[Mạt thế] Hoàn Lam Anh

Chương 37: HỆ THỐNG Thức Tỉnh?

HỆ THỐNG THỨC TỈNH?(1)

*

Vết thương của cô...

- Cô bị zombie cắn đúng chứ?

Mặt Lam Anh hơi tái, cắn với cào đối với người thường như nhau cũng sẽ nhiễm bệnh độc, thi độc.

Chuyện này, họ làm sao có thể biết?

Cho đến khi cô nhìn qua ánh mắt trốn tránh của Tuyết Nhung.

"Cô..." Mai Phương sắc mặt không tốt nhìn cô ấy, hóa ra sáng sớm cô xin ra ngoài là vì nói với bọn họ. Nhưng tại sao chứ, Tuyết Nhung cũng không phải là chưa từng giết qua zombie, hơn nữa nếu Lam Anh cảm nhiễm bệnh độc, thì tối hôm qua cô ấy đã sớm hóa thi mất rồi. Đã đợi qua hôm nay, sao lại không cố nhẫn đến khi ba người tìm cách thoát ra ngoài; ngược lại xảy ra chuyện này sẽ khiến bọn họ chú ý các cô gắt gao hơn nữa.

Tuyết Nhung nhìn Mai Phương, cắn cắn môi:

- Tôi, tôi chỉ là sợ!

 

  

Tuyết Nhung muốn tránh xa Lam Anh, không chỉ vì đề phòng cô hóa zombie mà còn vì không thích, hoặc chán ghét, hoặc chỉ đơn thuần là bọn họ không quen thuộc nhau.

Nhưng trong mắt Mai Phương vẫn mắng to Tuyết Nhung ngu, từ lúc họ cùng nhau sống vất vưởng gần một tháng mạt thế, cơ hồ Tuyết Nhung toàn là người ngán chân mọi người trong mấy tình huống.

Lam Anh cũng không có gì áp lực, cô chỉ là đang lo, bọn người kia sẽ đối với cô thẳng tay giết hay là làm gì khác?

- Đi xuống!

Người đàn ông lôi cánh tay Lam Anh.

Cô vùng vẫy tay tránh ra, trong lòng chậm rãi bình tĩnh nghĩ cách, chỉ là ánh mắt và vẻ mặt có tí hoảng loạn:

"Để tôi tự đi."

"Được thôi." Hai người đàn ông kia cũng không có gì phải cẩn thận. Đối với họ, dáng người Lam Anh nhỏ nhắn, nhìn cánh tay cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, một trong hai người họ lại có lực lượng mạnh mẽ, Lam Anh có chạy đằng trời.

Ánh mắt Mai Phương ánh lên sự lo lắng, khẽ kêu Lam Anh. Cô chỉ quay đầu lại nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt sáng tối rõ ràng bị che khuất sau vài sợi tóc rối đan vào nhau.

 

   

    

   

  

__________ Rầm!!

Cánh cửa dày nặng ầm một tiếng đóng  lại, bốn phía rơi vào bóng tối. Lam Anh không ngờ họ lại thẳng tay đẩy cô vào nhà kho chật hẹp này, hơn nữa lại có hai cái xác sống đang lờ đờ nghiêng ngã do bị dây thừng trói.

Lam Anh vén tóc, mắt phải nâu đen chậm rãi hiện lên con ngươi màu tro tàn, cảnh trong nhà kho tối đen dần hiện rõ ràng. Lam Anh cũng nhận ra hai cái xác sống kia là hai nam sinh bị thương nặng hôm trước.

"Grư"!

Bên trái có gió lạnh, một tang thi bổ nhào vào người Lam Anh. Cô nhanh chân né ra, một chân đá tới lồng ngực tang thi. Bịch. Tang thi lảo đảo chỉ lùi lại vài bước, thời gian vừa đủ để Lam Anh từ không gian quãng trường lấy ra cây búa sắc, cô hung hăng chém ngang cổ tang thi.

Phụt!

Máu tanh tưởi bắn ra đầy đấy. Lam Anh nhìn đối diện có tấm lưới sắt mỏng chặn lại mấy cái tay xác sống, dọa cô suýt đứng tim.

Nhà kho nhỏ bị lưới sắt căng ngang ngăn cách một khoảng trống, có đến bốn, năm xác sống mới hình thành, đang quơ quào tay, gào lên về phía khối thịt người là Lam Anh.

