Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 19: Chương 19

Nhà kho rất yên tĩnh, trong đại sảnh đổ mấy thùng các tông nát bét, bàn ghế lăn lóc, xiêu vẹo.

Chỉ còn tiếng bước chân từ trên cầu thang bước xuống.

"Lần sau đi vệ sinh phải nói trước với mẹ nghe không, vừa rồi không tìm được con, mẹ sợ chết khiếp." Dư Cảnh Tuyết nắm tay Cảnh Bối xuống lầu.

"Con biết rồi mẹ, ba đâu ạ?" Cảnh Bối sợ sệt nhìn xung quanh, "Mọi người đi đâu hết rồi?"

"Chúng ta nhanh một chút, ba kêu phải ra ngoài." Dư Tuyết nhíu mày, tăng nhanh bước chân, "Ba của con cũng không biết chờ một chút! Dạy học đến choáng váng! Với mức lương ít ỏi đó mà tối ngày cứ nghĩ đến học sinh với học trò!"

"Đúng thật là! Đừng nói mọi người đi hết rồi nhé!" Dư Tuyết nhìn quanh, bỗng phát run, "Lại đây, Bối Bối, để mẹ ôm con."

Cạch ——

Tiếng động rất nhỏ, giống âm thanh của lon nước lăn.

Dư Tuyết ngẩn ra, giác quan thứ sáu của phụ nữ ý thức được nguy hiểm, bà gấp gáp xoay người đè lên Cảnh Bối, nằm rạp xuống đất, nín thở, bịt kín miệng con trai.

Người biến dị chầm chậm kéo đuôi tiến vào, vì chưa tìm thấy mục tiêu tấn công nên trì trệ đứng im một chỗ, nhìn chằm chằm thùng các tông không nhúc nhích.

Lồng ngực Dư Tuyết kịch liệt, bà nhìn thấy đám người biến dị qua khe hở của hộp các tông rải rác.

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ vẻn vẻn một lớp giấy mỏng manh.

"Không thể vào đấy!" Quách Vĩ một bên cầm súng chống đỡ, một bên gào lên, "Chúng ta không có thời gian! Còn dây dưa thì tất cả đều sẽ chết!"

"Em cũng không đồng ý! Anh Phi! Chúng ta nhất định phải đi!" Chu Xuân phản đối.

"Câm miệng hết đi!" Chu Cao Phi to tiếng, "Cường tử! Bê mấy ống xi măng đến chặn tạm!"

Giang Tinh Hoài bấu chặt túi bánh bao, cậu rất muốn đi cứu Lão Cảnh.

Cậu biết chỉ cần cậu liều lĩnh đặt chân vào kho hàng, Chu Cao Phi nhất định sẽ theo cậu.

Nhưng không được, cậu có thể liều mạng cứu người, nhưng không thể kéo người khác xông vào chỗ chết.

Tiếng đạn nổ ầm bên tai, đầu óc cậu ong ong.

Không còn thời gian do dự, kéo dài nữa thì tất cả đều phải chết.

Giang Tinh Hoài ôm đầu, khàn khàn mở miệng: "Đi thôi...!Anh Phi...!Đi thôi..."

Viên đạn bay xẹt qua, Chu Cao Phi không thể tin được quay lại nhìn cậu.

"Bối Bối?" Cảnh Mãn Hồng khom người đi vào, chậm rãi nhích từng bước, "Bối Bối..."

"Ba ——" Cảnh Bối mới vừa mở miệng, lại bị Dư Tuyết bịt kín.

Trên trán Dư Tuyết đầy mồ hôi lạnh, kề sát bên tai Cảnh Bối căn dặn: "Bối Bối đừng lên tiếng..."

Cảnh Mãn Hồng nghe thấy âm thanh, nhất thời dừng lại, nằm nhoài ở góc tường, ngó đầu ra thăm dò.

Nhìn thấy hai mẹ con nằm sấp trốn sau thùng giấy lớn.

Phía trước bọn họ là bốn, năm người biến dị.

Cảnh Mãn Hồng lau mồ hôi trên trán, cắn răng, chuẩn bị liều mạng nhào ra.

Đột nhiên tiếng súng bên ngoài trở nên dồn dập.

Bốn, năm người biến dị lẻn vào kho hàng bị tiếng súng hấp dẫn, đờ đẫn lê từng bước về phía cửa.

