Mất hồn

Chương 44: Có muốn hát thử không

Phó Minh Viễn ngồi trêи xe, vẻ mặt ngưng trọng.

Trêи ghế điều khiển, Bạch Nham nhìn anh qua kính chiếu hậu, không dám thở mạnh.

Thật ra cậu đến từ sáng sớm, nhưng mà anh Viễn vẫn luôn chậm chạp, ăn bữa sáng xong còn nán lại trêи tầng một lúc, cho nên kéo dài tới bây giờ mới xuất phát.

Cũng may nhà anh cách sân bay cũng chỉ bốn mươi phút, vẫn xem như đủ thời gian.

Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn căn nhà dần xa, ánh mắt sâu thẳm, môi mím thẳng tắp.

Không biết tiểu nha đầu đã dậy chưa?

Xảy ra chuyện hoang đường tối hôm qua, bây giờ cô… sẽ thấy anh thế nào?

Anh lấy điện thoại ra, nhìn danh bạ, vẻ mặt mang theo chút do dự.

Trong phòng, tuy bị hai câu danh ngôn kia làm cho áp lực, nhưng nhận được món quà này, Nguyễn Ngưng thực vui vẻ.

Cô trở về đầu giường, sờ điện thoại trêи ngăn tủ.

Mở khóa nhìn nhìn, không phát hiện tin nhắn mới, cô chu miệng.

Anh Minh Viễn đúng là đồ tồi, tối hôm qua làm chuyện quá phận với cô, hôm nay chưa rêи một tiếng đã chạy mất…

Cho rằng tặng quà thì em tha thứ anh sao?

Cô phồng má, ôm mèo con bên cạnh lên đặt trêи gối, nâng khuôn mặt lông xù của nó mà xoa nắn.

Kẹo bông gòn mở to đôi mắt màu hổ phách, nghiêng đầu với cô, vẻ mặt vô tội.

Lúc này, tiếng hát mê người lãng mạn bỗng nhiên vang lên trong phòng.

Là《 Sơ Kiến 》của Dụ Nhược Vũ.

Nguyễn Ngưng vội vàng cầm lấy điện thoại, lúc nhìn thấy trêи màn hình hiển thị ba chữ “Phó tiên sinh”, cô vui vẻ, mắt hạnh cong thành hai vầng trăng non.

Lại nói tiếp, ghi chú danh bạ, hình như cô cứ quên sửa lại.

Rõ ràng là xưng hô mới lạ, bây giờ nhìn thấy dường như lại mang theo ngọt ngào.

Nhưng nhớ tới sự thân mật tiếp xúc đêm qua, mặt Nguyễn Ngưng đỏ lên, nụ cười cũng thu lại.

Điệp khúc chuông đã vang lên, không nhận điện thoại nữa thì chắc sẽ ngắt.

Cô thanh giọng nói, lúc này mới ấn nghe, “Alo ——”

Rõ ràng giọng nói điềm mỹ của cô gái mang theo chút khẩn trương.

Đối diện cũng trầm mặc không nói gì, lúc Nguyễn Ngưng không nhịn được nữa muốn mở miệng gọi anh…

“Ngưng Ngưng, dậy rồi à?”

Giọng nói trầm thấp, từ tính của Phó Minh Viễn vang lên.

Vẫn dễ nghe như vậy, nhưng dường như dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, đặc biệt là lúc gọi nhũ danh của cô.

Nguyễn Ngưng nhếch môi, răng nanh cười ngọt ngào như ăn mật.

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhẹ giọng nói: “Vâng ạ, vừa dậy.”

Nghe giọng nói mềm mại của cô gái, Phó Minh Viễn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô giờ phút này.

Có lẽ là —— em vẫn đang tức giận đấy, tốt nhất là anh dỗ dành em đi?

Anh cong môi, lòng nhũn ra.

Nếu có thể, thật sự muốn ở lại bên cạnh cô, thu hết mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô vào đáy mắt.

“Hộp dưới đuôi giường, nhìn thấy không?” Anh nhẹ giọng hỏi cô.

“Vâng, nhìn thấy ạ.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, sau đó nằm ngửa trêи giường, ngắm điện thoại mới mà anh tặng.

“Vậy em… thích không?”

Nghe ngữ khí cẩn thận của anh, rốt cuộc Nguyễn Ngưng không cầm giữ được nữa, cười ngọt ngào: “Có ạ!”

Cô ghé vào trêи giường, gót chân nhỏ vui vẻ đong đưa lên xuống.