Hóa ra đây là nơi nhốt những người sắp hóa thi. Nếu Lam Anh không tưởng tượng suy nghĩ loạn, thì có lẽ, bọn người ngoài kia định nhốt chung những "người" này lại, sau đó đợi cho xác sống nào gặm nhấm hết đám người hấp hối bị đưa vào, rồi biến thành xác sống có tinh hạch sơ kì???

__________Nhưng sự thật là Lam Anh nghĩ nhiều, cũng không phải trên đời này có nhiều người sẽ rảnh rỗi nghiên cứu tiểu thuyết như lớp trẻ các cô.

Nhưng mà Lam Anh vẫn mừng thầm, cô đoán vì hai nam sinh kia vẫn là hai người đều có dị năng, xác suất có tinh hạch là trên năm mươi phần trăm. Vả lại họ đã biến thành xác sống, chỉ là bị trói chặt hay là mới hình thành mấy giờ nên vẫn còn lờ đờ.

Lam Anh do dự nhìn lưới sắt, rồi nhìn hai nam sinh đã là tang thi. Dù sao tinh hạch cũng không quan trọng bằng mất mạng khi bị đánh lén, Lam Anh quyết định xử lý hai tang thi gần mình trước.

Hai búa chém chuẩn xuống gáy, máu tanh phun ra làm dơ dáy quần áo cũng không quan trọng, sau đó Lam Anh tìm cách giết mấy xác sống cấp thấp bên kia lưới sắt. Xác sống mới hình thành dễ xử lý đối với người có chút sức lực, vẫn là Lam Anh lấy ra một thanh thép nhọn đâm vào đầu từng con.

Giết hết nguy cơ rình rập, Lam Anh mang tâm lí may mắn cạy đầu hai tang thi kia, quấy mò trong óc. Theo cô đoán, cho dù họ khi là người có mang dị năng đi nữa thì, khi biến thành xác sống lờ đờ như vậy thì khó mà ra tinh hạch liền được. Nhưng khi đụng vào một cục góc cạnh, Lam Anh vẫn sửng sốt.

Có!

Thật là có. Cả hai chỉ có một viên trắng đục nhỏ bằng đầu ngón út, góc cạnh trơn nhẵn, Lam Anh vẫn cảm thấy thỏa mãn. Cô cầm lên cẩn thận quý trọng lau lau chùi chùi. Sực nhớ đến viên tinh thạch rắn biến dị hôm nọ quăng vào không gian quãng trường.

Lam Anh nhìn kỹ không gian, viên tinh thạch đỏ lựu của con rắn biến dị biến đâu mất tăm!

Cô ngây người. Lần này Đọa Lạc Giả không ngủ trong không gian quãng trường của cô, cô lại không hề chạm vào, vậy viên hạch rắn đã đi đâu?

|Hấp thu rồi...|

~

Lần này Lam Anh nhảy dựng, viên tinh hạch nhỏ rơi lóc cóc xuống sàn, tay chân cô luống cuống nhặt lên, tim đập bình bịch dò hỏi:

- Hệ thống?

|...|

Trong đầu có âm vang điện từ, đúng là Hệ thống!

Đột nhiên cô nhớ đến khuya hôm qua khi mình mất ý thức, vội vàng hỏi: "Hệ thống, lấy tinh hạch này không?"

Hình như không giống tác phong của HOÀN THIÊN hệ thống, "nó" lập tức nhận, bởi Lam Anh vừa khép miệng thì tinh hạch trong tay đã phụt biến mất.

Biến mất?

?

HỆ THỐNG THỨC TỈNH?(2)

**

Biến mất!

Trên tay trống rỗng ngay cả hạt bụi phấn cũng không có,

Lam Anh thầm kêu khổ trong lòng, con đại bàng, con hệ thống này cũng  vậy, túi của cô đã nghèo rớt mồng tơi rồi mà vẫn không lưu tình rút túi của cô.

Tính ra gần cả một tháng mạt thế Lam Anh cô chỉ hấp thu duy nhất ba cái tinh hạch.

Ba cái!

3 cái...

- Hệ thống, ngươi ổn không?

Trực giác mách bảo cho Lam Anh hệ thống rất lạ, rất lạ lẫm, nhưng mà lại tin tưởng Hệ thống nó sẽ không làm hại mình, nên Lam Anh kiên nhẫn chờ đợi.

Còn Hệ thống hả,

hệ thống nó chỉ nhảy lên nhắc Lam Anh xin tinh hạch thôi, còn cần thì lại nhảy lên nhắc tiếp!

  

 

Đáng thương cho Lam Anh còn chưa có tinh hạch phục hồi dị năng.

