“Mảnh đất hoang ở cuối thôn kéo dài tận dưới chân núi vẫn còn, vì thôn dân không ai dám ở gần núi vì sợ ban đêm thú dữ xông vào nhà.”
“Diện tích rất rộng, đệ muốn mua hết sao, còn về ruộng nước 5 mẫu thì còn nhiều, trung thượng đẳng đều có, vừa hay ca ta cũng có 10 mẫu ruộng thượng đẳng ở dưới chân núi cũng vừa hay có thể bán cho đệ 5 mẫu, coi như thành lập giao tình của hai chúng ta, sau này đệ ở trong thôn cũng thoải mái một chút.”
“Hiện tại đệ muốn đi coi sao, ta dẫn đệ đi xem luôn, nếu đệ cần gấp thì xong sớm xây nhà lên sớm, cũng tiện hơn.”
Vài ba câu đã tóm gọm vấn đề, làm trong lòng Mãn Hề vui sướng như điên mà con mắt lóe ánh sáng.
“Vậy quá tốt rồi, thật sự cảm tạ Trần ca, chúng ta đi thôi.” Nói xong Kim Kính cười thấy răng không thấy mắt đâu, đứng dậy làm tư thế thỉnh đi.
Kim Mãn Hề thấy thế nuốt xuống miếng bánh trong miệng, uống 1 hớp trà nhỏ cũng đứng lên luôn.
Trần lão thấy 2 người vội vàng cũng đứng lên nói: “ Lão bà tôi dẫn Kính đệ với tiểu Hề đi xem chút, bà ở nhà nấu cơm thêm luôn phần 2 người.”
Nói xong quay sang nhìn Kim Kính nói: “ Giờ cũng không còn sớm, coi xong cũng đến trưa ở lại ăn miếng cơm rồi về nha Kính đệ.”
“Cảm ơn Trần ca, nhưng để hôm khác để đệ dẫn luôn nương tử cùng con trai của đệ đến cọ cơm nhà ca nha, xíu nữa để đệ về ăn cơm với nương tử chứ để nàng ấy ăn cơm 1 mình đệ không kìm lòng được đâu….haha….” Kim Kính nghe thế cũng trả lời.
Trần tẩu tử thấy Kim Kính thương vợ như thế cũng vui vẻ nói: “ Đúng đúng đi ra ngoài đừng có mà quên vợ đang ở nhà chờ về ăn cơm cùng, có ý vậy là quá đúng, lão Trần để bữa khác dù sao sáng nay tôi đi chợ cũng không mua đồ đón khách, không biết hôm nay có Kính đệ cùng tiểu Hề đến nhà, hẹn một ngày 2 bên đều chuẩn bị ai ai cũng vui vẻ.”
Trần tẩu tử không hổ là vợ của trưởng thôn, nói chuyện lanh lẹ hợp lòng người.
“Cảm ơn tẩu tử đã thông cảm cho đệ, vậy hẹn tẩu dịp khác, sau này đệ cũng ở trong thôn, gia đình đệ sẽ đến cọ cơm nhà tẩu dài dài… haha…”Kim Kính nghe thế cũng đùa giỡn một câu với Trần tẩu tử.
Những lúc như này rất dễ kéo gần quan hệ một cách tự nhiên nhất.
Trần tẩu cũng cười nói:“ Đi đi nhanh đi không lại làm lỡ thời gian, ai cũng đói bụng bây giờ, tiểu Hề còn đang bị thương cần ăn uống dùng thuốc đúng giờ nữa.”
Kim Mãn Hề nghĩ Trần thẩm thật là hiểu thấu lòng người. Nàng quyết định sau này gia đình nàng có thể qua lại thường xuyên với nhà thôn trưởng hơn.
Rất đáng kết giao.
3 người đi ra ngoài cổng nàng quay lại mỉm cười nhìn Trần thẩm nói: “Tạm biệt Trần thẩm, hẹn gặp lại.”
Nói xong 3 người nối đuôi nhau đi ra ngoài con đường nhỏ trong thôn.
Nhìn cảnh sắc 2 bên đường, từng hàng rào tre khoanh lại từng mảnh sân nho nhỏ, trong sân có gà mẹ dẫn đàn gà con chạy lon ton kiếm ăn.