Cảnh Mãn Hồng thấy có cơ hội, cả người thả lỏng, vội vã vẫy tay.

"Đừng nói gì hết, chúng ta đến chỗ ba con nhé." Dư Tuyết nhìn qua kẽ hở, thấy đám người biến dị đã quay đi, lập tức buông Cảnh Bối ra.

"Bò qua, ngàn vạn lần không được nói chuyện." Dư Tuyết đỏ mắt, nghiêm túc dặn.

Cảnh Bối gật đầu.

Cảnh Mãn Hồng ngồi xổm ở góc tường, vành mắt đỏ ửng, cố gắng giang đôi tay mập mạp.

Dư Tuyết căng thẳng bò theo sau Cảnh Bối, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về sau.

Vào lần thứ hai Dư Tuyết quay đầu nhìn lại.

Đám người biến dị đang di chuyển đột ngột dừng lại, đồng loạt quay qua.

Cả người Dư Tuyết cứng đờ, không biết lấy đâu ra sức lực, quay phắt qua nhìn Cảnh Bối đang cố gắng bò lên trước.

Đó là con trai bà.

Một đứa nhỏ mập mạp nhưng thật ra rất nhát gan.

Người biến phát hiện mục tiêu, tức khắc vùng lên!

"Chạy đi! Bối Bối chạy!" Dư Tuyết hét lớn một tiếng, nhặt cây sào tre trên mặt đất lao về phía người biến dị, "Đến chỗ ba con!"

Cảnh Bối nghe thấy lời của mẹ, tập tễnh bò dậy, chưa kịp đứng vững lảo đảo chạy đến chỗ ba.

Phía sau cậu nhóc truyền đến tiếng mắng chửi của Dư Tuyết.

Nhưng Cảnh Bối không quay đầu lại, mẹ của nhóc rất hung, chửi nhau với người khác chưa bao giờ biết thua là gì.

Lần này nhất định cũng có thể thắng...

_______

"Chu Xuân vào cùng tôi, những người khác phòng thủ!" Chu Cao Phi thay xong băng đạn, "Quách Vĩ bảo vệ xe! Nếu không trụ được thì lập tức rời đi! Đúng rồi, ra hiệu cho xe thứ 3 xuất phát, đừng đợi nữa!"

"Anh Phi!" Quách Vĩ kéo tay hắn.

"Đại Vĩ..." Chu Cao Phi nhìn hắn, "Mấy người chúng ta xuất ngũ cũng hơn mười năm rồi nhỉ?"

Quách Vĩ sững sờ.

"Nhờ phúc các anh em, mấy năm nay mở công ty bảo an khá tốt.

Nhưng mọi người thật sự xem mình chỉ là bảo an sao?" Chu Cao Phi chậm rãi đảo mắt qua từng người anh em cầm súng, ánh mắt kiên định, âm thanh mạnh mẽ, "Chúng ta một ngày đi lính, một ngày từng khoác quân phục, thì chúng ta chính là quân nhân! Quân nhân phải bảo vệ dân chúng!"

Quách Vĩ đỏ mắt, chầm chậm buông lỏng tay.

Khi Chu Cao Phi đặt chân vào nhà kho, chiếc xe thứ 3 đã nhận lệnh rời đi.

Chỉ còn duy nhất một chiếc xe kiên trì cố thủ!

7 người đàn ông bảo vệ bên ngoài, trong xe ngoại trừ Giang Tinh Hoài và Tóc Vàng còn có tên biến thái đầu bết bị trói tay trói chân.

Giang Tinh Hoài đặt túi bánh bao xuống, cầm ván trượt, nhảy xuống xe, nhập cuộc với họ.

"Dạy nhóc chơi đùa!" Quách vĩ ném cho cậu một khẩu súng, nói đùa, "Đừng bắn vào chân ông chú này đấy!"

"Ông anh, cũng cho tôi một cái đi chứ." Tóc Vàng cũng ra theo, "Tôi cũng giỏi bóp cò lắm!"

"Cậu xài cái này." Quách Vĩ móc từ bên hông một vật hình tròn ném qua, "Nhìn cậu cao to khỏe mạnh, đảm nhận ném lựu đạn là phù hợp nhất, ném lựu đạn là một trong những kĩ thuật phức tạp của quân đội đấy!"

"Ném thế nào!" Tóc Vàng vừa đắc ý vừa lo lắng cầm đồ hiếm trong tay.

