[Mạt thế] Hoàn Lam Anh

Chương 32: Rắn Biến Dị!

RẮN BIẾN DỊ

*

Hoàn Lam Anh đưa tay vào cặp, ném tất cả đồ vật vào không gian, kể cả viên tinh hạch của tang thi hỏa hệ sơ cấp lúc trước, chỉ nhét một cái chăn mỏng vào cặp, đeo sau lưng đề phòng bị tấn công từ phía sau.

Đối với viên tinh hạch này Lam Anh cũng lắc đầu, cô là dị năng thủy và không gian, xài không được tinh hạch hỏa hệ này. Đợi gặp lại Tô Kim Như hay Nhựt Thư thì cho họ vậy.

__________Chạy một mạch trên đường.

Hoàn Lam Anh lần nữa đoán đúng.

Có sự uy hiếp cấp bậc từ con chó tang thi kia, những xác sống cấp thấp tại các nhà dân đều sợ sệt núp trong bóng tối. Điều này cũng có nghĩa là nhóm bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn đám xác sống đó.

Lam Anh thầm quyết định.

Con chó tang thi dường như chỉ nhằm vào cô, và cô đã liên lụy người vô tội là bọn họ.

Chết hoặc là cô đơn.

Lam Anh thầm buồn bã trong lòng, nhưng đã quyết tâm tách ra chạy. Cô sẽ không chết, _____ là không muốn chết, người thân vẫn còn đợi cô ở nơi nào đó.

Nếu tách ra, chó tang thi sẽ đuổi theo giết cô đến cùng, như vậy, ba người họ sẽ an toàn đưa bé gái rời khỏi, bởi tang thi cấp thấp ở đoạn đường này sẽ tạm thời không tấn công họ.

Đã như vậy,

Lam Anh rẽ qua con đường bên trái cách hai trăm bước, nơi đó có một mảnh ruộng. Cô hô lên với nhóm Ngân Đa đang kinh ngạc:

"Mọi người mau chạy đi, càng xa càng tốt, tôi sẽ dẫn dụ thứ đó..." rời đi!

Đột nhiên, khi Lam Anh chưa kịp nói hết câu, tay trái liền bị một lực kéo trở lại.

Lam Anh chưa kịp phản ứng thì bị Kim Đỉnh cầm cánh tay cô_____ xô ngã:

"Cô nói lại đi! Cô nói cái gì..? Cô muốn dẫn dụ... chúng tôi vào miệng con quái vật đó sao hả??" Kim Đỉnh lộn xộn vừa hô vừa bù lu bù loa khóc, sau đó hung tợn hét lên:

"Cô muốn bỏ chạy đúng không? Uổng công chúng tôi nhìn nhầm cô...huhuh..."

Trung khó khăn nhìn chằm chằm vào Lam Anh, ánh mắt anh ta cũng chứa hàm ý nghi ngờ và nghi vấn, còn có thất vọng.

"Đủ rồi!"

Ngân Đa đỏ mắt quát lên, mạnh bạo kéo Kim Đỉnh lùi lại, cũng nghẹn giọng đối với Lam Anh:

"Lam Anh nói gì đi..."

Lam Anh rốt cuộc hiểu ra vì sao Kim Đỉnh lại phản ứng như vậy: "Là hiểu lầm, con chó đó... ..." Không được rồi, cô không thể giải thích là con chó tang thi kia muốn dồn cô vào chỗ chết_ nghe như vậy rất vô lí. Cô đổi cách nói, giọng đã sớm trầm xuống:

"Tôi sẽ dẫn dụ nó đi, mọi người chạy đi."

__________ Sàn.. sạt..

Âm thanh vật nặng lê trên cỏ khô vang lên. Độ ẩm đột ngột tăng lên, không khí lạnh lẽo đánh úp trong màn đêm.

Hai chân Kim Đỉnh nặng nề như treo ngàn cân, run rẩy ngồi sụp xuống. Ngân Đa cũng gắt gao che miệng, khống chế bản thân hét lên vì sợ.

Một đôi mắt đỏ kè tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, một thân hình dài oằn trườn giữa mảnh ruộng.

