến ký túc xá SỐ 4, Diệp Thiếu Dương bảo ông ta và Tạ Vũ Tình chờ trong xe, mình cùng Tiểu Mã ra ngoài, đi về phía ký túc xá.

"Tiểu Diệp tử, cậu để cô nam quả nữ bọn họ ở trong xe, vạn nhất Lưu Minh có ý đồ bất chính thì...". Tiểu Mã thấp giọng nói.

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cậu: "Mẹ nó, cậu đang nghĩ gì thế, một nam một nữ ở cùng với nhau, đâu nhất thiết phải xảy ra chuyện đó?"

"Không đâu không đâu, tôi cảm thấy Lưu Minh không phải là người tốt, đừng có nhìn ông ta ăn mặc nho nhã, tôi để ý lão hay lén nhìn vòng 1 của mỹ nữ cảnh sát!”.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu cũng quan sát cẩn thận nhỉ? Nhưng mà thôi, yên tâm đi, nếu lão dám có ý đồ bất chính, với tính cách của Tạ Vũ Tình, đảm bảo sẽ cắt đứt cái chân thứ ba của lão!”.

Lần này Diệp Thiếu Dương đã có chìa khóa của Lưu Minh, không cần phải leo cửa sổ, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa lầu một bước vào. Tiểu Mã đuổi theo phía sau, khiếp vía nói:

"Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho tôi đó, tôi vẫn còn là xử nam nha, không thể chết sớm như vậy!". Tiểu Mã vừa bước vào vừa run lẩy bẩy.

"Cậu mà chết thì cũng trở thành sắc quỷ!”.

Tiểu Mã suy nghĩ, nếu chết biến thành quỷ thì có thể rình mò đùa giỡn với các mỹ nhân, chẳng phải là chuyện tốt sao? Bất quá cậu nghĩ tới Diệp Thiếu Dương đã từng nói, ở nhân gian lâu một ngày thì đến địa phủ sẽ phải chịu tội mười năm, cậu đành thôi, quên đi.

Diệp Thiếu Dương đốt Trường Minh Chúc kiểm tra lầu một một lần, xác định không có quỷ hồn và tà linh thì mới quay về đến đại sảnh, đi vòng quanh bức tượng điêu khắc hỏi Tiểu Mã: "Cậu thấy giá tượng có chỗ nào kỳ lạ không?"

Tiểu Mã nhìn hồi lâu, gãi đầu nói: "Tôi chỉ là một người bình thường, đâu có biết cái gì, chỉ thấy hình như nó hơi lệch thôi!".

"Nói đúng hơn là vị trí bất chính.". Diệp Thiếu Dương bước ra phía trước, nói: "Lẽ ra, một pho tượng điêu khắc được trưng bày trong đại sảnh thì bất kể là xuất phát từ yêu cầu phong thuỷ hay là từ mỹ quan cũng đều phải đặt ở giữa gian phòng, mà phải đặt thật ngay ngắn thì mới có thể tiết khí tứ thông, thế nhưng pho tượng này dù đặt ở chính giữa nhưng lại lệch về bên trái, khoảng lệch không nhiều, chỉ là không nhất thiết phải làm như vậy!".

"Ý cậu nói, nguyên bản là nó nằm ở chính giữa, sau đó mới bị người ta dời đến đây?". Tiểu Mã cũng không ngu ngốc, lập tức đã đoán được chân tướng.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, kể từ ngày hôm đó, hắn luôn suy nghĩ về vấn đề này, giá tượng bị dịch chuyển khỏi vị trí cũ, rõ ràng chỉ có một mục đích: Che giấu thứ gì đó!

Diệp Thiếu Dương thử chạm vào nó, không nhận thấy pho tượng có chút sứt mẻ, vì vậy đã bảo Tiểu Mã cầm đèn soi dưới đáy tượng thì phát hiện ra bên dưới có dấu vết đổ xi măng, rốt cuộc chân tướng cũng đã rõ ràng: Nếu như chỉ vì mỹ quan mà dịch chuyển pho tượng thì căn bản không cần thiết phải đổ xi măng, đó là làm chuyện thừa thãi.