"Bước 1, Mở chốt an toàn! Bước 2, ném vào mục tiêu!" Quách Vĩ hô, "Ném mạnh vào!"

* Ôi mình mới học quân sự xong được 1 tháng ????

"Đệt..." Tóc Vàng mắng một tiếng, chạy về phía trước hai bước, xoay tròn cánh tay, ném ra ngoài.

Ầm!!

Cú nổ lớn như một đóa hồng đỏ gay gắt, đẹp và uy lực, khiến vô số người biến dị tan xác.

Nhưng dường như số người biến dị là vô tận, giết mãi không hết, từng bước áp sát họ.

Nhờ có mấy trụ xi măng nên vẫn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng nguy hiểm luôn rình rập bất cứ lúc nào.

"Không được! Đại Vĩ! Súng của tôi hết đạn rồi! Anh Phi sao còn chưa ra!"

"Tôi cũng vậy!"

"Giang Tinh Hoài! Lùi về sau!" Phó Diễn dùng báng súng đập vào một tên biến dị leo lên ống xi măng.

"Đừng lo cho tôi!" Giang Tinh Hoài cầm ván đập bay cá lọt lưới, "Vẫn là ván trượt dùng tốt nhất! Tôi mới nghĩ ra một cái tên siêu ngầu cho ẻm!"

Phó Diễn nhíu mày: "Bây giờ là lúc nào —— "

"Tên gì!" Tóc Vàng nói chen vào.

"Đập là chết!" Giang Tinh Hoài kiêu ngạo nâng cằm.

"Đồ nhà quê!" Tóc Vàng mắc ói.

"Nhuộm cái đầu vàng khè còn có mặt mũi nói tôi nhà quê à!" Giang Tinh Hoài sốc đứng hình.

"Ngày nào cũng ôm ván trượt, có từng trượt thử chưa? Sao hay ra vẻ quá!"

"Lại thách tôi?" Giang Tinh Hoài muốn trực tiếp biểu diễn cho gã coi kĩ thuật nhảy xoay 180 độ.

"Im lặng hết cho tôi!" Chu Cao Phi ôm nhóc mập vọt ra.

Chạy sau hắn là Cảnh Mãn Hồng và Chu Xuân.

"Ra rồi!" Giang Tinh Hoài sửng sốt, vui vẻ nở nụ cười, "Phó Diễn! Bọn họ ra rồi!"

"Ừm." Phó Diễn cũng cười, "Cậu lên xe trước!"

"Thầy Cảnh!" Giang Tinh Hoài kéo Cảnh Mãn Hồng.

"Ai!" Cảnh Mãn Hồng chặt chẽ nắm tay cậu, "Em không sao chứ?"

"Em không sao!"

"Đã đủ người!" Chu Cao Phi dùng răng tháo chốt an toàn, ném lựu đạn.

"Lên xe!" Chu Cao Phi nhanh nhẹn nhảy lên xe, "Lái đi!"

Ầm!!

Mọi người chen chúc trong thùng xe, cảm nhận rõ ràng luồng nhiệt nóng hổi phả vào mặt.

Xe tải nhỏ cuối cùng cũng thoát thân, toàn xe rung lắc dữ dội, băng băng rời đi.

Chẳng mấy chốc, nhà kho bốc cháy hừng hực dần trở nên nhỏ bé trong tầm mắt họ, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi.

Bốn phút sau, xe tải ra đến đường lớn.

Tốc độ xe dần chậm lại, làn gió sảng khoái mang theo mùi lúa mì thổi vào trong xe.

Giang Tinh Hoài mở túi bánh bao, phát cho mỗi người một cái, riêng Chu Cao Phi được hai cái.

"Tôi vẫn khác biệt nhất! Thì ra trong lòng nhóc Hoài nhà tôi, tôi lại đặc biệt thế này!" Chu Cao Phi bật ngón cái.

Phó Diễn nhướng mày, đưa tay lên, năm cái bánh bao lớn vững vàng nằm trong tay hắn.

Chu Cao Phi: "......"

"Giang Tinh Hoài!!" Chu Cao Phi tức giận mắng, giơ tay muốn kí đầu cậu, "Thằng nhãi con ăn cây táo rào cây sung!"

Giang Tinh Hoài vội vàng trốn sau lưng thầy giáo, Chu Cao Phi không có cách nào lôi cậu nhóc ra, đành giật luôn chiếc bánh bao trong tay Quách Vĩ mà nhai.

