Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 110: Phiên ngoại Vỡ tan (1)

Thây ngã khắp nơi.

Vết máu đọng lại thành màu đen từ bãi biển bên cạnh lan tràn đến bên trong căn cứ, nhuộm cát đá vốn trắng tinh thành đỏ tươi chói mắt. Dòng máu từ những khối thi thể cứng ngắc chảy ra, cuối cùng hội tụ lại, hình thành một con sông máu đáng sợ dữ tợn.

Thỉnh thoảng có bác sĩ mặc áo blouse trắng và nhân viên chăm sóc nhanh nhẹn nâng đi người bị thương trên chiến trường, bọn họ vội vàng như vậy, bởi vì ai cũng không biết vào lúc nào, đám biến dị thú khủng bố kia sẽ đột kích lần thứ hai!

Mà trên phiến bờ biển hẹp dài chừng tám km, có một chỗ tụ tập mười mấy người. Bọn họ đại đa số đều là tiến hóa giả bị thương nhẹ hoặc là căn bản không bị thương, cùng với hai thầy thuốc mặc áo blouse trắng hỗn loạn ở bên trong.

Trong đó một người đàn ông tuổi còn trẻ một chút nhịn không được mở miệng hô: “Tần… Tần Thượng úy, người này đã chết, ngài làm như vậy cũng không có ích gì.” Chỉ là lãng phí dị năng của ngài mà thôi.

Câu cuối cùng thầy thuốc kia hết cách nói ra, dù sao sự thật rất tàn nhẫn.

Mà Tần Sở thân ở giữa mọi người lại giống như cái gì cũng đều không nghe được.

Gió biển lạnh lẽo từ khe hở trong đám người xuyên qua thổi loạn những sợi tóc xoăn mềm mại vốn là tùy tay vén ra sau đầu của cô, chẳng biết tại sao, hiện tại mái tóc càng thêm hỗn độn vài phần. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô dính một chút vết máu cùng bùn đất, trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu, mơ hồ có giọt nước chảy ra, rồi lại ngoan cường không chịu từ trong hốc mắt rơi xuống.

Áo blouse trắng trên người cô đã bị bụi đất nhiễm bẩn, nhưng Tần Sở vốn luôn luôn chưng diện giờ phút này lại hoàn toàn không để ý quần áo bẩn loạn, mà là trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao bao phủ trên cái đầu người bị chà đạp đến vô cùng thê thảm, dùng dị năng ấm áp chữa trị.

Bạch quang lúc mờ lúc tỏ, khi rốt cục dần dần biến mất, Tần Sở mãnh liệt cắn răng một cái, bạch quang kia lại chói mắt vài phần.

Môi cô nhất thời có tơ máu chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy, chúng đều đang truyền đạt tin tức “Dị năng cạn kiệt”. Mà một màn này cũng đã trình diễn trước mắt mọi người ước chừng hơn mười lần, Tần Sở vẫn luôn không chịu buông tha mà kiên trì, một lần lại một lần cố gắng dùng dị năng.

Trên khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của Tô Duy Thượng lộ ra một loại ghen ghét khó có thể hình dung, nhưng giờ này khắc này lại không ai quan sát hắn ta, cũng lại càng sẽ không chú ý tới tươi cười nhỏ trong khóe miệng hắn ta, một tia hưng phấn chợt lóe qua.

“Tần Sở, chị vẫn nên nghỉ một chút đi. Trong căn cứ còn có rất nhiều người bị thương đang chờ chị trị liệu, chị không thể ở trong này lãng phí a!” Tô Duy Thượng sợ hãi ra tiếng nhắc nhở.

