Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 114: Phiên ngoại Vỡ tan (5)

Đại khái là giận quá mà cười, Tần Sở hỏi ngược lại: “Hai đánh hai, như vậy là ỷ thế hiếp người? Huống chi, Ngô Kế Thanh cũng không đứng ở bên cạnh cậu?”

“Cô!” Ngô Kế Thanh lúc này cũng chật vật, nhưng gã cũng hiểu được thế cục hiện tại đối với mình không có lợi. Hơn nữa trên thực tế, trong lòng của gã cũng bắt đầu có chút hoài nghi Tô Duy Thượng. Gã không tự giác lui về phía sau một bước, bởi vì bước chân nhỏ, cơ hồ không có người phát giác, nhưng cứ như vậy, Tô Duy Thượng lại hoan toan bại lộ trong tầm mắt Tần Sở.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Kỷ Xuyên Trình vẫn như trước đạm mạc trầm tĩnh giống như mặt hồ, nhưng tầm mắt của anh lại giống như lửa, gắt gao quấn quanh Tô Duy Thượng, khiến sắc mặt hắn ta đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông trầm mặc này bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, trên nét mặt hỗn loạn hiện lên một tia bi thương: “Tô Duy Thượng, nói cho tôi biết, cậu vì sao… Muốn giết em ấy?”

Trong thanh âm không còn bi thống phẫn nộ vừa rồi, có chăng chỉ là một loại tuyệt vọng không có kết quả, tựa hồ chính là đang hỏi một chuyện thực sự đơn giản, mà có đáp án hay không, lúc này cũng đã không còn quan trọng như thế.

Tô Duy Thượng nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỷ Xuyên Trình nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ha ha ha ha! Kỷ Xuyên Trình, anh đang cầu xin tôi sao?” Tiếng cười của hắn ta thập phần điên cuồng.

Tần Sở thấy thế, buồn bực nói: “Tô Duy Thượng, cậu như vậy là thừa nhận?! Cậu vậy mà có thể làm ra loại chuyện này…”

“Tôi muốn biết, mày vì sao nhất định phải làm thế. Chuyện này đối với cậu không có bất luận chỗ tốt gì, một khi bại lộ ra lại càng khó khăn hơn, nhưng vì sao?” Thanh âm thanh lãnh trầm thấp của Kỷ Xuyên Trình khẽ run run, Tần Sở kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy trong vành mắt của anh tất cả đều là tơ máu đỏ bừng, chậm rãi mở miệng: “Tôi van cầu cậu, Tô Duy Thượng.”

Nghe được Kỷ Xuyên Trình khẩn cầu, cảm xúc Tô Duy Thượng đã từ từ bình phục lại.

Hắn ta lạnh lùng nhìn người đàn ông đã yếu ớt đến mức đã không thể tiếp tục cậy mạnh kia,tình cảm lưu chuyển trong mắt đã phức tạp đến khó có thể cho người thấy rõ. Qua hồi lâu, hắn ta bỗng nhiên cười mở miệng: “Chính là như vậy, chính là bởi vì các người đều như vậy, tôi mới hận không thể…” Thanh âm đột nhiên cất cao: “Hận không thể giết chết nó!!!”

Nói xong lời thú nhận cuối cùng, Tô Duy Thượng lại tiếp tục điên cuồng hô: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Hai đứa đều là người Cảnh gia, dựa vào cái gì tao ngay cả tư cách họ Cảnh đều không có! Dựa vào cái gì, cũng bởi vì Cảnh Hạ có một người mẹ tốt sao? Tao có tư cách lựa chọn mẹ của mình sao? Tao chẳng lẽ muốn có một người mẹ tiểu tam (chỉ kẻ thứ ba) xấu xa vô sỉ, lấy cơ mật thương nghiệp, bắt cóc vơ vét tài sản như vậy sao! Những thứ đó cũng không phải tao lựa chọn, dựa vào cái gì tao cùng Cảnh Hạ lại khác nhau như vậy, dựa vào cái gì…”

“Tô · Duy · Thượng!” Trong thanh âm Kỷ Xuyên Trình đã không còn có bình tĩnh thong dong thường ngày, anh lớn tiếng bác bỏ: “Chưa từng có người bạc đãi mày, cho mày ăn mặc, nuôi cậu lớn lên, mà ngay cả bác Cảnh cũng thiên vị mày, ngay cả Ngô Kế Thanh đều bởi vì mày mà bạc đãi Tiểu Hạ, mày rốt cuộc còn không hài lòng cái gì! Thế giới không phải chuyển động vòng quanh mày, mày đã có được rất nhiều thứ, cái gì cũng lấp không nổi nội tâm tham lam của mày, mày…”

Thanh âm nghẹn ngào ngừng lại, lời nói bi thống tới cực điểm kia giống như đã tiêu hao hết mọi tâm lực của anh, người đàn ông vẫn luôn kiên trì cố chống đỡ, giờ phút này rốt cục vì nguyên nhân căn bản bé nhỏ không đáng kể kia mà đau lòng tới cực điểm.