Có đám nhóc con đang dí nhau chạy, có đứa ngồi trước của nhà băm cỏ cho heo cho gà.
Tựa như một bức tranh yên bình đến lạ.
Haiz… nàng thở dài, cảnh yên bình này chỉ kéo dài 6 tháng, 6 tháng sau mọi thứ sẽ trở thành địa ngục nhân gian.
Thế giới sẽ được tẩy rửa một lần nữa.
Nhưng quy tắc mới, môi trường sống mới sẽ được thành lập.
Mà nàng, hiện tại đang xây dựng tiền đề cho cuộc sống mà nàng sẽ phải gia nhập, thích ứng trong tương lai.
Đang nhập tâm trong vòng tròn suy nghĩ thì nghe thấy Trần thúc nói chuyện: “ Trong thôn có 50 hộ gia đình, tổng có 286 người, ruộng đồng thì có tổng 500 mẫu ruộng nước, 100 mẫu ruộng cạn, vì ruộng cạn rất khó chăm sóc, sản lượng thì thấp nên người dân cũng lười đi khai hoang. Chủ yếu chỉ ở sau nhà khai ra 1 mảnh trồng rau, hầu hết ruộng cạn trong thôn, đa số là trồng cây đậu, vì đậu phộng bán được giá. Người trong thôn thì vì có miếng cơm ăn hằng ngày cũng đã quá cực khổ rồi nên mọi người giúp nhau vượt qua là chính, cũng không đấu đá gì nhau, cuộc sống vốn đã khó rồi không nhất thiết khiến nó trở nên càng khó khăn hơn.” Trần thôn trưởng tự hào nói.
Thực tế nguyên một cái thôn gần 300 người mà không gây sự vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó, mà luôn thấu hiểu che chở cho nhau là chuyện thực sự thực hiếm thấy.
Kim Mãn Hề Nghĩ nếu thực sự là như vậy, thì nàng nghĩ giúp đỡ một cái thôn cũng không bao nhiêu, tới lúc đó kiếm việc cho thôn dân làm rồi cung cấp lương thực cho mọi người cũng là một ý hay.
Trần thôn trưởng nói tiếp: “ Phía trước là 10 mẫu ruộng đất nhà ta, Kính đệ cùng tiểu Hề có thể nhìn xem, lão Trần ta không tính là giàu có gì nhưng ruộng nhà ta tất cả đều là ruộng thượng đẳng, giá cả hiện tại là 8 lượng một mẫu ruộng thượng đẳng, 5 lượng một mẫu ruộng trung đẳng, 3 lượng 1 mẫu ruộng hạ đẳng.”
“Trong thôn rất ít ai bán ruộng đồng tại vì họ là người siêng năng, tiết kiệm một chút cũng có tiền giữ lại, bí lắm người thân bị bệnh cần thật nhiều tiền họ mới không còn cách nào khác thì mới suy nghĩ đến việc bán ruộng.”
“Đối với một người nông dân, ruộng đồng là căn cơ của họ.” Trần thôn trưởng biết gia đình lão kính chuẩn bị về đây ở nên cũng giảng giải nhiều hơn về chuyện trong thôn. Để bọn họ có thể dễ dàng hòa nhập.
Vừa dứt lời thì nàng thấy một vạt ruộng đồng, những bông lúa đang trong quá trình kết hạt, nhìn tràn trề sức sống, kế tiếp có thể đoán được một vụ được mùa sắp đến.
Những cánh đồng bát ngát, được ngăn cách bởi những con đường nhỏ, những con đường của người nông dân dùng bàn chân chần của họ bước lên làm mòn con đường ấy.
5 mẫu ruộng nhà nàng định mua vừa hay có một con đường nhỏ ngăn cách ở giữa làm 5 mẫu ruộng ấy liền với mảnh đất hoang vô biên vô bờ.
Nói đến cũng thật sự hợp ý nàng, đất hoang thật sự rất rộng, cũng rất gọn gàng, nhìn như một hình vuông vậy, gần chân núi nàng còn nhìn thấy một mảnh rừng trúc vì vậy quay qua hỏi Trần thúc:
“Nhà con có thể mua luôn mảnh rừng trúc kia không ạ, Trần thúc” Nàng mở to đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ hỏi.