Cậu ta nói năng cẩn thận, nhìn như là đang quan tâm an ủi, nhưng trên thực tế lại ám chỉ người khác: Tần Sở giờ phút này làm như vậy là không để ý sinh mệnh nhiều người bị thương khác.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mấy tiến hóa giả cùng thầy thuốc tới khuyên giải cũng nhịn không được sôi nổi lên, mà ngay cả Ngô Kế Thanh cũng kiên trì nhìn về phía Tần Sở, khuyên nhủ cô nên sớm từ bỏ trị liệu cho… người chết này, nhanh chóng về khu chữa bệnh chủ trì đại cục.

Tần Sở nâng lên cặp mắt đẹp mỏi mệt kia, không lộ vẻ gì quét Tô Duy Thượng một cái, sau đó lại mang theo ánh mắt binh tinh tiếp tục nhìn về phía những người khác. Tầm mắt quét một vòng từng người, Tần Sở rốt cục vẫn là cắn chặt răng, thanh âm bi thương đau đớn từ trong hàm răng phun ra: “Để tôi… thử một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thôi…”

Thanh âm kia dần dần phiêu tán trong gió biển gào thét, lệ nóng rốt cục từ hốc mắt nhịn không được rơi xuống, bị gió thổi đi.

Cảnh Hạ… Cảnh Hạ, cứu không được nhóc, chị đây nên đối mặt thiếu gia như thế nào? Chị phải đối mặt với câu “Tần tỷ” kia thế nào? Chị làm sao có thể quên đi bộ dáng lúc này của em, tựa như từng con dao khắc vào lòng chị…

“Tần Thượng úy!”

“Tần Thượng úy, ngài không sao chứ?!”

“Nhanh chóng nâng Tần Thượng úy trở về, để người đến… mang thi thể Cảnh Hạ đi.”

Đám người bởi vì Tần Sở bỗng nhiên ngã xuống mà bối rối, mỗi người luống cuống tay chân nâng một người một… Thi này về khu chữa bệnh.

Gió biển sau lưng bọn họ phất qua, vẫn là mát mẻ vài tỷ năm không một tia biến hóa kia, thổi bay đi máu tanh tràn ngập trên bờ biển kia. Vết thương chiến tranh khắp nơo, nhưng địa cầu lại chưa bao giờ thay đổi.

Kỷ Xuyên Trình mới vừa dừng lại ở căn cứ N thị, chưa được nửa giờ, tin tức đàn biến dị thú đánh bất ngờ căn cứ S thị liền truyền đến.

Tại trong nháy mắt nghe được tin tức kia liền nhận định đối phương có mưu kế “Điệu hổ ly sơn”, nhưng anh lại chẳng làm gì được. Anh dẫn theo hơn mười tiến hóa giả tinh anh căn cứ S thị đi vào căn cứ N thị, cứu viện đối phương bị đại quân thú biến dị vây khốn giết chóc hai ngày nay.

Nhưng anh trăm triệu lần không nghĩ tới, chỉ mới có 2 ngày, bọn thú biến dị lại dám làm một lần điệu hổ ly sơn.

Phần lớn tiến hóa giả tinh anh trong căn cứ S thị đều bị anh mang đến, mà anh hiện giờ lại còn không cách nào bớt thời giờ nhanh đi về trợ giúp, chỉ có thể giải quyết chuyện căn cứ N thị trước tiên, mới có thể thoát thân.

Chỉ huy bộ đội tiêu diệt sạch sẽ những con thú biến dị cuối cùng, Kỷ Xuyên Trình đã một ngày một đêm không chợp mắt. Cho dù là anh, giờ phút này cũng không khỏi bóp nhẹ một chút huyệt thái dương, cảm thấy trong đầu từng đợt chóng mặt.

Ngay sau đó, anh thong thả mở hai mắt, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngả ra sau.

“Kỷ Thiếu giáo!”

“Kỷ Thiếu giáo, ngài không sao chứ?”

Thân thể theo bản năng giúp Kỷ Xuyên Trình ổn định thân hình, anh một tay chống bàn, một bên xua tay giải thích mình không có việc gì. Khi tất cả mọi người ly khai sở chỉ huy ra ngoài phân phối công tác, Kỷ Xuyên Trình rốt cục nhịn không được mà nghiêng ngả, cả người đều dựa vào cạnh bàn lạnh như băng cứng rắn bên cạnh.

