Mặt trời thật đẹp và em cũng vậy

Chương 4

Lưu Châu và An Liễu đang ngồi trước máy vi tính, đầu cũng chẳng ngẩng lên, hoàn toàn coi cô như không khí. Thật ra, bọn họ đều rất bận rộn.

Công việc của Nhã Tịnh nhẹ nhàng hơn, vì cô không có kiến thức chuyên ngành nên được phân công ghi chép biên bản cuộc họp, nghe điện thoại, in tài liệu, gửi thông báo cho các bộ phận. Lúc cô đang lên mạng đọc tin tức thì nhận được điện thoại của chị Ngọc Châu.

Ngọc Châu xin lỗi về chuyện bài báo. Lúc đó đã rất muộn, nghe biên tập sắp chữ nói Giám đốc Hà đã phê duyệt, chị không nghĩ nhiều, cũng không xem lại. Sáng sớm cầm tờ báo lên xem mới sững sờ cả người.

“Em có bị mắng không?”

“Bị mắng sẽ mạnh mẽ hơn.” Nhã Tịnh nói với vẻ thản nhiên.

“Thật ra, Giám đốc Hạ làm như vậy cũng có lý do, sau này, công việc của cậu ấy mới có thể mở rộng.” Ngọc Châu đúng là nhân viên gương mẫu, đến lúc này mà còn bảo vệ Hạ Tử Đằng.

Nhã Tịnh gật đầu như gà mổ thóc.

“Hôm nào phải bảo cậu ấy mời em ăn cơm mới được, cậu ấy nợ em rồi.”

Nói đến ăn thì Hạ Tử Đằng không nợ gì cô cả.

Lúc tan làm, Nhã Tịnh nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, cô bấm nghe mà trong lòng đầy băn khoăn. Đó là bạn cấp ban của cô, Thịnh Mĩ Kì, phải, là cô ấy, vợ sắp cưới và cũng là tiểu thư tập đoàn Thịnh Thị giàu có, sang chảnh. Hai người từng ngồi cùng bàn, cũng từng là bạn của nhau. Sau khi vào đại học thì không liên lạc nữa.

Lần gặp gần đây nhất là ở tập đoàn Hạ An, nơi cô làm việc.

Nhã Tịnh ngẩn người. Thịnh Mỹ Kì rất xinh đẹp, điều này thì rõ như ban ngày. Hồi còn đi học, cô ta luôn đứng trong tốp mười của lớp. Trong các hoạt động lớn nhỏ, nếu cô ta không làm người dẫn chương trình thì cũng đảm nhận vai diễn nào đó. Mỹ Kì thi đại học cũng thuận lợi, đỗ ngành tài chính quốc tế của Đại học X.

Thịnh Mĩ Kì hẹn nhã Tịnh đi ăn tối khiến cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và băn khoăn.

Nếu thật sự là bạn, cho dù là đắng cay hay ngọt bùi thì tình bạn theo năm tháng sẽ giống như bình rượu ngon, hương vị càng nồng đậm. Cô và Thịnh Mỹ kì rõ ràng không phải là bạn bè thật sự.

Thịnh Mĩ Kì là học sinh giỏi mà trường Trung học X vinh dự chào đón, còn Họa Trần lại phải mất tiền để xin vào học. Thịnh Mĩ Kì luôn là người chủ động tiếp cận Lý nhã Tịnh. Cô ta đối với Nhã Tịnh có vẻ nhiệt tình hơi thái quá, làm gì cũng cùng nhau, ngay cả đi vệ sinh, hai người cũng như hình với bóng. Lên lớp Mười một, có lần Nhã Tịnh đau bụng kinh xin nghỉ về nhà. Đến cổng trường, cô mới nhớ ra hôm nay bác mình có việc đã về quê, ở nhà không có ai nên cô đến phòng y tế, uống mấy viên thuốc giảm đau, nằm trên giường mà đầu óc mơ mơ màng màng. Tiết thứ tư sáng hôm đó là tiết thể dục, lúc chạy tám trăm mét, có bạn nữ bị ngã sõng soài trên đường chạy, tay chân đều bị trầy xước. Thịnh Mĩ Kì và mấy cô bạn cùng đưa bạn nữ đó đến phòng y tế. Sau khi bôi thuốc xong, mấy người đó ngồi nói chuyện phiếm, chẳng hiểu sao lại nhắc đến Nhã Tịnh.

