Mặt trời thật đẹp và em cũng vậy

Chương 1

Tháng ba là tháng bắt đầu của mùa xuân. Vào đầu tháng ba, tiết trời mát mẻ và ấm áp. Khí trời se lạnh, gió thổi man mác. Từng đợt gió nhẹ thoảng qua, cành lá khẽ lung lay để lộ ra những giọt sương long lanh huyền ảo. Mặt trời vừa mới nhô lên tỏa ánh nắng sưởi ấm vạn vật. Chim hót ríu rít đón chào ngày mới. Trên những cành lá, những nụ non xanh mơn mởn tràn trề nhựa sống.

Nhưng vẽ đẹp này vẫn chưa bằng vẻ đẹp xinh xắn, ngây thơ của cô gái ấy.

Lý Nhã Tịnh, bạn đã thấy chưa?

Cô ấy kia kìa, đó, đó, người đang ngồi trong góc bàn cuối cùng.

Làn da trắng mỏng manh như sữa, mái tóc đen dài xỏa ngang lưng, đôi mắt hai mí to tròn rất có hồn.

Nhã Tịnh, người nóng hừng hực, trên tay cầm một quyển sách chẳng biết sách gì, nhưng trên mặt đã lấm tấm đầy mồ hôi, má ửng đỏ. Mặc dù trời màu xuân đã không còn lạnh như trước nhưng cũng không nóng đến mức khiến Tịnh Tịnh "đau khổ" như thế.

Bây giờ là giờ ra chơi, cả lớp đã không còn ai nữa, cô nàng lấy cuốn sách kì lạ này ra đọc. Đang trong cơn say mê, chợt, một bàn tay nắm lấy, quyển sách và giựt nó ra khỏi tay cô, Nhã Tịnh tức tối, định giựt lại thì chợt nhận ra trước mặt mình là giáo viên quản nhiệm hung dữ của cô, Nguyệt Minh. Bà cô Nguyệt Minh hay còn gọi là bà chằng, là biệt danh của lớp đặt cho cô ấy.

"Cô ơi, trả cho em đi ạ." Nhã Tịnh ấp úng, không dám nhìn thẳng "bà chằng".

Cô Nguyệt Minh giận không thể nói nên lời, sau cùng mới có thể nói ra được câu "theo tôi lên phòng giáo viên."

Cô nàng mở to mắt tròn xoe, vừa sợ hãi vừa hốt hoảng "Thôi rồi, kì này toi mất." Nhã Tịnh nghĩ ngợi, bàn tay nhỏ tự đánh vào đầu mình, nhục nhã, đi theo cô trước mặt tất cả bạn bè.

Nguyệt Thiền và Thanh Nhã sợ Tịnh Tịnh gặp chuyện, bèn len lén theo sau. Hai cô nàng vụng trộm nghe lén bên ngoài phòng giáo viên.

"Em có biết năm nay là năm lớp 12, là năm cuối cấp, kiến thức năm nay vô cùng nặng, các bạn của em đều đang cố gắng giành giật để được vào ngôi trường danh tiếng nào đó. Còn em thì sao? học hành thì luôn bét lớp, đã vậy còn đọc những thứ vô bổ này. Em định ở lại trường học thêm mấy năm nữa?"

Tiếng đập bàn khá mạnh, dường như là cuốn sách vừa bị cô quản nhiệm quăn xuống. Thì ra, cuốn sách viết về các vấn đề sinh lý tuổi mới lớn!

Nhã Tịnh không biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết cuối đầu nghe mắng.

Khuôn mặt xinh đẹp kia đã biến sắc từ lúc nào. Vừa thấy Tịnh Tịnh lảo đảo bước từ phòng giáo viên ra, Nguyệt Thiền và Thanh Nhã liền chạy tới đỡ bạn.

"Lần này mình chết toi thật rồi, bà chằn đó đòi gọi cho mẹ, kì này về ăn no đòn." Tiểu Tịnh xụ mặt, chán nản nhìn hai cô bạn trước mặt mình.

Thanh Nhã đánh một phát lên trán Nhã Tịnh khẽ mắng "Ai bảo cậu không biết tìm chỗ mà đọc."

Nguyệt Thiền liền hùa theo mắng mỏ tiểu Tịnh Tịnh "phải đấy, tớ chưa thấy ai mà tự nhiên như cậu luôn ấy."

Nhã Tịnh dẫy ra khỏi hai người đứng hai bên, mếu máo "các cậu không bênh tớ, còn bảo thế, tớ dỗi đấy."

Thanh Nhã, Nguyệt Thiền liền chạy tới làm theo ý Tịnh Tịnh, cô gái vừa trong 17 tuổi này cứ như một chú mèo đáng yêu ôm cuộn len lăn lộn trên nệm ấm.