Kỷ Xuyên Trình chậm rãi nâng lên tay phải, kinh ngạc nhìn ngón tay của mình.

Chỉ thấy ngón tay kia gầy yếu thon dài, chỗ các đốt ngón tay có vài đạo vết thương nhợt nhạt màu trắng, khớp ngón tay nhô ra, ánh sang chói mắt từ cửa sổ chiếu vào, khiến làn da sáng lên.

Kỷ Xuyên Trình thong thả nắm chặt lại ngón tay, tầm mắt anh lại nhìn chằm chằm vào một vết thương dài nhất trên mu bàn tay kia, thật lâu không dời.

Đó là lúc anh mười chín tuổi bị thương.

Lúc ấy cảnh Hạ mười bốn tuổi, anh thật vất vả trở về b thị, liền đi Cảnh gia bái phỏng. (lol, thấy mama rồi, hai chẻ cách tuổi nhau mà tui edit mấy (chục) chương đầu thành bằng tuổi dồi, vcl. =))))))

Cảnh hạ lúc ấy tới thời phản nghịch, Cảnh lão gia lại sớm đã tạ thế căn bản không có người quản nổi cậu, cậu vậy mà dám cầm đao khoa tay múa chân cùng Tô Duy Thượng. Nhưng dù cho phẫn nộ sinh khí như thế nào, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, hơn nữa Cảnh Hạ cũng căn bản không có gan động thủ.

Đối tượng bị đao xuống tay lúc ấy không phải là Tô Duy Thượng, Cảnh Hạ tuổi trẻ khí thịnh, bị đối phương nói mấy câu liền tức giận đến mức muốn động thủ. Vì thế, chỉ có thể tức giận tự minh xẹt đao về phai mình, rất có một loại khí thế liều mạng.

Kỷ Xuyên Trình ngay lúc đó cầm lại tay Cảnh Hạ, đao kia liền không lưu tình chút nào mà từ mu bàn tay phải của anh xẹt qua. Máu ấm nhất thời có thể thấy được xương trên mu bàn tay chảy xuống, thấm cổ tay áo sơmi màu trắng ướt nhẹp.

Vết thương sâu thế nào Kỷ Xuyên Trình đều gặp qua, nhưng lúc ấy anh lại chưa bao giờ cảm giác qua cái loại đau đớn này.

Đó là một loại thống khổ từ đáy lòng tràn ra đến toàn thân, anh nhìn thiếu niên trước mắt bị khi dễ đến thảm, đau lòng một tay ôm đối phương vào trong ngực.

Anh chỉ đi một năm, là người nào, dám khi dễ cậu như vậy?

Kế tiếp là lần Tô Duy Thượng gần mười tuổi bị bắt dọn ra ngoài ở, hanh làm chủ cho Cảnh Hạ một lần, nhìn qua là đạt được thắng lợi, nhưng từ đó về sau, mỗi khi Kỷ Xuyên Trình nhìn đến ánh mắt thối độc giấu sau ánh mắt đáng thương của Tô Duy Thượng kia, đều cảm thấy từng đợt lo lắng.

Anh bảo hộ hảo thiếu niên tâm ái, thế cho nên căn bản không thể đánh đồng cùng Tô Duy Thượng âm ngoan độc lạt ẩn dấu ở sau lưng như vậy.

Một người là đặt ở trong tim, một người là bị anh vứt bỏ như giày rách.

Là một con người, sẽ có thiên vị. Tô Duy Thượng cho tới bây giờ không trêu chọc anh, nhưng vì Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình chính là chán ghét Tô Duy Thượng.

Không cần bất luận lý do đặc biệt gì, cũng bởi vì hắn ta là Tô Duy Thượng.

