Về tới nhà, rượu và túi da đã được giao tới để ở trong kho.
Cha Nương cũng đã về, mọi người ăn cơm trưa, vừa ăn vừa trò chuyện, nàng hỏi: “Mọi việc ổn chứ cha?”
“Ừm, ổn cả, nhà ở thôn đã chuẩn bị xây rồi, tầm 1 tháng rưỡi hoặc 2 tháng sẽ hoàn tất, chuyện ở tiệm gỗ cũng khá tốt, 2 tuần sau sẽ hoàn thành tất cả đơn hàng, đến lúc đó làm xong xe ngựa cũng như rương gỗ thì thêm tầm 1 tuần, sau đó có thể bán được rồi.” Kim Kính nói.
“Bên nương hầu như xong rồi, mai cho tiểu Ngân đi qua nhận việc, khi nào nhà ở thôn xây xong thì cho nghỉ, bán luôn là được, sau đó hẹn lại địa chỉ giao hàng màu nhuộm vải là được.”Hồ Tuyết Ngưng cũng nói.
“Thế à, vậy thì tốt rồi, con đang định đi các trấn bên cạnh chữa bệnh kiếm thêm tiền, chuẩn bị cho sau này, có thể dự trữ những thứ tốt hơn nữa.” Mãn Hề nói chuyện.
“Chữa Bệnh!” 2 tiếng rống to vang lên đó là của cha nương nàng.
“Vâng, bà lão đưa lời tiên chi cho con, cũng dạy con những kiến thức y thuật rất mới mẻ, con tính đi luyện tập cùng học tập, không thể ở Ngạn trấn vì người ở đây cũng biết về con, họ sẽ tò mò nói này nói nọ, con không thích vậy, với lại cũng muốn đi thăm thú mọi nơi một chút trước khi mạt thế tới, con tính đi 2 tuần thôi, chiều nay con sẽ đi mua người, sau đó chuẩn bị một chút, sáng mai con sẽ khởi hành, mọi người không cần lo cho con, con sẽ mang theo tiểu Tú cùng tiểu Tráng.” Mãn Hề nói rõ hơn.
Hồ Tuyết Ngưng cùng Kim Kính khá ngạc nhiên, nhưng sau khi có việc tiên bà báo trước mạt thế, thì hình như đã tạo ra trong lòng người nhà Mãn Hề một lòng tin đối với Mãn Hề khá lớn, hầu như chuyện gì cũng có thể chấp nhận được.
Vì thế Kim Kính nói: “ Đi Đi, con cũng trưởng thành rồi, chỉ cần có thể trở về an toàn, con thích đi đâu cũng được.”
Hồ Tuyết Ngưng cũng gật đầu nói: “Ý nương cũng vậy, an toàn trở về là trên hết, đừng vì kiếm tiền mà mang lại nguy hiểm cho bản thân mình, huống hồ con còn là nữ nhi.”
“Nương… ngài không cần lo lắng con sẽ giả nam hài đi ra ngoài để phương tiện hành y một chút. Buổi chiều sau khi mua người, con sẽ đi mua một chút nam trang.” Mãn Hề nói ra ý định giả trai của mình.
“À vậy à, vậy nương yên tâm rồi.” Hồ Tuyết Ngưng cũng khá tò mò hình dáng lúc nữ nhi của nàng giả trai là như thế nào. Nàng có lòng tin, tại vì nữ nhi của nàng đã lớn rồi, tự có chính kiến của bản thân, nên nàng muốn tôn trọng quyết định của nữ nhi.
Kim Kính cũng có đồng suy nghĩ, chỉ có một cách khiến cho con gái mạnh mẽ hơn chính là để nàng xải rộng đôi cánh bay đi ra ngoài, tiếp xúc với nhiều người nhiều việc hơn. Tương lai sau này mới chính là thế giới của nàng, mạt thế là nơi con người sẽ trở nên ác độc hơn mà thôi, bởi vì thế giới đã trở nên tàn nhẫn hơn rồi.
“Cảm ơn cha nương, con sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, còn sẽ mang bạc về nữa.” Mãn Hề cười hi hi nói.
Kim Kính và Hồ Tuyết Ngưng cũng không tin nữ nhi mới học y mà đã có thể cứu người vì thế dặn dò: “Tùy theo sức của bản thân, cứu người là 1 việc không dễ dàng, con hiểu ý ta chứ.” Kim Kính nói
“Vâng, cha…. Nữ nhi đã biết.” Mãn Hề biết họ đang lo lắng chuyện gì, cũng nói.
Ăn xong nghỉ ngơi ai lại làm việc người nấy.
Hiện tại nàng muốn đi mua người. Tiểu Tề đi cùng với nàng, nhà mẹ mìn cũng khá xa, ở một con phố khá ít người, cũng khá phức tạp, loại người gì cũng có nên là phải cẩn thận một chút.