“Anh Minh Viễn, sao anh biết em muốn mua loại điện thoại này? Em rất thích nha.”

Nghe giọng nói dịu dàng của cô, lòng Phó Minh Viễn rung động, đồng thời lại nhíu mày.

Điện thoại không phải là trọng điểm mà…

“Vậy ốp điện thoại?” Anh thử nói.

Nguyễn Ngưng khựng lại, nghe anh nói vậy, không khỏi nhớ đến hai câu thơ kia.

Mặt cô 囧, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng ạ, cũng thích. Mèo con đáng yêu quá, quả thực giống Kẹo bông gòn của em như đúc.”

Bị thanh âm vui vẻ của cô lây nhiễm, sắc mặt Phó Minh Viễn cũng không tự giác mà nhu hòa.

Nếu thích, vậy hẳn là sẽ luôn dùng đúng không?

Bạch Nham trêи ghế điều khiển không khỏi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Tuy vẻ mặt anh Viễn không có nhiều biến hoá lắm, nhưng sung sướиɠ nơi khóe mắt, đuôi lông mày thì thế nào cũng không giấu được.

Có chuyện tốt gì sao?

Rõ ràng lúc mới ra khỏi cửa còn đen mặt.

Bạch Nham nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy dạo gần đây ông chủ đúng là càng ngày càng âm tình bất định.

Lúc này, đôi chân đang nhẹ nhàng lắc lư của Nguyễn Ngưng dừng lại.

Cô mím môi, không nhịn được mà hỏi: “Anh Minh Viễn, tối qua…”

Phó Minh Viễn cứng lại, nhớ tới giãy giụa và sợ hãi trong mắt cô, anh mím môi, lại xin lỗi: “Xin lỗi, do anh không tốt.”

Nghe anh nói vậy, ánh sáng trong mắt Nguyễn Ngưng ảm đạm.

Cái cô muốn nghe không phải vậy… tuy cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc cô muốn nghe cái gì.

“Em tức giận à?” Vẻ mặt người đàn ông mang theo vài phần thấp thỏm.

Nhớ tới cảm giác da thịt thân cận của hai người tối hôm qua, Nguyễn Ngưng đỏ mặt.

Cô không nói lời nào, Phó Minh Viễn càng thêm bất an, “Ngưng Ngưng?”

“Không… không tức giận.”

Giọng cô vẫn ngọt mềm như vậy, nhưng không nhìn thấy người, anh không thể nào phán đoán rốt cuộc là cô nói thật, hay là ủy khuất cầu toàn.

Anh mím môi, nói: “Chờ anh về, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.”

“Nói… nói chuyện gì?”

“Chuyện của hai người chúng ta.”

Vẻ mặt Phó Minh Viễn nghiêm trọng, ngước mắt liếc kính chiếu hậu một cái, chuẩn xác đối diện với đôi mắt của Bạch Nham.

Trợ lý Bạch cười xấu hổ, vội vàng nhìn về phía trước chuyên tâm lái xe.

Phó Minh Viễn nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, thấp giọng nói:

“Chờ gặp mặt rồi, anh muốn nói chuyện rõ ràng với em, bao gồm chuyện tối hôm qua, bao gồm chuyện… hiệp nghị.”

Qua điện thoại, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cũng không cảm nhận được cảm xúc của đối phương, thậm chí ngay cả giọng nói có khi cũng đã được ngụy trang.

Anh muốn cùng cô mặt đối mặt, tận mắt nhìn thấy cô, từng câu từng chữ mà nói cho cô tâm ý của mình.

Lòng Nguyễn Ngưng nhảy dựng, chuyện hiệp nghị?

Cô há miệng, cuối cùng cũng chỉ ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”

“Ừ, ngoan.”

Trong thanh âm Phó Minh Viễn mang theo ý cười cưng chiều.

Mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, mím môi nhỏ giọng nói: “Anh Minh Viễn, thuận buồm xuôi gió, em… em chờ anh trở về.”

Nói xong rồi nhanh chóng treo điện thoại.

Chờ anh trở về sao?

Phó Minh Viễn nhìn điện thoại, khóe miệng cong lên.

Trong ngôi nhà vốn lạnh như băng kia, có một người đang đợi anh trở về.

Hơn nữa lại còn là cô gái mà anh ái mộ.

Loại cảm giác ấm áp này chậm rãi chảy xuôi trong tim, là nhu tình mà anh chưa bao giờ lãnh hội.