Cũng bởi vì nguyên do nhỏ bé vô vị như vậy, anh vĩnh viễn mất đi người anh đặt ở trên đầu quả tim kia.

Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, liền vì nguyên nhân anh suy nghĩ trăm ngàn đều thật không ngờ, người này dám làm ra việc trái đạo đức nhân luân như vậy!

Vì sao!

Vì sao!

Vì sao nguyên nhân lại là như vậy!

Vì sao…

Nguyên nhân nhỏ bé đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi, khiến anh cảm thấy áy náy, khiến anh cảm thấy…

thì ra hết thảy đều là anh sai.

Anh bảo hộ người kia thật tốt quá. CHỉ một lần bắt cóc, khiến cho anh đắp nặn cho người kia một tường vây cao chót vót, cách ly cậu cùng những thứ nguy hiểm, lại quên nghĩ rằng muốn bảo vệ, căn bản nhất chính là làm cho người kia tự trở nên mạnh mẽ!

Vì sao vậy… Vì sao!

Chất lỏng nóng hổi từ trong con ngươi Kỷ Xuyên Trình nhỏ xuống phía dưới, theo đường cong kiên nghị rơi xuống mặt đất, tạo thanh một cái hố. Hận ý cùng áy náy giờ phút này tràn ngập trái tim vỡ nát của anh, đến lúc này, anh lại bỗng nhiên chậm rãi câu môi cười khẽ lên.

Kỷ Xuyên Trình rất ít cười, bởi vì lưng đeo gánh nặng rất nhiều, dẫn đến bản năng quên sung sướng.

Mà hiện giờ, anh lại dùng một loại tươi cười bình thản giải thoát nhìn Tô Duy Thượng kinh hãi phát run, cứ như vậy nhìn hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mở miệng: “Tô Duy Thượng, tao rất ít khi tức giận.”

Tần Sở cả người tóc gáy đều dựng đứng lên, cô không kìm lòng lùi một bước. Bởi vì thời gian ở chung quá nhiều, làm cho cô có đầy đủ cơ hội hiểu biết người người đàn ông này, biết rằng… Giờ phút này lửa giận của anh ngập trời hùng hồn như thế nào.

Tô Duy Thượng há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Kỷ Xuyên Trình cũng căn bản là không tính nghe câu trả lời của hắn ta, nước mắt trên hai gò má cũng đã dần dần khô cạn. Con ngươi tối đen thâm thúy giờ phút này giống như một ao nước lặng thật sâu, không có một chút tình cảm, không có một chút xúc động, dùng một loại ánh mắt đối đãi người chết mà nhìn Tô Duy Thượng hồi lâu, nói: “Hiện tại, tao rất tức giận, tao cực kỳ tức giận, tao thật sự… Tức giận vô cùng.”

Hậu quả người đà ông này tức giận là cái gì?

Tần Sở chỉ sợ đời này đều không muốn nhớ lại.

Huyết sắc tràn ngập mọi nơi, vị rỉ sắt tràn ngập trong không khí. Ánh mắt hoảng sợ cuối cùng của Tô Duy Thượng, tư thái không ngừng cầu xin tha thứ hèn mọn kia, đều vĩnh viễn ghi khắc trong lòng Tần Sở, cuộc đời này khó mà quên được.

Mà sau khi kết thúc một màn huyết tinh tàn bạo, cho dù là Tần Sở, cũng không tự chủ được lảo đảo lui lại mấy bước, giật mình nhìn người đàn ông cả người là máu kia. Trên người của anh có vài vết thương, sâu nhất đã có thể nhìn thấy xương cốt, cũng không ít máu chảy tràn xuống phía dưới.

Mà ở bên kia, trừ bỏ Tô Duy Thượng sớm đã không có hô hấp, chỉ còn lại có Ngô Kế Thanh xụi lơ trên mặt đất, mặt cắt không còn một giọt máu.