*************************

"Không! con không học thêm đâu, 12 năm nay có bao giờ mẹ bắt con học thêm đâu, tự nhiên bây giờ lại bắt con học thêm." Nhã Tịnh tức tối gào lên.

Tịnh Tịnh liền "được thưởng" ngay một cái lườm sắc bén từ mẹ khiến cô rùng mình "Cái con bé này! Học thế thì con định làm sao tốt nghiệp đại học? Lại còn rãnh rỗi đọc những thứ này. Mẹ sẽ cho con bận rộn."

Nhã Tịnh dậm nhẹ chân xuống sàn, nũng nịu "Mẹ!"

Tiếng nhạc dịu nhẹ, làm giảm bớt tinh thần căng thẳng của Nhã Tịnh, cô ngâm mình trong bồn nước ấm, huyền huyền ảo ảo che lấp cơ thể xinh đẹp kia, Khói nhẹ bốc lên càng làm hình ảnh này trở nên đẹp mê hoặc người nhìn. Bỗng, tiếng mẹ cô gọi vội "Tịnh Tịnh! Thầy dạy thêm của con tới rồi này. Tiểu Tịnh Tịnh trong tình trạng khỏa thân hốt hoảng, chạy ra khỏi bồn tắm, mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài. Vừa đứng trước cửa Nhã Tịnh đã thấy bóng dáng cao lớn của chàng trai trạc tuổi 27 hay 28, có vẻ khá lớn tuổi. Càng bước lại gần anh ta, cô mới càng nhận ra anh ta rất đẹp. Đôi mắt phượng hoàng quyến rũ, cánh mũi cao rộng thanh mảnh, xương quai hàm hiện lên rõ rệt mỗi khi anh ta nói, khiến vẻ đẹp kia trở nên vô cùng hoàn hảo. Mẹ cô đưa tay về phía anh ta, giới thiệu "Đây là anh Hạ Tử Đằng, là con trai của bạn mẹ, sau nà sẽ kèm cho con." Mặc dù đẹp trai đấy, nhưng cũng chẳng liên quan gì tới việc học của cô ấy, Nhã Tịnh nhìn chàng trai kia từ đầu tới chân, mệt mỏi đáp.

"Dạ."

Hạ Tử Đằng đưa bàn tay to lớn ra trước mặt, cất giọng nói tuy nghe có vẻ lạnh lùng nhưng chẳng hiểu sao Nhã Tịnh cảm thấy anh lại rất ấm áp.

"Hợp tác vui vẻ."

Nhã Tịnh trong vô thức đưa tay lên, bắt tay với anh. Dịu dàng đáp "vâng, hợp tác vui vẻ."

Một cách thần kì nào đó, một sức mạnh kì lạ nào đó khiến cô nàng từ không muốn học, bây giờ lại ngoan ngoãn học hành chăm chỉ.

Ngoại trừ Toán, Lý, Hóa học không tốt lắm, những kiến thức khác của Tịnh Tịnh rất khá, nếu ai đó thử hỏi cô mấy thứ trên trời dưới biển như hệ mặt trời có bao nhiêu hành tinh, cô có thể đọc ra làu làu ngay. Thậm chí, cô có thể ngồi yên lặng cả ngày để vẽ một tấm bản đồ thế giới.

Hạ Tử Đẳng khẳng định Nhã Tịnh đúng là rất khác người nhưng anh lại thích nhìn vẻ tập trung của cô nnagf học trò mỗi khi làm gì đó.

Đó là tiết dạy đầu tiên. Về sau cứ đúng vào ngày nhận được tiền công, anh đều dẫn cô ra ngoài ăn cái gì đó. Nhã Tịnh cũng chẳng yêu cầu gì cao, lúc thì que kem, lúc thì cái bánh ngọt ven đường.

Cách nhà Tinh Tịnh không xa, có một chợ ẩm thức, ngày nào cũng tấp nập đông nghịt người. Đây cũng là nơi Nhã Tịnh thích đến nhất. Tử Đằng thường mắc bệnh sạch sẽ, nên anh không có cảm tình với các quán ăn ven đường, nhưng nhìn tiểu Tịnh ăn với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, Hạ Tử Đằng không nói câu nào, chỉ trả tiền thật nhanh. Có lúc gặp nhiều món ngon, tâm trạng cô rất mâu thuẫn, món gì cô cũng muốn ăn, nhưng bụng lại không đủ sức chứa. Thế là cô đành mua mỗi món một ít rồi chia làm đôi, anh một nửa, cô một nửa.

Thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã là học kỳ hai của lớp Mười hai. Môn Toán, Lý, Hóa của Nhã Tịnh cũng có chút tiến bộ. Và từ lúc nào, Hạ Tử Đằng trở thành người thân thiết nhất với Tiểu Tịnh, tất cả mọi thứ của cô đều do anh phụ trách. Mẹ Nhã Tịnh thấy anh học rộng, hiểu biết nhiều nên rất tin tưởng anh.