Cách xa như thế đáng lẽ họ có thể nhân cơ hội mà tháo chạy. Thế nhưng trong bóng tối phía xa, chó tang thi ẩn nấp lại như hổ rình mồi, ý lạnh khiến hai chân bủn rủn vô lực.

Thân hình con rắn bằng bắp chân con người, dài oằn. Có lẽ là vừa mới biến dị, nên cơ thể không phát sinh thay đổi nhiều ngoại trừ thân hình to hơn, thân dài cũng không có lộ xương trắng cùng thịt thối. Chỉ là đôi mắt đỏ hoe kia, xuất hiện như quái vật đêm tối, làm người nhìn khiếp sợ.

Lam Anh không dám lơ là, cũng không dám khinh địch vì nó không có sự thay đổi lớn, thậm chí cô không biết nó có độc hay không. Tuy nhiên, nếu là "biến dị" thì chắc hẳn khó đối phó hơn so với cái "xác sống" không hồn.

Nhưng dường như trong lòng cô thầm thở phào điều gì đó.

Con rắn chầm chậm trườn tới phía đường lộ, ánh mắt khát máu tham lam nhìn chằm chằm mấy người họ, lưỡi liên tục thè ra kêu xì xì.

Kim Đỉnh khóc không thành tiếng, ánh mắt oán giận nhìn Lam Anh. Trung cắn răng, bi thương nhìn bé gái vẫn ngủ say sau lưng, cuối cùng nhấc chân lùi lại.

Lam Anh không nói gì,

cô có chút vô cảm nhìn cử động của rắn biến dị. Sở hữu tất cả những tuyệt vọng, sợ hãi, khiếp đảm và buồn giận trong lúc này... đều hóa thành những tia u ám chôn sâu vào tâm trí.

Cô không cam tâm chết tại đây. Cô có bốn phần nắm chắc chạy khỏi con rắn này, nhưng trực giác lại ngăn cản. _____Phỏng chừng cô vừa nhấc chân chạy, chó tang thi sẽ phát điên nhào ra cắn chết cô_____ ngay lặp tức.

Giờ có lẽ nó đang xanh mắt đứng ở nơi nào đó rình đám người bọn cô, ác ý xem trò.

Thời gian Lam Anh đắn đo chỉ có mười giây.

Mà lúc này, con rắn biến dị đã bắt đầu muốn công kích. Đuôi nó nhẹ lái một cái, liền như mũi tên rời cung bò thẳng về phía Lam Anh đang đứng gần nhất. Sàn sạt... Sàn sạt...

Nhanh quá!

"Chạy đi!" Lam Anh hét lên với nhóm bọn họ.

Ngân Đa cắn môi, ôm Kim Đỉnh dịch về cách xa năm mét.

Con người

quả nhiên...

CHẬT VẬT ĐỐI KHÁNG VỚI RẮN BIẾN DỊ

*

Lam Anh lấy ra cây rìu từ trong không gian, nhảy sang một bên né đi cú táp trời giáng của con rắn, vung búa lên, vì khoảng cách không cho phép nên lưỡi búa liền chém chếch phía dưới thân nó.

Keng_____ Tay Lam Anh suýt trật khớp.

"A!"

Ngân Đa nhìn từ phía xa liền vô cùng lo lắng, sắc mặt Trung thay đổi một chút. Nếu lúc này bọn họ lựa chọn rời đi, sau khi Lam Anh thất thủ, con rắn này chắc chắn sẽ không buông tha cho họ.

Không hiểu sao ngay lúc nào suy nghĩ của Trung đột nhiên thay đổi. Anh ta giao bé gái cho Kim Đỉnh, cắn răng cầm vũ khí nhào tới.

Tay Lam Anh đau đớn vì lực dội lại, thật không thể ngờ là da thịt con rắn này lại cứng như sắt, lưỡi búa chém qua liền chỉ để lại một vết sẹo nho nhỏ, chẳng khác gì gãi ngứa. Búa đã sắp vô dụng.

Thân dưới con rắn quất tới, lưỡi liên tục thè kêu, một lớp bụi càn quét lên. Lam Anh cố lùi lại né nhưng bắp đùi liền bị cái đuôi hất trúng lảo đảo, động tác liền lộn xộn, cảm giác đau điếng cho cô biết đùi đã bị bầm tím nghiêm trọng, thậm chí là nứt xương.