Kết quả là đến trưa cô cũng không nhận được bất cứ hồi âm nào. Hơn nữa từ chiều qua đến giờ cô chỉ lót dạ có mấy miếng bánh, căn bản là năng lượng trong cơ thể hồi phục chậm chạp hơn sên, dạ dày cũng réo rắt gào to tao đói...

Đói thì đói, đâu đến nỗi choáng váng, Lam Anh vẫn còn nhịn đói được nhưng cô có đồ ăn thì vẫn không nên bạc đãi bản thân.

Lam Anh lấy vài túi bánh mì chà bông ra xử gọn trong vài phát nhai nuốt, bên cạnh mấy cái xác chết làm bạn.

Khỏi cần xem thường con người khi đói khát, ngay cả khi ở trong nghĩa địa, ngay cả khi ngồi giữa đống xương trắng, người vẫn là có thể bình tĩnh nuốt đồ ăn mà không cần chớp mắt.

 

   

No bụng, Lam Anh ghé vào cánh cửa dày nặng lắng nghe, rất tiếc nhà kho này nằm ở trong góc dưới cầu thang ở cuối dãy phòng, cũng không phải là tầng ngầm. Nhưng vì ở đây quá thối, lại hằng đêm có âm thanh rên lên của người hóa thi, và mùi máu, mùi thịt thối cọ quét mũi. Mà mũi Lam Anh cũng sớm nghe quen, thêm mùi máu tanh hôi. Hai ba căn phòng trống kế tiếp đều không có ai dọn ở, ngược lại mấy nhà dân khá giả hai bên lại được nhiều người sống sót dọn vào ở.

Bên ngoài vắng tanh, buổi sáng trưa chiều đều có một nhóm người thay phiên lái xe hoặc đi bộ ra ngoài, hòng tìm kiếm thực vật, đồ ăn, vật tư vật dụng. Chả ai rảnh rỗi tìm đến nơi này giải sầu, ngược lại thuận tiện cho Lam Anh vì không ai làm phiền gây rối cho cô.

Nhắm mắt lại dưỡng năm phút, sau đó con mắt biến dị trở về màu đen nâu bình thường, từ không gian lấy ra một cái đèn pin loại nhỏ soi sáng.

Lam Anh lại nghĩ nghĩ mất nửa phút, chớp mi mắt quan sát, từ trong góc nhà kho có mấy cái tủ bàn cũ nát, cô liền đẩy chúng chặn lại phía sau cánh cửa. Lại kéo mấy cái xác chết dồn vào một góc.

Đàn xếp tương đối ổn thỏa, Lam Anh mớ hít sâu, vận dụng dị năng hô nhỏ "đi vào".

 

   

_Không gian quãng trường_

Không gian này chẳng có gì khác ngoại trừ ít đi vài cái vũ khí và vật tư, so núi đồ càn quét được ở hai khu chợ mà nói thì cũng như mất một cọng lông trên chín trâu mà thôi.

Tâm quãng trường là khối vườn hoa nhỏ, rõ ràng là sinh mệnh, là hoa cỏ, nhưng giữa không gian âm u, tử khí lởn vởn khiến người ta nhìn thấy mấy hoa cỏ càng là lạ, sởn gai óc.

Lam Anh bước vào, trong nháy mắt đó hoa cỏ đồng loạt nhẹ rung động.

Vườn hoa nhỏ này như kí sinh trong không gian dị năng của cô vậy.

Lam Anh đi vòng qua nó.

Lam Anh:"..."

Thật ra, có hơi sợ...

Hình như không gian quãng trường này ảnh hưởng qua lại đối với năng lực của cô rất thấp, nhưng lại liên kết chặt chẽ, càng nhiều lần ra ra vào vào thì càng bớt đau đầu hơn. Dù trong đây âm u nhưng Lam Anh lại cảm thấy tinh thần khá thoải mái, an toàn tùy ý.

Bởi dị năng phục hồi chậm nên Lam Anh chỉ đi lảng vảng quanh không gian quãng trường hai phút, rồi niệm ra ngoài.

Nếu không có gì trúc trắc, Lam Anh dự định nghỉ ở nhà kho này hai ngày để hồi phục năng lượng dị năng, sau nhân cơ hội mấy người đàn ông cường lực đi bớt ra ngoài, cô sẽ phá cửa nhà kho. Còn nhóm Mai Phương...

Thôi thì cô cứ thoát ra được đã...

Kết quả, tính trước bước không qua, người tính không bằng trời tính.