Mày của Kỷ Xuyên Trình hơi hơi nhăn lại, thần sắc của anh thật khó coi, không chỉ có bởi vì vài ngày không chợp mắt, chỉ huy tác chiến hao tổn tinh thần suy yếu, càng là bởi vì cảm giác khốn cùng từ chỗ sâu trong đáy lòng chậm rãi tràn ngập lên.

Toàn bộ trái tim giống như bị ai đâm từng nhát, anh dùng vết thương trên mu bàn tay đặt vào trên ngực trái, lại một chút cũng không hoãn được cái loại cảm giác trống rỗng thật lớn này.

Giống như, có gì đó rất trọng yếu bị mất đi.

Rốt cuộc… Tìm không được.

Đây là cái cảm giác kỳ quái gì?

Ở sâu trong nội tâm Kỷ Xuyên Trình mơ hồ có một loại dự cảm bất thường xuất hiện, nhưng anh lại theo bản năng chặn tính khả năng này, bức bách chính mình không được tin tưởng loại mê tín không rõ đó.

Sự tình căn cứ N thị xong, Kỷ Xuyên Trình một khắc cũng không tạm ngừng liền mang theo vài người tín nhiệm cùng chạy về căn cứ S thị. Lúc ấy, thân thể anh đã sớm mệt mỏi gào thét muốn nghỉ ngơi, nhưng anh không ngừng chạy về.

Mỗi khi tới gần cái nơi kia một km, tâm của anh liền càng thêm đau một phần.

Mà khi đến căn cứ S thị, chỗ cảm giác trống rỗng thật lớn trái tim anh sớm bị run rẩy đau đớn che dấu. Mỗi một lần trai ti nảy lên đều cảm giác như thượng đế thương hại tiếc hận, cho anh từng giây từng phút thời gian đi vào đống đất đá hỗn độn này, đi qua mọi người đang giật mình hành lễ, đi vào… khu chữa bệnh nặng nề áp lực.

Trong chớp mắt nhìn đến Tần Sở, Kỷ Xuyên Trình mặt không đổi sắc nhìn Tần Sở đột nhiên rơi lệ.

Người này lớn lên cùng anh, đợc anh xem như một người chị, cho dù anh là thiếu gia, nhìn qua hai người vẫn luôn thuộc loại quan hệ thuận theo, nhưng Kỷ Xuyên Trình lại biết, Tần Sở dù sao cũng là người vùng cấm, cô cũng có được ngoan cường cùng cứng cỏi của bộ đội.

Mà hiện giờ, hai người bọn họ là người thuộc vùng cấm cuối cùng còn lại trên thế giới.

Chính là anh lúc này lại nhìn thấy, nước mắt như hạt đậu không ngừng mà từ hốc mắt Tần Sở từng dòng chảy xuống, thấm ướt gương mặt vốn là tiều tụy tái nhợt. Lông mi run nhè nhẹ, cả người đều run rẩy đi tới phía anh.

Kỷ Xuyên Trình theo bản năng muốn xoay người về phía sau, đi khỏi cái phòng bệnh trầm mặc này. Nhưng thân thể anh không có làm ra động tác, ngược lại là phẳng phiu như trước đứng ở nơi đó, vẻ mặt trấn định bình tĩnh nhìn Tần Sở rơi lệ đầy mặt đi tới phía mình, hơi hơi nhăn mày, thấp giọng hỏi: “Cảnh Hạ đâu?”

Cái thanh âm này ngay cả bản thân anh cũng không biết làm sao từ trong cổ họng phát ra.

Trên  khuôn mặt xinh đẹp của Tần Sở loang lổ nước mắt, nước mắt cô cũng sớm đã khô cạn, nhưng khi nhìn đến người đàn ông cường đại tuấn mỹ này, cô vẫn nhịn không được rơi nước mắt xuống, dùng thanh âm run rẩy khàn khàn thấp giọng mà nói:

“Thiếu gia, tiểu hỗn đản… Không còn nữa rồi.”