Bên dưới nhất định là có vật gì đó!

Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương, bắt đầu đo lường tính toán phương vị, kết quả kinh ngạc phát hiện, vị trí của pho tượng chính là đỉnh Huyền Âm Huyệt của đại lâu!

Đạo gia cho rằng, mỗi một nơi đều là một thiên địa thu nhỏ, có Thuần Dương Huyệt thì phải có Huyền Âm Huyệt, âm dương đổ vào, phát triển không dứt, nếu như một vị trí có âm dương cân bằng thì những huyệt phong sẽ không có tác dụng đặc biệt, nhưng nếu như một chỗ có âm khí quá thịnh, vượt hẳn dương khí thì Huyền Âm Huyệt sẽ được xem là căn nguyên của âm khí, một khi quỷ quái xông vào thì chúng sẽ trú ngụ tại đây, dần dần lâu ngày hình thành âm sào.

"Hiện giờ đã có thể xác định, âm sào của ký túc xá, nằm ở phía dưới giá tượng điêu khắc.". Diệp Thiếu Dương nhìn đáy tượng nói: "Không cảm thấy có âm khí tiết ra, nhất định là đã bị phong ấn."

"Mô hình địa cầu mà cũng có thể phong ấn ma quỷ?". Tiểu Mã tò mò nhìn chằm chằm vào quả địa cầu.

"Chẳng liên quan gì tới pho tượng hết, nó chỉ là vật che giấu tai mắt, không cho người khác tiếp xúc phong ấn, tránh phong ấn bị mở ngoài ý muốn!”.

"À, thế bây giờ chúng ta phải làm gì, mở pho tượng sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Hai chúng ta không làm nổi đâu, ra ngoài gọi thêm người khác!”.

Hai người rời khỏi ký túc xá, đi về phía ô tô của Lưu Minh, do bọn họ đi từ phía sau xe cho nên hai người trong xe không nhìn thấy họ, còn mãi nói chuyện phiếm. Tiểu Mã kéo tay áo của Diệp Thiếu Dương, nhìn người trong xe chép miệng nói: "Này, thấy không, tôi nói có sai đâu!".

Để thông gió, hai hàng cửa sổ trước và sau xe đều mở ra, Diệp Thiếu Dương nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Lưu Minh quả nhiên đang nghiêng người nói chuyện với Tạ Vũ Tình, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía sâu trong cổ áo, Tạ Vũ Tình vẫn chưa phát hiện, vẫn vui vẻ cười nói với lão.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tiến lên mở cửa xe, bước vào bên trong.

"Về rồi à? Mọi chuyện thế nào?". Lưu Minh lập tức quay đầu hỏi.

"Đúng như tôi dự đoán, có thể làm.". Diệp Thiếu Dương đưa hai tay ra sau ót, tựa lưng vào ghế, tư thế rất thoải mái nói: "Giúp tôi tìm hai người, à mà thôi, quên đi, không nên tìm người, ông cho tôi hai máy khoan, một máy cắt kim loại, một chục khẩu trang, sau đó...". Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một chút, nói: "Mua một gương thủy tinh bát diện ba mét x ba mét”.

Chờ hắn nói xong, không chỉ Lưu Minh mà tất cả mọi người đều giật mình.

"Cậu cần mấy thứ này để làm gì?". Tiểu Mã hỏi.

"Đến lúc đó cậu sẽ biết.". Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn Lưu Minh: "Bao giờ có?"

Lưu Minh suy nghĩ một chút nói: "Cho tôi một giờ."

“Được, cho thêm một miếng đậu hũ nữa!".

"Đậu hũ?". Lưu Minh ngẩn ra: "Đậu hũ gì cơ?"

"Ông vừa mới ăn mà còn hỏi!". Diệp Thiếu Dương cười rộ lên.

Lưu Minh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, đỏ mặt ho khan hai tiếng. Tạ Vũ Tình cũng không phải ngu ngốc, nói đến đây cũng đã hiểu, cúi đầu nhìn hai quả cầu lộ một chút ra bên ngoài lớp áo thun ngắn, vội vã kéo áo lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Minh.