“Nhã Tịnh tính tình cũng được, nhưng mấy thứ khác lại quá bình thường.” Cô bạn bị thương nói.

“Bố mẹ cậu ta làm gì nhỉ? Mình chưa nhìn thấy lần nào.”

“Đi làm thuê ở nơi khác.” Người lên tiếng trả lời là Thịnh Mĩ Kì.

Mấy bạn nữ cùng “ồ” lên một tiếng. “Mĩ Kì, mình thật không hiểu, sao cậu lại kết bạn với cậu ta? Từ thành tích học tập đến cái tên, hai người không hợp nhau tí nào.”

“Lý Nhã Tịnh – hạt bụi rơi trên bức tranh. Mĩ kì – tài năng văn chương nổi bật.”

“Cậu ta không phải là bạn của mình.” Thịnh Mĩ Kì nói chắc như đinh đóng cột. “Nếu thầy chủ nhiệm không bảo mình phải giúp đỡ cậu ta thì ai thèm làm bạn với cậu ta chứ. Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau, cậu ta có thể giúp mình cái gì đây?”

Phòng y tế bỗng tĩnh lặng khác thường. Hôm đó trời âm u, thời tiết se lạnh. nhã Tịnh ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bao la toàn một màu xám xịt, từng đám mây đen nặng nề dồn lại một chỗ báo hiệu trời sẽ mưa bất cứ lúc nào.

“Cậu tìm mình chắc là có chuyện, nói trong điện thoại cũng được mà.” Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Làm việc vất vả cả một ngày, ăn uống ngon miệng chính là cách an ủi bản thân, không nên hành hạ khẩu vị của mình.

“Sao vậy? Cùng ăn một bữa cơm với bạn học cũ chẳng lẽ phải hẹn trước hay sao? Thịnh Mĩ kì không vui hỏi lại.

Ồ, đúng rồi, là bạn học cũ, không phải là bạn, Nhã Tịnh hít một hơn thật sâu. “Được, lát nữa gặp!”

Năm nay, không hiểu sao khi hẹn nhau, mọi người thường tới quán cà phê. Quán cà phê ở thành phố T mọc lên như nấm khắp các con phố. Hết quán này đến quán khác, quán sau lại trang trí có nghệ thuật, cầu kỳ, hiện đại hơn quán trước.

Đẩy cánh cửa quán cà phê ra, ánh sáng đèn chiếu từ cửa lớn đến tận quầy bar, lọ hoa rum to màu trắng dịu dàng khoe nụ dưới ánh đèn. Thịnh Mĩ Kì đến trước, ngồi ở hàng ghế dài gần cửa sổ, một tay chống cằm, mặt hướng ra ngoài.

nhã Tịnh chào một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Thịnh Mĩ Kì ngẩng đầu, lông mi dài đen nhánh chớp chớp như cánh bướm. “Cậu tới rồi!” Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt chứa đầy băn khoăn mâu thuẫn của mình.

Quán cà phê cũng phục vụ các món ăn, Nhã Tịnh chọn một phần cơm tráng trứng, Thịnh Mĩ kì chỉ gọi tách trà chanh.

“Cậu thấy mình có bị đen đi không? Vài ngày trước mình bay đến Singapore.” Thịnh Mĩ kì không nhìn Nhã Tịnh, chỉ chăm chú khuấy ly trà chanh trong tay.

“Đi nghỉ phép cùng bạn trai à?”.

Thịnh Mỹ kì dịu dàng đáp lại "Đúng là đi với bạn trai, nhưng mà là đi công tác." Tất nhiên, Lý Nhã Tịnh biết rõ người đi cùng cô ấy là ai, không ai khác ngoài chồng sắp cưới của cô ấy, Hạ Tử Đằng.

“Nơi đó thực sự rất đẹp, cát vàng, biển xanh với ánh hoàng hôn rực rỡ, ngay cả khi trời mưa cũng thấy đẹp, không hiểu sao Thư Ý lại không đi Singapore. À, cậu có đọc sách của Họa Y không?”

“Rất đẹp ư?” Miệng nhã Tịnh đang nhai đầy cơm.

“Mình nhớ trước đây cậu thích đọc sách thể loại tùy bút, du ký mà. Cậu rất hâm mộ cuốn Những cây cầu ở quận Madison của Robert James Waller. Tác giả luôn mang theo chiếc máy ảnh, lái xe Jeep đi khắp nơi trên thế giới để chụp những phong cảnh đẹp nhất.”