Bạch Nham lại liếc kính chiếu hậu, nhìn ông chủ luôn lãnh đạm bình tĩnh lúc này cười như tắm gió xuân, không khỏi kinh ngạc.

Anh Viễn bị sao vậy? Kinh khủng quá.

Nhận thấy cái nhìn chăm chú của cậu, Phó Minh Viễn nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt cậu.

Bạch Nham cứng đờ, nhìn lén lại bị bắt tại trận, thật sự là quá xấu hổ…

Bỗng nhiên phát hiện cái gì, cậu vội vàng tò mò hỏi: “Anh Viễn, anh đổi ốp điện thoại à?”

Phó Minh Viễn khựng lại, thu hồi ánh mắt, dừng trêи điện thoại đang lật úp.

Ốp điện thoại giống chất ốp của Nguyễn Ngưng, bên trêи in một bức vẽ.

Dưới bông tuyết đầy trời là một vùng tuyết trắng xóa.

Trêи nền tuyết trắng không tì vết in một dãy dấu hoa mai đáng yêu, không biết là mèo con nghịch ngợm nào để lại.

Trong góc, dùng thể chữ tram hoa viết hai dòng chữ nhỏ.

“Kết diệp phồn vân sắc, ngưng quỳnh biến tuyết hoa.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ “Ngưng”, ánh mắt người đàn ông dịu dàng như có thể tích ra nước.

Bạch Nham không thấy được ánh mắt anh, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bừng tỉnh nói: “À, hoá ra anh Viễn bảo em tìm cửa hàng trêи taobao là muốn tự làm một cái cho mình.”

Phó Minh Viễn dừng lại, cất điện thoại đi.

Không sửa lại, cũng không giải thích gì cả, cứ để cậu ta hiểu lầm như vậy đi…

Nguyễn Ngưng treo điện thoại, thay sim cũ vào máy mới.

Lắp ốp điện thoại vào, nhìn mèo con trêи nền tuyết, cô toét miệng, răng nanh cười đáng yêu ngọt ngào.

“Tiểu bảo bối, em đáng yêu quá nha.”

Nguyễn Ngưng bế mèo con lên, hôn mặt nó, sau đó bị vuốt thịt nhỏ ghét bỏ đè mũi lại.

Cô không để bụng, vui vẻ ôm nó xuống tầng.

Vừa ăn bữa sáng Trung Quốc vừa làm quen với điện thoại mới, cuối cùng lại lướt Weibo.

Sau đó vô tình nhìn thấy《 Thanh Loan 》dự tính chiếu vào tuần lễ vàng tháng mười lại lùi lịch đến tiết mục mừng Tết âm lịch cuối năm.

Cũng khó trách hôm qua lúc xin nghỉ với Bùi đạo diễn, ông lại sảng kɧօáϊ cho cô hai ngày, hoá ra là lùi lịch chiếu phim, thời gian không gấp nữa.

Cô tiện tay share bài Weibo, bỏ thêm icon “chờ mong”.

Mới share xong chưa đến vài giây đã có không ít like và bình luận.

@ áo bông nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn: Nhuyễn Nhuyễn sắp ra tác phẩm mới rồi? Chờ mong chờ mong!

@ quả xoài cherry: Đạo diễn Bùi Lâm? Mị siêu thích《 Đồng Dao 》của ông ấy, quả thực là tác phẩm xuất sắc của làng anime trong nước, hồi cấp 3 không thể đến rạp chiếu phim ủng hộ, lần này nhất định phải đi!

@ mộc mộc mộc mộc: Hình như người lồng tiếng cho nữ chính 《 Đồng Dao 》 là Nhuyễn Nhuyễn đúng không? Hai người hợp tác, chắc chắn sẽ hot lắm cho mà xem, siêu chờ mong a 【 bắn tim 】 lần này Nhuyễn Nhuyễn sẽ lồng tiếng cho nhân vật gì? Vẫn là nữ chính sao?

Không thể không nói, khứu giác của các fan thật sự nhạy bén.

Vốn dĩ chỉ muốn yên lặng share ủng hộ, không ngờ lại bán mình.

Nguyễn Ngưng buồn rầu, nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho ông Bùi.

“À, không sao không sao, chỉ cần không tiết lộ nội dung là được, hơn nữa đến lúc đó còn phải phiền tiểu Ninh hỗ trợ tuyên truyền.”

Ông Bùi không để trong lòng chút nào.

Đối với chuyện giúp đỡ tuyên truyền, dĩ nhiên Nguyễn Ngưng đồng ý.

