[Mạt thế] Hoàn Lam Anh

Chương 8: Mạt Thế Đến

...

***

"Á!!"

"Hoảng cái gì!?"

"Bạn này chỉ sợ quá nên ngất thôi!" Có bạn học đang ngồi dựa lưng nghỉ ngơi, nghe tiếng hét chói tai như vậy, cậu ta liền quát lại. Cũng chỉ vì muốn bình ổn sự sợ hãi đang dần dần bao phủ tất cả mọi người ở đây.

Người bị ngất đầu tiên trong lớp này là Như Ý.

Có lẽ, Lam Anh vẫn còn khỏe, cô ấy mới chính là người có thể chất kém nhất, gió thổi cũng có thể trở bệnh. Như Ý cũng thường xuyên bị thiếu máu mà tái xanh mặt ngất xỉu, nên mọi người cũng không quá hoảng.

"Không...Không phải!! Trán nóng... trán nóng lắm..."

Người bạn vừa la lên lúc nãy nói năng lắp bắp, dường như vẫn còn giật thót.

Lam Anh ngồi gần, thuận tay đưa qua, độ nóng trên trán Như Ý khiến tay cô như bị phỏng bất chợt rụt lại.

"Hình như nóng sốt rồi."

Mọi người nghiêm trọng nhìn qua, rồi hốt hoảng, không chỉ có bạn vừa rồi

Mà lần lượt, lần cũng có người khác bất tỉnh. Một giây trước bọn họ vẫn còn đứng đấy, giây sau đã như con rối gỗ bất tỉnh ngã vật.

Những người khác bắt đầu hoang mang, nhốn nháo ầm ĩ.

Cơ thể những người bất tỉnh nóng hầm hập như phát sốt. Giáo viên căng thẳng định đi tới sơ cứu, nhưng đồng loạt có nhiều học sinh bất tỉnh như vậy, mọi người đều vô cùng vô cùng bận rộn chăm sóc cho họ.

Bên ngoài cũng có rất nhiều tiếng ầm ĩ sợ sệt, có cả tiếng khóc lớn. Không chỉ có lớp của Lam Anh xảy ra chuyện, mà còn có nhiều..., rất nhiều người đột nhiên bị như vậy. Giáo viên cấp tốc gọi điện thoại cầu cứu, e là có bệnh dịch lạ bùng nổ. Tuy nhiên, đường điện đã sớm đứt, rất nhiều điện thoại đã mất sóng. Họ không thực hiện cách ly. Bởi triệu chứng đột ngột bất tỉnh và nóng sốt lần này không giống với bệnh S.v2. Vả lại, số người bất tỉnh đông gấp ba bốn lần số người còn tỉnh táo, họ không kịp thời gian điều chỉnh.

Lam Anh đang ở tại lớp, hiện cả lớp hơn ba mươi người thì đã có hai mươi bốn người ngất lịm. Lam Anh cùng những người còn lại thực hiện sơ cứu cho số người này, giúp họ xoa bóp cơ thể để máu tốt lưu thông. Các giáo viên thì bận rộn đến chân không chạm kịp đất, trong khi bên ngoài vẫn còn mưa lớn, ngập nước cả sân trường.

Trời ngày càng tối, càng tối.

Mọi người như đồng loạt cảm nhận được điều gì đó, tóc gáy toàn thân dựng hết cả lên, họ nhìn bầu trời.

Màu đỏ tía quỉ dị kia vẫn còn bao phủ cả khoảng chân không phía xa, thỉ thoảng uốn lượn, trông như lọn máu bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành mưa mà rơi xuống.

Hoàn Lam Anh bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng ran lên, sống lưng và đại não cảm nhận được một luồng khí lạnh toát chạy dọc. Sự lạnh lẽo nãy khiến Lam Anh run rẩy, hai tay cũng bởi vì ảnh hưởng mà run run lên bất quy tắc.

"Làm sao vậy?"

Kim Như bên cạnh ngó thấy cô như vậy, bỗng cầm lấy hai tay Lam Anh, sự lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay khiến cố ấy rùng mình, dùng sức xoa nắn: "Sao lại lạnh thế này? Để tôi xoa bóp cho".

"Không sao". Lam Anh rút tay mình lại. Cô lảo đảo hai bước đứng dậy, loạng choạng đi về phía cửa lớp.

"Lam Anh!?"

Ngọc Thảo hướng phía cô hô nhỏ.

"Thảo, ..mày đi với tao đi!"

"Đi đâu?"

"Ra cổng..."Lam Anh không biết phải nói đi đâu trong khi trời vẫn còn mưa, và ngoài đường có những dây điện chằng chịt nguy hiểm rải rác do cơn bão.

"Không được!!"

Lam Anh thoáng dừng bước.

Cô oán hận chính mình vô dụng. Cho dù cô có biết trước mạt thế thì sao... chả phải cũng vẫn là bình dân không có đường xoay sở à. Cô phải đi qua trường học của thằng em. Ngọc Thảo cô cũng muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ cô nhận thấy cơ thể mình bắt đầu không ổn rồi.

Cảm giác vô lực toàn thân, nhưng chân cô vẫn cứ đứng vững ở đấy. Xương sống lạnh toát, cơ thể cũng theo lạnh như băng. Kiểu vô lực và mất điều khiển này khiến cô rất khó chịu, giống như bị kẻ khác thao túng.

《Ký chủ. Cô sắp hóa tang thi》

Hệ Thống réo rắt gọi to trong đầu. Ký chủ còn không mau mau đi nữa, xác sống sẽ bắt đầu xuất hiện, đến lúc đó nhà trường này sẽ trở thành địa ngục.

Lam Anh tỉnh táo lại.

Sống còn mới là điều quan trọng, cô không thể ngồi chờ chết hay đợi ai đó chìa tay giúp đỡ. Tự mình phải gánh lấy thân mình trước, rồi hẵng nói chuyện bảo vệ ai khác.

Đột nhiên Ngọc Thảo lại chạy đến, sau lưng đeo cặp và tay cầm chìa khóa xe, biểu cảm vừa hoảng vừa khó coi:

"Không được, tao cũng muốn chạy về nhà, mẹ tao đang bị sốt! Nhà cũng vừa lúc không có ai hết... Mày đi với tao đi?"

Lam Anh lắc đầu: "Tao phải qua trường trung học cơ sở đón thằng em, mày về thì đi nhanh lên đi, cẩn thận!"

Dù sao khi tang thi xuất hiện, ở nhà vẫn ổn hơn là ở trường học. Lam Anh chưa biết điều này kinh khủng như thế nào. Nhưng Hệ  cô bắt đầu cảm nhận được tử khí đang vây quanh khu trường này.

Trong màn mưa, bóng cô gái dần dần khỏi cổng trường. Có giáo viên nhìn thấy nhưng họ đang rất bận, bất lực theo dõi bầu trời dần âm u hơn.

Ngay khi Lam Anh ra khỏi cổng trường,

từ phòng y tế, da dẻ của một vài người bất tỉnh trở nên xám ngắt.

Một đàn quạ đen bay ngang bầu trời. Chúng đậu trên những cành cây, im lặng chờ điều gì đó.

#