“Lý tưởng thì nhiều lắm nhưng thực hiện lại chẳng dễ dàng.” Nhã Tịnh mỉm cười nói.

Thịnh Mĩ Kì biết mình là cô gái đẹp, nhưng gái đẹp cũng có người là bẩm sinh, có người là do chăm sóc. Nếu đã là vẻ đẹp bẩm sinh sẽ chống lại được sự lão hóa của thời gian, càng về sau, vẻ đẹp ấy càng đằm thắm, cuốn hút. Nhưng nếu vẻ đẹp do chăm sóc, càng về sau sẽ giống như cánh hoa ngấm nước mưa, dù có là hoa hồng cũng sẽ tả tơi, rơi rụng, cô cùng thê thảm. Mặc dù bây giờ cô ta chưa già, nhưng nếu không trang điểm, sẽ không đủ dũng khí bước ra ngoài, giống như một đóa hoa chưa nở đã tàn phai. Còn nhã Tịnh, dù để mặt mộc vẫn thanh khiết, xinh đẹp như nụ hoa vừa chớm nở. Rõ ràng cùng tuổi với nhau, nhưng không cần hỏi người khác, cô ta cũng thấy mình giống chị của Nhã Tịnh hơn là bạn.

Ngoại hình thì có thể dựa vào việc trang điểm để tăng thêm tự tin, còn cong việc thì sao, Hoạ Trần chỉ học ở trường đại học loại hai, chuyên ngành kinh tế, vậy mà có thể vào làm ở tập đoàn Hạ An. Quả thật là kì lạ.

Thịnh Mĩ Kì lại may mắn hơn, cô sinh ra đã là tiểu thư tập đoàn Thịnh Thị, cô sống trong sự giàu sang và sung túc, không thiếu thứ gì. Sự nghiệp và con đường học tập cũng trải đầy hoa hồng.

Từ xưa đến nay, hồng nhan thì bạc mệnh, mặc dù điều kiện Thịnh Mĩ kì tốt đến thế bao nhiều người đàn ông ao ước theo đuổi, cô vẫn không có được trái tim của người cô yêu, Hạ Tử Đằng. Đã từ rất lâu rồi, Thịnh Mĩ Kì cũng chẳng nhớ rõ là bao lâu, cô đã say đắm vẻ đẹp như tạc tượng của Hạ Tử Đằng, lúc anh đưa Nhã Tịnh đến trường. Sau 4 năm, Thịnh Mĩ Kì vừa tròn 22 tuổi, cô ta nghe tin, để quan hệ ngoại giao tốt hơn với các đối tác của các tập đoàn khác, Hạ Tử Đằng đành ngậm đắng nuốt cay lập hôn ước với tiểu thư tập đoàn Thịnh thị, Thịnh Mĩ kì.

Nghe được tin này, Thịnh Mĩ kì như mèo gặp mỡ, vui mừng khôn xiết.

Thịnh Mĩ Kì cũng không biết Hạ tử Đằng có thật sự yêu cô không, nhưng anh ấy đối xử rất tốt với cô, luôn luôn quan tâm tới cô, vậy là Thịnh Mĩ kì cũng đã vui lắm rồi.

"Anh ấy vì cậu mà trở về nước. Sau khi cậu đột ngột cắt đứt liên lạc, anh ấy ngay lập tức trở về Mĩ cùng gia đình." Bàn tay cầm tách trà của Thịnh Mĩ Kì nắm chặt khiến đầu ngón tay trở nén trắng bệch.

"Việc này có liên quan gì đến mình?" Nhã Tịnh không muốn giải thích nhiều với người khác về chuyện của cô và Hạ Tử Đằng. Thực ra, đó đã là chuyện cũ lâu rồi, tuy rất đẹp đẽ và ấm áp. Khoảng cách giữa cô và Hạ tử Đằng bây giờ giống như con thuyền trôi nổi trên đại dương bao la và chiếc máy bay bay lượn trên bầu trời, không có giao điểm.

"Hạ Tử Đằng bây giờ đã có mình chăm sóc, nếu cậu thật sự không yêu anh ấy, thì tránh xa anh ấy ra một chút." Giọng nói thanh thoát kia, đột nhiên lại khiến Lý Nhã Tịnh lạnh toát cả sóng lưng.

Đó là thông báo hay là cảnh báo?