Họp phụ huynh là Hạ Tử Đằng tới họp.

Họa Trần tham gia biểu diễn văn nghệ, Hạ Tử Đằng ngồi dưới khán đài xem.

Họa Trần tham gia trại hè, Hạ Tử Đằng đến trường ký tên cam kết.

Tối thứ Sáu phải đi học vẽ, Hạ Tử Đằng phụ trách đưa đón.

Có lần, Nhã Tịnh đang chơi đùa với bạn thì bị té bông gân, người đầu tiên mà cô giáo chủ nhiệm gọi điện tới chính là anh. Anh nghiến răng nghiến lợi bảo: “Chuyện này anh phải thông báo cho mẹ của em ấy trước tiên chứ!” Thấy giáo chủ nhiệm thở dài, nói: “Cậu không phải là người phụ trách của em ấy à? Gọi cho Cô ấy rồi vẫn phải tìm cậu.” Cục tức nghẹn ứ ở cuống họng, Hạ Tử Đằng chỉ biết câm nín than trời.

Mặc dù lần nào sắc mặt anh cũng vô cùng khó coi, như thể viết “Tôi không muốn” lên đó, nhưng rồi anh vẫn tới. Giống như hôm nay chẳng hạn.

Hạ Tử Đằng đến đón tiểu Tịnh sau khi tan học. Tiểu Tịnh không muốn anh đợi lâu, đeo cặp đi về phía anh, gương mặt vui vẻ dịu dàng như gió mùa xuân.

“Là chồng của Lý Nhã Tịnh đấy.”

“Thật à? Chắc là đã đi làm rồi!”

“Ừ, nghe nói đã yêu nhau 1 năm rồi.”

“Oa! Nhìn chín chắn thật đấy!”

Tiếng cười khúc khích vang xa, mặt của Hạ Tử Đằng thoắt đen sì.

Đó chỉ là những lời trêu đùa, nhưng khi lọt vào tai Hạ Tử Đằng thì lại trở thành châm chọc. Anh giận điên người, không thèm đợi Nhã Tịnh nữa mà quay người bỏ đi.

Tiểu Tịnh không hiểu nguyên do, thấy anh bỏ đi thì đuổi theo cười hì hì rồi đưa cặp sách cho anh.

“Em nói với mọi người là em và anh đang hẹn hò à?” Anh giận đùng đùng hỏi cô.

Nhã Tịnh không nén được cười. “Đâu có, các bạn ấy đoán mò đấy ạ.”

“Sao em không giải thích?”

“Không muốn phí thời gian vô ích. Hôm nay, chúng ta đến X, anh nhé! Chỗ đó có rừng cây ngân hạnh, lá nhuộm vàng rồi, đẹp cực kỳ luôn!

“Không đi.” Anh hất mạnh tay, bước về phía trước, nhưng góc áo lại bị tóm chặt. Anh đứng im như tượng, không buồn quay đầu lại.

“Được rồi, không đi nữa, vậy chúng ta đi dạo phố, được không?” Nhã Tịnh từ sau lưng anh ló đầu ra, chớp chớp mắt tỏ vẻ năn nỉ một cách vô cùng tủi thân.

Anh nghiến răng cầm lấy cặp sách của cô.

Đứng trước sạp bán rau quả, cô sờ nắn cà chua, dưa chuột, rồi chép miệng. “Ôi, sao giá cả hàng hóa lại tăng nhanh như vậy nhỉ, chồng ơi, sau này chắc rau quả cũng không mua nổi, làm thế nào bây giờ?”

Gương mặt tuấn tú của ai đó nhăn nhó khổ sở.

Cô bán rau nhìn bọn họ với vẻ ngạc nhiên, ngần ngại hỏi: “Các cháu kết hôn rồi à?”

“Vâng ạ, đã được hai năm rồi ạ. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới.”

“Nhìn cháu còn rất trẻ, cô cứ nghĩ cháu còn đang đi học.”

Nhã Tịnh che miệng cười khúc khích, sau đó mua một giỏ trứng gà, cùng anh ra khỏi chợ.

“Thôi được rồi, nhìn bản mặt nhăn nhó của anh kìa, đúng là chẳng biết đùa gì cả. Em biết anh không thích em, em sẽ không bắt ép đâu mà lo. Chúng ta đang chơi trò chơi gia đình thôi.” Cô không trêu anh nữa, chỉ cố nhịn cười.

Nghe câu đó, anh càng thấy ghét, lúc mới lẫm chẫm bước đi, anh đã ghét chơi cái trò ấu trĩ giả dạng gia đình như thế rồi.