Tần Sở môi hơi hơi mấp máy, khi cô muốn mở miệng, mới phát hiện không biết khi nào, mình sớm đã run rẩy cả người. Đối mặt hoàng đế Tu La xa lạ như vậy, cô cũng bắt đầu sợ hãi, nhưng hơn hai mươi năm làm bạn kia lại làm cho cô dần dần bình tĩnh lại, dùng thanh âm khẽ run vội la lên: “Thiếu gia… Tôi tới giúp ngài trị liệu một chút, thương thế ngài rất nặng, cần…”

“Tần Sở.”

Thanh âm cứng ngắc giống như máy móc, đánh gãy lời Tần Sở nói. Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình khẽ ngẩng đầu nhìn về phía không trung xanh thẳm trong suốt như trước, chậm rãi hỏi: “Tôi những năm gần đây… Có phải làm sai cái gì hay không?”

Tần Sở miễn cưỡng cười nói: “Ngài không làm sai bất cứ chuyện gì, ngài chỉ là vì tốt cho cậu ấy, không phải…”

“Không nên để cậu ấy cách ly những thứ dơ bẩn đó, không nên mù quáng tin tưởng thực lực của mình, lại càng không nên… Lại càng không nên dùng phương thức tự cho là đúng, làm một ít chuyện tự cho là đúng, cuối cùng… Lại căn bản cái gì đều không làm được.”

Tần Sở á khẩu không trả lời được.

Ngày đó, Kỷ Xuyên Trình mang thân ảnh phẳng phiu cao lớn đứng trên bến tàu, một chữ cũng không nói, chính là cứ đứng như vậy. Thân ảnh lây dính vết máu đó toàn bộ biến mất trong vòng ôm ấp của tịch dương ấm áp, khi tia ánh sáng cuối cùng biến mất, không trung dần dần tối xuống, anh bỗng nhiên cúi đầu, nhìn mặt sông chậm rãi kia, không biết đang suy tư những thứ gì.

Người căn cứ S thị sớm đã dẫn hai người nằm trên mặt đất đi an trí, Tần Sở nhiều lần muốn mở miệng trị liệu, mỗi lần dù cố đến mấy đều không thể nói ra.

Không khí dần dần lạnh lẽo, ban đêm không có dương quang, càng thê hàn đến hiu quạnh.

Ngay tại lúc Tần Sở mờ mịt do dự, một giọng nam trầm thấp khàn khàn bỗng nhiên đánh vỡ không khí yên lặng này: “Tần Sở, tôi mệt muốn chết rồi.” Ngữ khí cô đơn hiu quạnh, mang theo một loại chán đời vô lực làm Tần Sở sợ hãi.

Trong lòng Tần Sở ẩn ẩn có một loại dự cảm bất thường hiện lên, nhưng cô lại chủ quan áp cái loại cảm giác này xuống, cười gượng nói: “Thiếu gia, chúng ta vẫn nên đi về trước đi. Hôm nay vừa mới ký hiệp định, chúng ta còn cần an bài thỏa đáng…”

“Tần Sở, tôi thật sự mệt muốn chết.”

Tần Sở cấm nín, không nói nữa. Trong ánh mắt cô dần dần có nước mắt ấm áp bắt đầu tập hợp, nước mắt trên lông mi chuyển động. Trong gió đêm, thân mình đơn bạc của cô cũng không khỏi run rẩy lên, cô bắt đầu sợ hãi, cô bắt đầu thấp giọng hô: “Thiếu gia, chúng ta đi thôi! Không nhanh trở về, người trong căn cứ sẽ lo lắng!”

“Tần Sở, chúng ta biết nhau đã bao lâu?”

“Hai mươi ba năm lẻ chín tháng.”

“Tôi cùng em ấy thì sao…”

Tần Sở trầm mặc.

“Là đúng hai mươi năm lẻ 15 ngày a.”

Nghe thanh âm kia mang ý giải thoát cùng vui sướng, Tần Sở rốt cuộc nhịn không được: “Thiếu gia, cầu ngài xuống đây đi! Chúng ta cần phải đi, không đi những người khác sẽ sốt ruột! Chính là điều ước mười năm hòa bình, nhân loại chúng ta cùng thú biến dị còn rất nhiều năm tiếp tục chiến đấu, ngài nếu không ở… Ngài nếu không ở…”

Tiếng khóc nức nở đã khiến Tần Sở rốt cuộc không thể tiếp tục nói chuyện.

Nhưng Kỷ Xuyên Trình vẫn không quay đầu lại.

Anh tha thân thể bị thương mệt mỏi, giống như một cây tùng cao ngất, sừng sững trên cảng cự thạch. Một chút ánh sáng phiếm xanh cuối cùng đã quét qua bóng đêm tới gần đến đường chân trời, anh giống như một chút đều nghe không được lời Tần Sở nói, chỉ bỗng nhiên duỗi tay, giống như muốn chạm đến tia sáng sắp biến mất kia.