Có khá nhiều người ăn xin ở trên con đường này, vì tới đây mua người hầu như là nhà giàu, nàng đi một đoạn, thấy có 1 tên ăn xin lấy tay bấu lấy váy này nói: “ Tiểu thư xin thương xót, cho ít đồng, ta đã mấy ngày không ăn cơm rồi.”
Nàng móc ra 5 đồng bỏ vào chén nói: “Ngươi là người đầu tiên nên ta sẽ cho ngươi, cầm đi.”
Tên ăn mày thấy thế nói: “ Đa tạ… tiểu thư phía trước có 1 đám côn đồ hay chặn đường cướp bóc, ngài nên cẩn thận một chút.”
Nàng nghe được lời cảnh báo thì cười nói: “ Cảm ơn ngươi.” Tên ăn mày này khá nghĩa khí lấy tiền của nàng con biết báo đáp nàng bằng việc cảnh báo nguy hiểm.
Tên ăn mày thấy nàng cười thì ngẩn ngơ, nhìn kỹ thì nàng đã bước đi về phía trước rồi.
Kim Mãn Hề đi về trước 10m thì có 1 đám đang chặn đường nàng, thấy nàng đi tới nói: “Để tiền lại, người có thể đi.”
Câu thoại kinh điển ở trong phim, hóa ra nghe được ngoài đời là cảm giác hưng phấn như thế này.
Nàng cũng nói: “ Đi nhanh trước khi ta đổi ý.”
Tiêu Tề nghe thế kinh ngạc, hắn tay chân khá nhanh nhẹn, cũng biết chút quyền cước, không biết đánh có lại bọn chúng không nhưng dùng để kéo thời gian cho tiểu thư chạy đi thì dư giả, ai dè thấy tiểu thư không một chút sợ hãi điềm tĩnh nói thế, nhìn thật uy vũ, hắn cũng có 1 chút tò mò, chẳng lẽ tiểu thư biết võ công.
Một đám côn đồ nghe thế ôm bụng cười to ra tiếng, tên cầm đầu nói: “Haha…. cho chúng ta suy nghĩ lại, còn nói chúng ta đi, con nhóc thối cũng khá to gan đấy, anh em cho thằng nhóc kia biết tay, còn con nhóc này bắt nhốt lại bán đi, nhìn da thịt non mịn chắc cũng bán được một cái giá tốt.”
Nghe gã nói thế Kim Mãn Hề nghĩ đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã không cần thì đừng trách ta ỷ thế hiếp người, tiên hạ thủ vi cường, vì thế nàng chớp thời cơ ra tay.
Một cú đá xoay với lực lượng không nhỏ đã tiếp xúc với mặt của tên cầm đầu, lúc hắn chưa phản ứng lại, nàng đã cho thêm một cú đá khác vào bụng gã, gã phun một ngụm máu, nhưng nàng chưa có ý muốn dừng lại nên một cú đá khác tiếp diễn, lúc gã gập người lại nàng dơ chân lên lực dồn vào gót chân một cú trời giáng gót chân đụng vào đỉnh đầu gã dồn lực đá xuống, tên cầm đầu ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Một đám 5, 6 tên côn đồ khác đứng sau thấy thế miệng ngoác to còn mắt thì trợn tròn lên, tay chân thì run cầm cập.
Nàng thấy thế nói: “Tiểu Tề hôm nay chúng ta nên hoạt động một chút chân tay rồi.”
Tiểu Tề nghe thế vui vẻ nói: “Vâng tiểu thư.” Hắn vốn không biết rằng tiểu thư lại có thể đánh người động tác còn dứt khoát như thế nữa.
Kim Mãn Hề đi nhanh tới không cho bọn họ cơ hội phản ứng, một đá một đấm đã nhanh chóng giải quyết một tên, có 1 tên thấy thế tính chạy, thì nàng nhanh chân chạy theo bắt được cánh tay gả, thuận thế bẻ ngược ra sau, gả đau oai oái kêu lên: “Nữ hiệp xin tha mạng, là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, lần sau sẽ không dám nữa.”
Một câu thoại khá quen thuộc khác, nghe khá thú vị, nữ hiệp sao, nghe khá thuận tai nên nàng nhìn cả đám côn đồ nói: “Cút đi… sau ta thấy các ngươi, gặp một lần đánh một lần, đã biết chưa.” Mãn Hề cũng lấy một câu thoại khác trả lời.
Đám côn đồ nghe thế vui mừng như cha nương chết đi sống lại, quỳ xuống nói: “Đa tạ nữ hiệp.”
Kim Mãn Hề không lo lắng bọn họ quay lại trả thù, nàng không sợ, chỉ là nếu dám tìm nàng trả thù không làm cho bọn họ tàn phế thì tên của nàng sẽ viết ngược lại, hừ.