Nó quay đầu lại, há cái miệng đỏ lòm tanh hôi bổ đến, trong bóng tối còn lờ mờ thấy hai cây răng nanh lóe sáng. Lam Anh nhìn rõ nhưng thân thể không theo đại não mà né kịp, theo bản năng liền dùng hết lực tay cầm búa chém xuống họng rắn trước mắt.

Bốp! Có tác dụng,

hàm dưới của con rắn liền đứt lìa một góc, đồng thời cán búa bị gãy làm đôi. "Chết đi!" Mũi tên nước xanh lam tụ lại từ lòng bàn tay, kịp thời được tung ra, gim thẳng vào cổ họng nó, sau đó tan ra. Nhưng Lam Anh cũng bị nó bổ trúng vào bả vai phải, va chạm khiến cô bị văng xa vài mét. Chân và tay cọ sát mặt đường, liền rách da, đau rát. Lam Anh không nhịn được đau rên lên một tiếng.

Con rắn tức giận lắc lắc quả đầu, cổ họng của nó thủng một lỗ, có máu tanh chảy ra ồ ạt, hàm dưới lung lay, nhưng ánh mắt vẫn lạnh thấu tim gan, tham lam nhìn con mồi gần ngay trước mắt.

Phập.

Con rắn vùng vẫy,

thì ra là Trung đã cắm thanh thép gim phần thân giữa của nó vào mặt đường, sức lực cánh tay của Trung rất cường, đầu nhọn của thép trực tiếp xuyên thủng lớp vảy cứng rắn vào đất. Anh ta cũng bị phần đuôi của nó hất văng ra, Ngân Đa nhanh chóng đỡ anh ta và dịch ra xa. Sau đó cô ấy quay lại, mắt hồng hồng muốn khóc nhưng vẫn nhịn, đỡ Lam Anh dịch xa năm mét.

"Tránh ra đi..."

Lam Anh mềm giọng nói, thật ra là giọng không có cảm xúc, ánh mắt cô tối sầm, đẩy Ngân Đa ra, từ không gian lấy ra hai thanh thép, tiến đến gần con rắn đang vùng vẫy.

Cạch... một tiếng.

Con rắn biến dị thoát khỏi giam giữ ở phần đuôi, nó lần nữa há mồm nhào tới tấn công con mồi, bộ dạng hung ác hơn lúc nãy.

Dị năng thủy nhanh chóng được thúc giục, Lam Anh liên tiếp tung ra hai dao nước ba centimeter: "Đi!" Cắm thẳng vào hai mắt con rắn.

Zx!! Con rắn không vì thế dừng lại, nó dùng lưỡi cảm nhận vị trí của Lam Anh, điên tiết giáng xuống một cú bổ, răng nanh lóe ánh sáng lạnh. Lam Anh lần nữa tránh không kịp, hai tay liền dùng hết sức đâm thẳng hai thanh thép vào vòm họng nó, ý muốn từ vị trí vòm họng cắm xuyên não rắn.

"A..." Xung lực mạnh mẽ đẩy lùi Lam Anh, phần eo bị con rắn con đuôi quất mạnh, đau điếng. Đầu gối cô khuỵu xuống, lòng bàn tay trắng bệch, đã muốn rách da, cô ngẩng đầu liền nhét luôn đầu còn lại của thanh thép chống lên hàm dưới của nó.

Vũ khí, cô cần vũ khí lợi hại hơn!

Giờ phút này Lam Anh chợt nhận ra điều đó. Lỡ như sau này chạm phải con vật lợi hại hơn, không có vũ khí cứng rắn, cô không thắng được lực lượng trời ban của lũ động vật này, cho dù có dị năng.

Rxx!! Con rắn quẩy mạnh, máu tanh văng tung tóe từ vết thương, cái đuôi vung ầm ầm, đường lộ nứt ra theo từng cú va chạm, Lam Anh bị buộc lùi ra.

Phía bên kia bụi rậm,

chó tang thi xanh lòe mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt đói khát và thèm muốn. Hai chân nó cong lên, sẵn sàng cho một phát nhảy ra cắn vào đầu con rắn_____cướp lấy đầu rắn!