Tối hôm đó liền xảy ra một trận chiến lớn...

__________

_____

Tầm hơn sáu giờ tối, âm thanh bức tường ầm ầm nổ vụng đánh thức Lam Anh đang mơ màng chợp mắt.

Cô giật mình ngóc đầu dậy, bên tai nghe thấy tiếng hét chói tai của phụ nữ và ồn ào hỗn tạp.

Qua khe cánh cửa dày nặng, có ánh lửa đỏ rực truyền đến, âm thanh của vài phát súng vang lên, và tiếng kim loại nặng va chạm leng keng. Bên phía dãy trọ thật sự đang xảy ra đánh nhau. Thậm chí có người sử dụng dị năng hỏa đốt cháy mấy căn phòng.

Tim và tay chân Lam Anh lạnh ngắt, cô tức giận muốn phun lửa, muốn bay ra đấm cho mỗi người một phát vào đại não. Rốt cuộc đây là thời cơ tốt cho cô chạy trốn. Nhưng mà có thật là thời cơ không khi họ gây ra tiếng động lớn như vậy, sẽ dẫn dụ rất nhiều tang thi vây đến.

Bỗng nhiên, Lam Anh trấn tĩnh lại, cẩn thận cảm nhận cơ thể mình đã hồi phục được gần nửa lực lượng, quả nhiên con người muốn có sức thì phải ăn và ngủ...

Mà trực giác quen thuộc kia lại đến, Lam Anh chỉ cảm thấy bốn phía đều là khí lạnh toát, lạnh thấu xương mang theo nguy hiểm.

...

Đồng thời, cách nơi này gần một cây số về phía Tây Nam,

Ba con Thiểm Thực Giả chính thức đang di chuyển với tốc độ kinh người về phía này - hướng có khói và ánh lửa sáng chói mắt trong đêm tối, bầu trời âm trầm đầy những đám mây quỷ dị.

Quần cư nhân loại, chính là nơi tang thi cao cấp thích đi dạo nhất.

...

Bên đây,

Trong khi Lam Anh còn đổ mồ hôi hột lắng nghe cảm nhận mọi động tĩnh mang đến hiểm họa, thì mấy người bên ngoài đánh nhau cũng đã kết thúc. Họ nói cái gì đó, nhưng xa quá Lam Anh không nghe rõ họ cãi nhau.

"Khu an toàn tạm thời" này không có lưới sắt hay bất cứ hàng rào nào bao vây.

Trước nhà hàng là cửa kính và một cái cổng chào bình thường.

Dãy trọ thì hằng đêm hằng ngày đều có từ ba đến mười người thay phiên nhau canh gác. Ba cái nhà dân kế bên thì miễn cưỡng được bảo vệ bởi các bức tường làm bằng xi măng gạch đá, nhà hoặc hai hoặc năm tầng. Nhóm tang thi lẻ tẻ thì rất dễ đối phó, nhưng nếu gặp đàn tang thi hay Tang thi Cấp abc nào đó, thì khu này sẽ không chịu nỗi dù chỉ một kích.

Nhà trọ tập trung nhiều dị năng giả nhất, có gần ba mươi người tính luôn đám sinh viên mới bị bắt, chưa kể những người biến dị lực lượng.

Còn lại là mấy người hỗn tạp lập nhóm ở chung và người dân huyện này huyện khác, người già trẻ con cũng có.

Tất cả có khoảng gần ba trăm người, miễn cưỡng thu hút những tang thi đang cần gấp máu thịt...

Mà ba con Thiểm Thực Giả kia cũng đang đói lả, chạy nhanh đến đây với vẻ hưng phấn vô cùng. Cũng bởi vì tụi nó mà những nhóm xác sống lẻ tẻ xung quanh khu này mới chậm chạp không vây đến.

Cơ thể thoái hóa một số bộ phận của con người, làn da vàng đất trong suốt, loáng thoáng nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn bùng nổ lực lượng kinh khủng, chạy băng băng hướng về duy nhất một phương.

Nó không phải là hàng dỏm như Cận Thiểm Thực Giả, mà nó là Thiểm Thực Giả Chuẩn.

Lưỡi dài ngoằn đã có thể tùy ý cuốn lại, tựa như thanh vũ khí thích hấp thụ máu tươi được giấu kín trong hàm. Hai mắt to khủng khiếp sung huyết màu máu, ở trong mắt nó, chỉ chứa đói khát và thị huyết.

Thiểm Thực Giả - một trong những dị biến đặc biệt của Tang thi cấp III ~

.