“Thiếu gia!!!”

“Ầm —— “

Tiếng rơi xuống nước thật lớn khiến thanh âm cực kỳ bi thương của Tần Sở không còn áp chế phóng xuất ra, cô một chút đều không chần chờ nhanh chóng chạy lên trước, mãnh liệt nhảy xuống nước.

Cô tìm thật lâu thật lâu.

Toàn bộ căn cứ S thị tìm thật lâu thật lâu.

Đêm hôm đó, nước sông Hoàng Phổ thật sự chảy xiết quá mức, tựa hồ như tràn đầy bất lực bi thống tuyệt vọng trong lòng của một người, chúc phúc người nọ sẽ gặp người ấy, đến một nơi không còn đau khổ.

Nơi đó, có Cảnh Hạ.

Chỉ cần có Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình sẽ không cô độc.

Anh còn nợ gười đó một câu, một câu dấu sâu trong lòng hai mươi năm.

Đó là một câu “Anh yêu em”vẫn luôn không có can đảm mở miệng, qua năm tháng lên men đã không còn đơn thuần đơn giản như nó đã từng. Nó dính vô số máu tươi, dính vô tận nước mắt, dính sinh mệnh của hai người, vĩnh viễn biến mất tại thế giới này.

Cái chết, chưa bao giờ là kết thúc.

Mà là một loại ——

giải thoát chờ đợi đã lâu, rốt cục đã đạt được.

———

Mười năm sau, khi nhân loại trên địa cầu đều đề phòng cảnh giác thú biến dị lần thứ hai đột kích, hòa bình thế giới nặng nề lại làm cho bọn họ hoàn toàn đầu óc lơ mơ, chỉ có thể nghĩ rằng đám thú biến dị kia đã không còn ý muốn khai chiến.

Bọn họ vĩnh viễn không biết chính là, mười năm trước, người vương giả một thân hắc y, màu da tái nhợt kia đã từng đứng trên đầu Hổ Kình biến dị khổng lồ, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn một khối thi thể từ phương xa trôi tới kia, trầm mặc hồi lâu.

Từ đó về sau, nó liền chọn một tòa đảo nhỏ nhất đơn độc, vĩnh viễn ngồi bên cạnh một cây dừa cao nhất giữa đảo.

Nó lơ lửng trong không khí, dưới thân lại giống như có một ngai vàng vô hình, giúp nó có thể tựa vào thân cây mạnh mẽ tráng kiện, nhìn chằm chằm vào đường chân trời xa xôi xanh thẳm, ngẩn người.

Hổ Kình biến dị và Conger biến dị chờ đợi tròn một năm sau, rốt cục vẫn quyết định rời đi, chính là mỗi tháng lại đến thăm một lần. Tại trong lòng chúng nó, Vua đại khái chỉ là tìm được một loại trò chơi tương đối thú vị, muốn vượt qua mười năm nhàm chán hoang vu này.

Nhưng mà, chúng nó lại thật không ngờ.

Ngắn ngủn hai năm sau, lúc con thú biến dị ấy đã ngồi tận 30 năm. (Giải thích chút, 10 năm trước + 20 năm sau = 30 năm)

Tại ban đêm lặng yên không tiếng động, Vua tàn nhẫn nguy hiểm bỗng nhiên chậm rãi gợi lên khóe môi, trên mặt tái nhợt tuấn mỹ lộ ra một tia tươi cười đột nhiên giải thoát. Nó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm mênh mông đến căn bản nhìn không hết rực rỡ, thấp giọng cười nói: “Ái tình của nhân loại sao… Thật sự là, rất cô độc a.”

Ngày kế, vị Vua này vĩnh viễn nhắm mắt.

Nhân loại cô độc, Kỷ Xuyên Trình lựa chọn cái chết.

Thú biến dị càng cô độc, Vua độc nhất vô nhị lựa chọn cái chết.

Nước biển vẫn như cũ cuồn cuộn vô ngần như trăm ngàn năm qua, khi thì cuồng phong, khi thì bình lặng. Nó chảy xuôi trên địa cầu vài tỷ năm, chứng kiến lục địa di chuyển, sinh mệnh tiến hóa, mà hiện giờ, nó cũng chứng kiến  ——

Một người bởi vì cô độc mà lựa chọn cái chết.

Một người bởi vì tuyệt vọng mà lựa chọn cái chết.