Bỗng con rắn như biết mình sắp chết, nó ngưng giẫy dụa, sau đó đột ngột tăng tốc bổ lên_____mục tiêu là Lam Anh!!

"A-----!" Sau lưng cô có ai đó thét lên kinh hoàng.

Tim Lam Anh như ngừng đập,

gió thổi đến như lưỡi dao sắc bén đập vào mặt cô, mùi tanh nồng nặc, sát ý khát máu.

Khoảnh khắc đó,

cô thậm sự cảm thấy cái chết cận kề...

__________

_____

"Khôngggggg!"

Khàn giọng hét lớn,

Lam Anh đưa tay lên,

bỏ đi chiêu bảo mệnh dành cho con chó tang thi đang ẩn núp.

Nhất định phải giết con rắn, nhất định... Không thể chết!!

"Không Gian, Bạo!! A-----!" Luồng khí cách một mét trước mặt điên loạn vặn vẹo, cái đầu phủ đầy máu của con rắn rốt cuộc cũng bị lực lượng vô hình níu chặt lại.

Nó ré lên thê lương, rồi...

Bụppp!

Một búng máu tanh hôi văng lên khuôn mặt tái mét của thiếu nữ.

Thân hình con rắn vặn vẹo hấp hối, sau đó đổ rầm xuống, cái đầu đã hoàn toàn nát bét, thứ còn sót lại chỉ là một đống máu thịt bầy nhầy trên mặt đường. Ẩn trong khối máu nát bương là một tia sáng nhỏ xíu, nhưng chẳng có kẻ nào để ý đến.

Lam Anh đưa ống tay áo lên lau mặt, máu thịt be bét của con rắn biến dị vơi đi, thay vào đó là máu tươi của chính lòng bàn tay mình. Cả người toàn là máu tanh hôi kinh khủng, nhưng mũi đã sớm nghẹt lại. Lòng bàn tay bị rách huyết nhục lẫn lộn, ẩn ẩn thấy cả mạch máu bị vỡ, tí tách nhiễu xuống lòng đường.

Hoàn hồn thoát ra từ khiếp sợ tột độ, nhóm Ngân Đa không dám tin nhìn bóng lưng thiếu nữ, một hồi lâu cũng không ai nói được câu chữ nào, thở mạnh cũng không dám.

Tang thi từ phía xa có lẽ ngửi thấy mùi máu nóng tươi ngon, gào thét vang dội.

Chó tang thi chân cứng đờ, do dự đứng yên tĩnh chưa dám nhảy ra trước mặt thiếu nữ, đồng tử trong mắt xanh lập lòe như một ác quỷ.

_____Ngón tay Lam Anh run rẩy,

cô không thể mệt mỏi kiệt sức mà ngã gục xuống được. Vẫn còn một con chó tang thi sẵn sàng xé xác cô. Chiêu vừa rồi là chiêu bảo mệnh mà cô học được từ hồi là tang thi - ngày đầu mạt thế.

Giờ cô không nhìn rõ đường nữa vì đại não choáng váng, con mắt biến dị hơi mờ đi, thậm chí có giọt máu chảy ra, ấm nóng tựa nước mắt.

Lam Anh xoay người.

"!!!"

Tinh thần đột nhiên run lên, không gian có dị động, cô nhắm mắt lại.

Gì vậy?

Nhóm Trung và Ngân Đa nhìn nhau, bé Trâm vừa bừng tỉnh giấc vì tiếng hét lúc nãy của Lam Anh, nhưng bị Trung bịt miệng lại, không cho khóc. Họ lo lắng, Ngân Đa bước lên vài bước:

"...Lam Anh, chúng ta rời đi đã, zombie từ xa nghe mùi máu sẽ kéo đến..."

Chó tang thi cũng nhếch răng nanh, bước ra.

Nhưng_____

Phần..phật..

Sải cánh rộng của đại bằng gương lên đột ngột phía sau lưng Lam Anh. Nhóm người nhìn thấy điều ngừng hô hấp, tim đình trệ, bé Trâm ló lên từ sau lưng Trung cũng chậm chạp hô nhỏ: "Thiên.. sứ..."

#