"Tôi muốn nói mấy câu." Cảnh Mãn Hồng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn từng người trong xe, "Các anh quay lại cứu bọn tôi, tôi thật sự rất biết ơn...!Nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng."

"Làm sao vậy...!Sao đột nhiên thầy nói thế?" Giang Tinh Hoài nhíu mày, có chút không cười nổi.

"Thầy...!Thầy..." Cảnh Mãn Hồng một tay ôm Cảnh Bối, tay kia cầm tay Giang Tinh Hoài, viền mắt chậm rãi đỏ, nghẹn ngào mãi mới thốt nên lời, "Cả đời thầy làm thầy giáo dẫn dắt các em, đứa nhỏ Cảnh Bối không được giáo dục thật tốt, phần lớn là trách nhiệm của thầy.

Nhưng thật sự tính cách thằng bé không xấu, sau này nó có làm gì nên tội, mọi người cứ đánh nó một trận là được, chỉ cần cho thằng bé đi theo, cho nó miếng ăn."

"Lão Cảnh..." Giọng nói Giang Tinh Hoài run run, "Ý thầy là sao...!Thầy nói gì em không hiểu?"

"Phiền mọi người lát nữa dừng xe ở đâu đấy để tôi xuống." Cảnh Mãn Hồng nặng nề thở dài.

"Cảnh mập, rốt cuộc thầy muốn nói gì?" Giang Tinh Hoài đứng bật dậy, không để ý va đầu cái ầm vào trần xe.

Nhưng dường như cậu không có cảm giác, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Mãn Hồng.

Đôi mắt Cảnh Mãn Hồng sưng tấy, đôi môi khẽ nhúc nhích, ông đưa tay ra, gỡ bỏ ống tay áo.

Để lộ dấu răng đẫm máu hằn trên cổ tay.

Mọi người trong xe nháy mắt cứng đờ.

Giang Tinh Hoài suy sụp, cậu không dám tin lắc đầu: "Không...!không..."

"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn vươn tay kéo cậu, "Ngồi xuống trước."

"Như vậy là sao! Thầy bị sao vậy!" Giang Tinh Hoài khóc lóc chất vấn Cảnh Mãn Hồng, "Thầy bị ngốc à! Thầy có bệnh à! Thầy...!thầy..."

"Không sao, không sao cả" Cảnh Mãn Hồng cũng khóc, ông giang tay ôm lấy Giang Tinh Hoài, "Đừng khóc, đừng khóc, thầy không có chuyện gì..."

Chu Cao Phi chứng kiến cảnh tượng này, đột nhiên quay qua hỏi Phó Diễn: "Anh Phó, anh có thể cứu ông ấy không?"

Phó Diễn trầm mặc nửa ngày, sau đó lắc lắc đầu.

"Ai nha, đừng khóc nữa." Cảnh Mãn Hồng vỗ lưng Giang Tinh Hoài, "Đúng rồi..."

Cảnh Mãn Hồng gian nan lôi từ trong túi quần một cuốn vở nhăn nhúm, "Cái này rất lợi hại, đây là đề toán nâng cao thầy soạn tay hai ngày nay, em phải cố gắng giải, biết chưa? Đừng để đến lúc thi đại học được có 4 điểm! Không hiểu chỗ nào thì hỏi tiểu Phó, học lực cậu ấy cao."

"Không, học lực của chú ấy không cao đâu." Giang Tinh Hoài khóc lóc lắc đầu, "Chú ấy chỉ mới tốt nghiệp tiểu học! Em muốn thầy dạy em! Không phải thầy là giáo viên chủ nhiệm à!"

Phó Diễn: "......"

Cảnh Mãn Hồng không nén nổi tiếng thở dài, xoa đầu cậu, tràn đầy từ ái: "Tốt nghiệp tiểu học cũng đủ phụ đạo cho em."

Giang Tinh Hoài nghe vậy còn khóc lớn hơn.

Vì vậy bạn học Phó Diễn tốt nghiệp tiểu học đành lên tiếng: "Có một cách có thể thử xem sao."

_______^_^_______

Editor: Tuyển tập 1001 nỗi buồn của Phó Diễn ???? Hết bị chê già đến bị kêu mới tốt nghiệp tiểu học =))))) tội chú toy.