Một bộ anime tiêu chuẩn cao như vậy, cô cũng hy vọng có thể làm càng nhiều người biết đến, hơn nữa quần thể fans của cô đại đa số là người yêu thích thế giới giả tưởng, hẳn là sẽ thích.

“À, đúng rồi, tiểu Ninh, cháu có thấy hứng thú với âm nhạc không?” Lúc này, ông Bùi đột nhiên hỏi.

“Âm nhạc sao? Cháu… cháu chỉ thích nghe thôi.”

“Ồ? Cháu thích nghe nhạc của ai?”

“Dụ Nhược Vũ ạ, chắc ngài không biết anh ấy…” Nguyễn Ngưng thẹn thùng.

“Tiểu tử Nhược Vũ à, biết biết.”

Ai ngờ ông Bùi lại rất là cao hứng mà nói, “Nói đến cũng khéo, ta mới vừa mời thằng bé tới biểu diễn ca khúc chủ đề..”

Mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, Dụ Nhược Vũ biểu diễn ca khúc chủ đề?

“Thật không ạ? Vậy thật sự quá tốt rồi.”

“Ha ha, đương nhiên là thật, tiểu tử kia đã đồng ý rồi.” Hình như tâm trạng ông Bùi rất tốt, “Ta muốn hỏi một chút, cháu có muốn hát thử hai câu không?”

“Dạ?” Nguyễn Ngưng không khỏi ngẩn ra, “Cháu? Hát?”

“Đúng vậy, có một đoạn nhạc đệm, ta muốn dùng giọng của nữ chính, cũng chính là giọng cháu.”

“Nhưng cháu không có kinh nghiệm, hát không hay lắm…”

“Không sao, có thể thử xem.”

Ông Bùi vui tươi hớn hở nói, “Nếu không thì ngày mai, không, ngày kia đi, lúc cháu tới phòng thu âm, chúng ta thử xem.”

Sau đó, ông tung ra đòn sát thủ.

“Không phải cháu thích Dụ Nhược Vũ sao? Ta mời thằng bé tới hướng dẫn cháu, đây chính là cơ hội hiếm có nha.”

“Vậy không thích hợp lắm đâu? Sao có thể để Dụ thiên vương tới hướng dẫn cháu chứ?”

“Sao lại không được? Ta nhìn tiểu tử kia lớn lên, nó dám không nghe ta, ta liền…”

Ông Bùi đột nhiên dừng lại, “Dù sao cháu nghe ta là được rồi, thôi không nói nữa, ta có chút việc, ngày mai gặp rồi bàn bạc sau.”

Treo điện thoại rồi, Nguyễn Ngưng vẫn còn ngây ngẩn.

Thiên vương siêu sao Dụ Nhược Vũ sắp tới hướng dẫn cô hát? Cảm giác như sống trong mơ vậy.

Nhưng ngoài hưng phấn nho nhỏ ra, cô buồn rầu nhiều hơn.

Nếu hát không hay, chẳng phải là mất mặt trước idol sao?

Nói đến ca hát, không biết Lam Lam thế nào rồi?

Cô cầm lấy điện thoại nhắn tin WeChat: “Lam Lam, thế nào rồi? Đỡ cảm chưa?”

Cô ăn xong cũng không thấy Âu Lam trả lời.

Nghĩ ngợi, cô trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy.

Điện thoại thông thì thông, nhưng không ai nhận.

Nguyễn Ngưng có chút lo lắng, lấy đồ ra cửa, chuẩn bị trực tiếp đến nhà Âu Lam tìm người.

Cô bảo tài xế đưa cô tới tiệm thuốc gần nhất, mua thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt, thậm chí cả siro trị ho và đường nhuận họng cũng mua.

Từ tiệm thuốc ra ngoài, cô lại đến siêu thị, chuẩn bị mua ít trái cây.

Lúc cô nghĩ chắc Âu Lam chưa ăn gì, có nên mua ít nguyên liệu nấu ăn để nấu cháo cho cô ấy không, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt cô.

Sau đó cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ từ trêи xe đi xuống.

Bước chân Nguyễn Ngưng dừng lại, cảnh giác nhìn bọn họ.

Bọn họ mặc âu phục đen, đeo kính râm đen, nhìn rất hung ác, thấy là không dễ chọc.

Hai người kia đi đến chỗ cô, Nguyễn Ngưng sợ hãi lui về phía sau.

Nơi này là đường cái, người đến người đi, bọn họ muốn làm gì?